• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Liệu pháp tâm lý: Ứng dụng âm thanh để thay đổi cuộc sống
  3. Trang 9

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 8
  • 9
  • 10
  • More pages
  • 92
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 8
  • 9
  • 10
  • More pages
  • 92
  • Sau

Thầy Nicholwitz: Cảm nhận một bản nhạc hay

Năm tám tuổi, tôi thức dậy vừa đúng lúc gặp hai người đàn ông lực lưỡng đang khiêng một chiếc piano đứng vào phòng khách nhà mình. Sáng thứ Bảy tuần kế tiếp, thầy Nicholwitz tới nhà để dạy tôi bài học đầu tiên với cây đàn piano.

Chúng tôi chờ mong thầy Nicholwitz mỗi tuần, đúng năm phút trước buổi học, trong bộ đồng phục của mình – một bộ com-lê sọc nhỏ, chiếc kính gọng tối màu và một chiếc mũ phớt mềm. Trông thầy vô cùng khỏe mạnh, với một sợi dây lưng lấp ló dưới bụng. Khi bước trên đường vào nhà tôi, thầy sẽ có vẻ bị sao lãng và dừng lại liếc nhìn thứ gì đó trên bãi cỏ hoặc ngước mắt nhìn trời. Nhưng thầy không bao giờ quên cắp theo một cặp tài liệu lớn với những trang giấy nhô ra lộn xộn dưới cánh tay mình.

Ngay trước khi thầy Nicholwitz gõ cửa, tôi và em gái đã chạy từ phía cửa sổ, nơi chúng tôi đứng quan sát, nhanh nhẹn khiêng chiếc ghế chắc chắn từ phòng ngủ dành cho khách ra đặt lại gần chiếc đàn piano. Thầy bước vào nhà, gật đầu thành tâm chúc buổi sáng tốt lành, đặt mũ lên góc bàn và chậm rãi ngồi lên ghế. Tôi biết giờ học đàn sẽ bắt đầu khi thầy Nicholwitz với tay vào trong cặp tài liệu và có vẻ rất bất ngờ, thầy lấy ra một bản nhạc cứ như thể rất ngẫu nhiên. “À đây, bài này rất hay đây”, thầy sẽ nói như vậy khi đặt bản nhạc lên giá đàn piano.

Bản nhạc nào có vẻ cũng gây ngạc nhiên cho thầy, nhưng tôi có thể đảm bảo với bạn, chúng còn khiến tôi ngạc nhiên hơn. Lúc tập một bài hát lạ, tôi thường xuyên ngừng lại khi mới chơi được một nửa. Thầy Nicholwitz sẽ mỉm cười, vỗ vai tôi và nhận xét, “Ồ nghe rất hay... chúng ta sẽ chơi lại bài đó sau nhé... giờ thử bài này xem,” và thầy sẽ cất bản nhạc đó đi rồi lấy ra một bản khác có vẻ rất ngẫu nhiên từ cặp tài liệu của mình.

Sau một thời gian, những khuôn mẫu bắt đầu hiện lên và những đoạn nhạc dường như ngẫu nhiên, lạ lẫm bắt đầu trở nên chắc chắn, quen thuộc. Mỗi lần thầy Nicholwitz ngả ra sau trên chiếc ghế, nhắm mắt, tôi biết thầy đang vui vẻ tận hưởng bản nhạc và tôi đang chơi đủ tốt để thầy có thể cảm thụ được. Phản ứng của thầy khiến tôi ngày càng yêu thích trải nghiệm này.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình khiến thầy Nicholwitz thất vọng khi tôi không thể chơi được một phần của bản nhạc với tốc độ hoặc độ trầm bổng chính xác. Nhìn lại thì cách dạy của thầy chắc chắn là không chính thống, nhưng bất kể như vậy, và có lẽ là bởi vì như vậy, âm nhạc đã trở thành niềm đam mê suốt đời của tôi.

Thầy Nicholwitz là người khơi dậy nơi tôi cách thưởng thức âm nhạc theo kiểu khác biệt. Chắc chắn tôi đã học được cách chơi đàn piano từ thầy, nhưng những gì thầy thực sự dạy tôi là cách nhìn, nghe và cảm nhận âm nhạc đầy khác biệt. Nhờ người thầy dạy đàn piano đầu tiên của mình, đối với tôi, âm nhạc trở nên quan trọng thay vì chỉ là thứ giải trí thông thường hoặc một lối thoát giải phóng năng lượng dồn nén. Mỗi tuần thầy đều nhắc nhở tôi rằng âm nhạc có thể đi sâu và tìm được sự đồng điệu trong tâm hồn một con người – tôi đã thấy điều đó trên gương mặt của thầy Nicholwitz mỗi khi tôi chơi đàn. Đối với tôi, những bài học piano đã dạy cho tôi, hết lần này đến lần khác, rằng âm nhạc thực sự quan trọng với mình bởi nó có thể tạo ra một tác động tuyệt vời đến thế cho người khác.