• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Khi thiên thần sợ hãi
  3. Trang 14

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 13
  • 14
  • 15
  • More pages
  • 70
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 13
  • 14
  • 15
  • More pages
  • 70
  • Sau

Chương 10

Kat Boleyn gặp Rachel York lần đầu trên bờ sông Thames, vào một đêm tháng mười hai đầy tuyết khoảng hơn ba năm trước. Lúc đó Rachel mười lăm tuổi, trẻ trung và tuyệt vọng đến đau lòng. Kat mới ngoài hai mươi nhưng đã được sân khấu London ngợi ca trong nhiều năm, bí mật và quá khứ đau thương của cô ẩn bên dưới trang sức hảo hạng và những nụ cười được luyện tập kỹ càng.

Và Kat Boleyn đã đến sông Thames vào đêm thứ tư đó, để quăng một bó hoa hồng vàng từ giữa Cầu London và ráo hoảnh nhìn chúng tả tơi từ từ chìm dưới những làn sóng đen. Rồi cô dứt khoát quay đi.

Những đám mây sà thấp xuống thành phố, nhưng khi màn đêm dần buông, mưa đã dịu bớt thành một màn sương dày. Kat đã từng yêu sương mù khi còn bé. Lúc đó cô sống ở Dublin, trong một ngôi nhà quét vôi trắng đối diện với một khu vườn xanh có những cây dẻ và những cây sồi khổng lồ. Có một cây sồi già hơn tất cả những cây khác, có nhánh to lớn toả ra chạm gần xuống đất. Từ trước khi bắt đầu đi học, cha Kat đã dạy cô leo cái cây này.

Cô luôn coi ông như cha mình, mặc dù ông không phải. Nhưng ông là người cha duy nhất mà cô từng biết, và ông đã khuyến khích cô làm những điều đôi khi khiến mẹ cô lo lắng.

"Cuộc sống luôn đầy rẫy những điều đáng sợ," ông từng nói với Kat. "Bí quyết là không để cho nỗi sợ hãi cản đường cuộc sống của con. Dù có làm gì, Katherine, đừng an phận sống một cuộc sống nửa vời."

Kat đã cố gắng tự nhủ với bản thân điều đó vào ngày đám lính Anh đến. Sáng hôm đó sương mù dày và nặng mùi cháy hăng hắc. Cô đứng trong ánh sáng lờ mờ và lặp đi lặp lại những lời nói của cha mình trong lúc chúng kéo mẹ cô, giãy giụa và gào thét, ra khỏi ngôi nhà xinh xắn màu trắng đó. Chúng bắt Kat và cha cô chứng kiến những gì chúng làm với mẹ ngày hôm đó. Và sau đó chúng đã treo cổ họ, cả cha và mẹ Kat cạnh nhau, trên cây sồi ở khu vườn xanh.

Những ngày đó đã thuộc về một cuộc đời khác, một con người khác. Người phụ nữ hiện đang lái chiếc xe ngựa bốn bánh hai ngựa đi nhanh qua các con phố thắp đèn của London gọi mình là Kat Boleyn, và cô là một trong những nữ diễn viên nổi tiếng nhất của sân khấu London. Áo choàng viền lông bằng nhung cô mặc tối hôm đó có màu anh đào đỏ tươi, không phải là một màu xám khói, và cô đeo một chuỗi ngọc trai, thay vì một dải băng tang, trên cổ mình.

Nhưng cô vẫn ghét sương mù.

Dừng trước biệt thự của Ngài Léon Pierrepont, Kat đưa dây cương cho mã phu của mình và dễ dàng bước xuống từ cái yên cao. "Hãy đưa chúng đi dạo, George."

"Vâng thưa cô."

Cô dừng lại trên vỉa hè để ngước nhìn lên ngôi nhà cổ kính trước mặt, tỏa sáng nhẹ nhàng nhờ ánh đèn dầu nhấp nháy. Như rất nhiều điều khác về Leo Pierrepont, ngôi nhà trên đường Bán Nguyệt này được tính toán cẩn thận để tạo ra một ấn tượng đúng mực: Rộng rãi nhưng không rộng rãi quá, thanh lịch, và với một chút trang nghiêm thường thấy một nhà quý tộc giờ phải sống lưu vong. Khi một người sống một đời về cơ bản toàn là dối trá, thì vẻ ngoài là tất cả.

Cô thấy y ngồi một mình trong phòng ăn bên chiếc bàn nhỏ bày những món đồ sứ Trung Quốc hảo hạng cùng đồ bạc bóng loáng và pha lê lấp lánh. Y có dáng người gầy và thanh nhã như thể những năm tháng quá khứ, mặc dù có khó khăn thế nào, cũng đã trôi qua êm đềm. Khuôn mặt của y hầu như không có nếp nhăn, mái tóc nâu sáng mới chỉ điểm bạc. Kat chưa bao giờ biết chính xác tuổi của y, nhưng y đã gần ba mươi khi rời khỏi Paris trong Triều đại Khủng bố27, nên cô đoán giờ y phải gần năm mươi.

27 Triều đại Khủng bố (Reign of Terror) là (27 tháng 6 năm 1793 - 27 tháng 7 năm 1794) là một thời kỳ bạo lực xảy ra sau khi sự khởi đầu của cuộc Cách mạng Pháp, kích động bởi cuộc xung đột giữa các phe phái chính trị và được đánh dấu bằng những cuộc hành quyết hàng loạt các "kẻ thù cách mạng".

"Lẽ ra cô không nên đến đây," Leo nói, vẫn dồn hết chú ý vào bát súp.

Kat giật đôi găng tay ra, ném chúng với túi xách, áo choàng và mũ lên một chiếc ghế gần đó. "Ông đang sợ danh tiếng của ai sẽ bị ảnh hưởng, Leo? Của tôi, hay của ông?"

Y ngước lên, đôi mắt xám lấp lánh với một nụ cười yếu ớt. "Tất nhiên là của ta. Cô đâu còn danh tiếng để mất." Y ra hiệu cho đầy tớ ra ngoài, sau đó ngả người ra. Nụ cười nhạt dần. "Tôi tin là cô đã nghe chuyện xảy ra với Rachel?"

Kat ép lòng bàn tay của mình lên bàn và tựa vào chúng. Bên dưới vạt váy lụa, trái tim cô thình thịch mãnh mẽ và gấp gáp, nhưng cô cố giữ giọng nói bình tĩnh và ổn định. "Ông đã làm điều đó?"

Kat biết rằng nếu y là thủ phạm, y sẽ không thừa nhận. Nhưng cô muốn nhìn mặt y lúc y chối bỏ.

Leo xúc một thìa súp và cẩn thận đưa nó lên môi. "Thôi nào, ma petite28. Ngay cả khi ta muốn Rachel chết, cô thực sự nghĩ rằng ta sẽ giết cô ấy một cách hoành tráng như vậy? Trong một nhà thờ? Theo những gì ta biết, các bức tường như thể được sơn bằng máu."

28 Bé cưng của ta (tiếng Pháp trong nguyên bản).

Kat nhìn bàn tay thon dài của y cầm lên một miếng bánh mì. "Một trong những tay sai của ông có thể đã đi quá giới hạn."

"Ta chọn tay sai của mình cẩn thận hơn thế." "Vậy ai đã giết cô ấy?"

Một cái bóng lướt qua nét mặt của gã người Pháp, một bóng ma của sự quan tâm mà Kat suýt nữa - suýt nữa - tin là thật. "Giá mà ta biết."

Kat quay đi, những sải bước dài, nhanh nhẹn đưa cô vòng quanh căn phòng.

Leo nhúc nhích trên ghế và nhìn cô. "Làm một ly đi," sau một lúc y nói. "Hãy uống ít rượu vang."

"Không, cảm ơn."

"Vậy ít nhất hãy ngừng đi lại trong căn phòng theo kiểu mệt mỏi như vậy. Không tốt cho tiêu hóa của ta."

Cô ngập ngừng bên cạnh bàn, nhưng không ngồi xuống. "Rachel định gặp ai tối qua?"

Cầm một con dao lên, Leo bình tĩnh phết bơ lên bánh mì. "Không ai cả, theo như ta biết."

"Ông định khiến tôi tin điều gì, Leo? Rằng cô ấy đã đến đó để cầu nguyện?"

"Đó là chuyện người ta thường làm trong nhà thờ."

"Người như Rachel thì không." Kat đi đến đứng trước lò sưởi và nhìn chằm chằm vô hồn vào than đỏ rực. Luôn có nguy hiểm trong trò chơi này; tất cả họ đều biết điều đó. Nhưng người gặp Rachel đêm qua không chỉ nguy hiểm, hắn còn độc ác. Và những gì hắn làm có thể sẽ đe dọa tất cả. "Họ sẽ điều tra cái chết của cô ấy - ý tôi là chính quyền. Họ có thể phát hiện ra điều gì đó."

"Cẩn thận, ma petite," Leo nói, cầm chiếc cốc lên. "Tai vách mạch rừng." Y từ tốn uống một ngụm rượu vang rồi cau mày. "Nhưng không, ta không nghĩ rằng các nhà chức trách sẽ phát hiện ra chuyện gì khiến chúng ta phải quan tâm. Sáng nay ta đã qua chỗ ở của cô ta ngay sau khi ta biết chuyện, nhưng cảnh sát đã có mặt ở đó. Đêm nay ta sẽ quay trở lại và đảm bảo rằng cô ta không để lại gì có thể buộc tội chúng ta."

"Ông có thể đã quá trễ. Họ có thể đã phát hiện ra một cái gì đó." Leo hắt ra một tiếng cười nhẹ. "Cô đừng nghiêm trọng. Đây là London, không phải Paris. Bọn Anh ngu lắm. Sợ quân đội thường trực gây nguy hại đến quyền tự do của mình đến mức họ thà thấy thành phố tràn ngập trộm cắp và giết chóc hơn là thiết lập một lực lượng trị an tử tế. Cảnh sát sẽ không tìm thấy gì đâu. Bên cạnh đó"- y nhét một mẩu bánh mì vào miệng, nhai và nuốt - "họ nghĩ rằng họ biết ai là thủ phạm."

Kat quay phắt lại đối mặt với y. "Ông nói mình không biết ai đã giết cô ấy."

"Ta không biết ai đã giết cô ấy. Nhưng chính quyền London nghĩ rằng họ biết. Chắc chắn hắn đã bị bắt ngay khi chúng ta nói chuyện đây. Một tử tước nổi tiếng với xu hướng giết người. Hắn có cái tên rất lạ. Gì đó giống như Diablo, hay Devil, hay…"

"Devlin?" Hơi thở gấp và nông một cách bất thường, Kat rời lò sưởi và bước tới chỗ Leo, ánh mắt cô dò xét khuôn mặt y.

"Đúng rồi." Y mở to mắt nhìn cô và cô biết y đang đang đùa giỡn với mình, y đã biết cái tên Sebastian từ đầu. "À. Ta nhớ ra rồi," y nói, đầu nghiêng sang một bên trong lúc mỉm cười với cô.

"Devlin từng là một trong những người bảo hộ của cô. Phải vậy không? Trước khi anh ta tham gia vào cuộc chiến tranh chiến đấu vì nhà vua và đất nước chống lại cái ác và Hoàng đế Napoleon."

"Điều đó lâu lắm rồi." Kat quay người và với tay lấy chiếc áo choàng lông của cô. Cô bất giác cảm thấy cần phải đi ngay. Cần phải ở một mình.

Đẩy lùi chiếc ghế, Leo đứng dậy với một động tác trơn tru, tay vươn ra gần cánh tay cô, chặn cô lại, buộc cô lùi bước để có thể dò xét khuôn mặt cô. Y uể oải, gầy gò và ốm yếu đến mức đôi khi người ta quên mất y có thể di chuyển nhanh nhẹn và những ngón tay thon dài đó sở hữu sức mạnh lớn cỡ nào.

Cô lạnh lùng nhìn đáp trả, vận dụng mọi kỹ năng diễn xuất để giữ nét mặt mình bí hiểm và buộc những nhịp tim đập nhanh chóng, phản trắc của mình chậm lại.

Nhưng Leo biết rõ cô. Y biết tài năng của cô và y biết một điểm yếu chính cô cũng từ chối thừa nhận. Một nụ cười gượng gạo khiến một góc môi y dúm lại rồi thẳng ra. "Khi người ta mới hai mươi ba tuổi," y thì thầm, bàn tay đưa lên chạm vào má cô với một cử chỉ không hẳn là vuốt ve, "thì không có gì là ‘đã lâu rồi’ cả."