Trên cành cây trước cửa hàng tạp hóa có treo bóng đèn sáng rực, sáng đến mức chói mắt khiến cô phải tránh đi, bên tai nóng bừng, chỉ thốt ra một câu "Mặc kệ anh" rồi chạy một mạch về ngõ.
Kiểm Biên Lâm ở trong bóng tối cũng không nhịn được mà bật cười. Gấp quá rồi, gấp quá rồi Kiểm Biên Lâm à! Cổ nhân nói không sai, con người quả nhiên là được voi đòi tiên.
Anh nhẹ nhàng vận động cánh tay, vô cùng vui vẻ đưa tay ra sau lưng rồi đến sau gáy, đan vào nhau chống lấy chiếc cổ đã cứng đờ và nhức mỏi vì quay phim cả ngày. Nhìn bóng lưng Sơ Kiến như thế, anh thật lòng cảm thấy ngay cả động tác cất bước của cô cũng đáng yêu vô cùng.
Hai người họ tay không trở về, vừa vào quán cơm đã thấy chú chủ quán đang gặm chân gà, trông thấy hai người trở về liền cười nói: "May là thấy chiếc xe đạp của cô cậu còn ở đây, bằng không tôi còn tưởng người đã bỏ chạy rồi đấy!" Chú ấy vừa nói vừa dọn thức ăn lên bàn cho họ.
Cả bàn không phải là thịt gà thì là trứng gà, nhưng Kiểm Biên Lâm ăn rất ngon lành, đây là bữa cơm đầu tiên trong ngày hôm nay của anh. Buổi trưa đến trễ, lại còn phải vẽ hình xăm trên lưng, là cả một công trình tỉ mỉ nên anh không thể cử động, cũng không nói cho thợ trang điểm biết mình còn chưa kịp uống nước.
Sợ chở cô về muộn quá sẽ không an toàn, Kiểm Biên Lâm chỉ dám ăn lưng bụng, uống hai cốc nước nóng để dạ dày dễ chịu rồi mới nhỏ giọng nói với chú chủ quán đôi câu. Chú ấy cười hì hì, cầm áo khoác đi ra ngoài, không bao lâu đã trở lại và mang về thứ đồ Kiểm Biên Lâm cần mua.
Sơ Kiến liếc nhìn sang rồi sau đó không dám nhìn chú ấy nữa. Cô cố giả bộ trấn tĩnh, gắp miếng thịt gà cuối cùng cho vào miệng, từ từ lựa xương rồi cúi đầu nhả ra. Dĩ nhiên, người khác không thể nào thấy được cô đã giẫm mạnh lên chân Kiểm Biên Lâm dưới gầm bàn.
Đôi ủng quân nhân cứng cáp ấy chắc chắn không hề đau nhưng vẫn có cảm giác. Anh nhướng mắt nhìn cô, cô lườm anh nhưng bản thân lại đỏ mặt trước nên vội nhìn sang nơi khác.
Khi họ về đến quán trọ, đoàn phim cũng vừa mới ăn xong. Nơi họ ở là quán trọ nhỏ được đoàn phim bao thuê, nói là quán trọ nhưng chẳng khác gì khu nhà nông cả. Vì không có phòng ăn riêng nên tất cả mọi người đều ăn cơm ở tầng một, chỉ cần nối mấy bàn tròn lại với nhau là được.
Sơ Kiến vào cửa không để ý, mắc phải mớ dây ngô và dây ớt khô đang treo ngoài cửa, vốn còn định len lén đi vào thì ngược lại tạo ra âm thanh thật lớn. Da mặt Sơ Kiến mỏng, bị phát hiện cũng đành ngại ngùng lặng lẽ trở về phòng, đẩy cánh tay Kiểm Biên Lâm rồi ngồi xuống bàn Tạ Bân cùng anh.
"Ăn được gì ngon rồi hả?" Đồng Phi cắn cắn chiếc đũa. "Nỡ để bọn mình ngồi ở đây ăn mấy món đạm bạc vậy đấy à?"
Sơ Kiến nhìn lướt qua cơm thừa canh cặn đã gần ăn xong trên bàn cũng có thể nhìn ra được thịt thà và rau cải kết hợp rất hợp lý. Huống chi, cô đã từng ăn trưa ở đây, tay nghề của đầu bếp được đoàn phim thuê về rõ ràng rất khá.
"Ăn cái gì đâu quan trọng, người đang yêu uống nước cũng no mà." Tạ Bân tí tởn. "Đúng không, Hiểu Vũ?"
Hiểu Vũ lập tức đáp lời: "Đúng vậy đó anh."
Mọi người cười ầm. Khi nãy, thừa lúc hai người họ không ở đây, Tạ Bân đã thể theo yêu cầu của quần chúng mà kể sơ lược rằng cô bạn gái ở bên cạnh Kiểm Biên Lâm này là mối tình đầu của anh, hai người là thanh mai trúc mã, sớm muộn gì cũng kết hôn, nên cũng không cần thiết phải giấu giếm nhân viên đoàn phim làm gì. Ba chữ "mối tình đầu" này thật khiến không ít người kinh ngạc, bởi lẽ những người ngồi ở đây đều đã lăn lộn trong giới nhiều năm, nên chuyện tình yêu lạ đời nào mà chưa từng thấy qua chứ? Duy chỉ chưa từng thấy kiểu như Kiểm Biên Lâm. Thế là mọi người bắt đầu nhao nhao nhớ lại những chi tiết từ lúc bấm máy đến nay, càng nghĩ càng bắt đầu tự đắm chìm trong hoài niệm. Mối tình đầu đại diện cho điều gì? Không chỉ là tình yêu mà còn là tuổi thanh xuân. Vậy nên trước đó, mọi người đã trò chuyện sôi nổi, họ vừa xuất hiện thì khí thế càng ngút trời.
Cảnh quay hôm sau cũng bắt đầu vào buổi chiều nên không phải thức dậy sớm, cũng không cần đi nghỉ sớm. Đến cuối ngày, mỗi bàn đều khui không ít rượu, mọi người chén tạc chén thù uống đến phấn khởi hẳn lên. Không chỉ những người có thâm niên, ngay cả người mới như Hiểu Vũ cũng lôi kéo Lâm Thâm từ Macau đến, tâm sự từ những lý do đưa đẩy vào nghề này đến cả những khó khăn và thăng trầm đáng nguyền rủa.
Nào có nhiều vinh quang và hào nhoáng như vẻ bề ngoài kia, bởi lẽ cái nghề càng cần hội tụ nhiều tố chất thì càng thực tế đến tàn nhẫn. Ngoài cửa còn có hai người bật khóc thút thít...
Nhìn những người đang say khướt trong đại sảnh và ngoài cửa thổ lộ tâm tình với nhau, Sơ Kiến cũng nhớ đến rất nhiều chuyện vặt vãnh thời niên thiếu của Kiểm Biên Lâm.
Hồi ấy vừa lên lớp Mười, cô và một bạn học nữ nhà gần đó cùng đạp xe về sau giờ tan học, mới ra khỏi cổng trường đã thấy Kiểm Biên Lâm đẩy xe đi phía trước, lốp xe đã xẹp lép. Lúc đó, cô còn định đi qua hỏi thăm vài câu xem có muốn về nhà cùng không thì có hai cô gái đã đẩy xe đuổi theo: "Kiểm Biên Lâm, xe cậu bị hỏng à?" Sơ Kiến tò mò nhìn họ chăm chú.
Cô bạn học đi song song bên cạnh cô cười không ngớt, kéo tay Sơ Kiến nói: "Thời buổi này, cái màn con gái theo đuổi con trai đáng xem lắm! Cậu bạn lớp A1 này ngày nào cũng bị người ta xì lốp xe đạp chỉ vì muốn tan học có thể đi cùng trò chuyện đấy!" Sơ Kiến nghe thấy mà líu lưỡi, đúng là sáng kiến mới.
Sau đó đến học kỳ hai lớp Mười, chuyện như vậy đã trở nên vô cùng bình thường. Nam sinh thu hút nhất khối cấp hai và cấp ba chính là anh.
Có lần, cô trực ở cổng trường kiểm tra phù hiệu, nhìn thấy hai nữ sinh dùng bút máy viết chữ Kiểm một cách lộ liễu trên đồng phục của mình. Buổi sáng hôm đó, Sơ Kiến vừa phát hiện một cô bé học sinh cấp hai mặc đồng phục xanh lá viết lên ống tay áo, đến giờ nghỉ trưa lại có một cô bé khác bị bạn trực sao đỏ bên cạnh Sơ Kiến phát hiện ra, đưa cánh tay thúc vào cô như thể vừa tìm thấy một đại lục mới: "Cậu xem kìa, xem kìa!" Lần này là đồng phục cấp ba màu đỏ trắng với ba chữ "Kiểm Biên Lâm" được viết bằng bút mực phía sau cổ áo.
Mỗi trường học đều có vài nam sinh đảm nhận vị trí này. Điểm khác biệt chính là cuối cùng, Kiểm Biên Lâm đã thật sự gia nhập giới giải trí, từ thần tượng sân trường trở thành thần tượng công chúng. Lúc anh mới nổi tiếng, có rất nhiều bạn học đã đăng bài lên diễn đàn và Weibo nói rằng thời trung học có rất nhiều nữ sinh ra sức theo đuổi anh, kéo theo bao nhiêu là câu chuyện sinh động đầy màu sắc.
Nhưng số người có thể khiến Sơ Kiến nhớ rõ tên thì rất ít. Cô vẫn còn nhớ một bạn học lớp A7 tên là Lư San San. Cô bạn này theo đuổi Kiểm Biên Lâm bạo dạn nhất, dám ngồi trên bệ cửa sổ lớp học, gọi to về phía lớp A1 và A2 vừa mới học xong tiết thể dục: "Kiểm Biên Lâm, Kiểm Biên Lâm, mình thích cậu!" dẫn đến nhóm học sinh dưới lầu reo hò ồn ào. Khi ấy, chuyện đó thật sự đã gây chấn động cả khối, người bàng quan như Sơ Kiến còn hào hứng theo dõi cảnh người khác gặp nạn nữa cơ mà...
Dòng suy nghĩ trôi lững lờ đến đây, Sơ Kiến bỗng thúc khuỷu tay vào Kiểm Biên Lâm: "Anh còn nhớ Lư San San lớp A7 không?"
Cô cho rằng Kiểm Biên Lâm sẽ trả lời "không nhớ rõ" nhưng đáng tiếc là anh lại thật sự nghiêm túc ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới gật đầu.
Sơ Kiến lẩm bẩm: "Trí nhớ tốt thật đấy!"
Kiểm Biên Lâm chợt nhận ra mình không nên nói thật: "... Chỉ nhớ là nữ thôi, chuyện khác thì không nhớ rõ."
Sơ Kiến nhắc nhở anh: "Không phải cô ta còn theo đuổi đến tận nhà anh hay sao?"
Năm đó, chuyện Lư San San theo đuổi Kiểm Biên Lâm đuổi đến tận nhà đã khiến cả khối lan truyền sôi sục. Thật ra, Kiểm Biên Lâm vẫn còn nhớ rất rõ về cô bạn học này, không phải vì cô ta có điểm đặc biệt gì mà chỉ đơn giản là vì trí nhớ anh quá tốt, chuyện từ lúc bốn tuổi đến giờ hoàn toàn không quên chút nào.
Ngày ấy, cô bạn này đi chung với ba, bốn bạn học nam đến nhà anh, ba anh lôi kéo người ta hỏi han đủ điều về Sơ Kiến ở trường học, cuối cùng còn lấy cuốn album ra cho họ xem, cười hì hì bảo xem Sơ Kiến như con gái mình. Mấy nam sinh thừa dịp ba anh đi rót nước, không ngừng nhốn nháo nói thảo nào Kiểm Biên Lâm không động lòng với ai vì người nhà sớm đã chọn mặt gửi vàng sẵn cả rồi.
Anh không giải thích mà chỉ ngầm thừa nhận rằng: Anh thích Sơ Kiến.
Từ bé đến lớn, con gái tỏ tình với anh không ít và cô bạn Lư San San này chính là một kẻ khá phiền phức. Anh từng lo lắng việc lớp A7 cách lớp A9 rất gần sẽ lan truyền quá mức khiến Sơ Kiến hiểu lầm. May mắn là sau đó anh đã càng lúc càng từ chối thẳng thừng hơn, khiến những người da mặt dày đến cỡ nào cũng đều thấy khó mà rút lui.
Kiểm Biên Lâm im lặng hồi lâu rồi hỏi: "Thật sự đã đến nhà anh hả? Không bị ba anh đánh đuổi sao?"
Sơ Kiến "ơ" một tiếng: "Ba anh đánh đuổi người ta làm gì..."
Kiểm Biên Lâm nhíu mày: "Ba anh thích em, người khác đến không phải nên đánh đuổi đi hay sao?"
Sơ Kiến bị anh trêu chọc, vui vẻ đến mức cứ xoay xoay chiếc nhẫn trên tay. Đêm qua quá bối rối và bất ngờ, hôm nay lại vội vàng ăn cơm nên cô chưa có thời gian nhìn kỹ chiếc nhẫn này. Bây giờ, cô tháo ra xem xét kỹ lưỡng mới phát hiện bên trong nhẫn còn khắc chữ J&C. Hoàn toàn không cần liên tưởng cũng biết đây là tên của hai người.
Sơ Kiến nhìn anh.
Anh: “Đọc ngược lại là họ tên đầy đủ của em đấy!”
"Kiểm" và "Kiến" (chữ cái đầu trong phiên âm giống nhau), họ của anh chính là tên của cô.
Con người vốn là vậy đấy, trong lòng có ai rồi thì sẽ luôn tìm điểm giống nhau với người ấy, dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng không bỏ qua. Sơ Kiến nhớ đến cô bạn ngồi cùng bàn từng thích cậu lớp phó cũng vậy, cứ viết đi viết lại tên hai người rồi cuối cùng vui mừng nắm lấy cánh tay Sơ Kiến và nói: "Cậu xem đi, chữ thứ hai trong tên của mình và chữ thứ ba trong tên của cậu ấy đều có mười bảy nét. Có phải là rất có duyên không?"
Khi ấy, Sơ Kiến cảm thấy cô bạn này thật là ngốc nghếch, giờ ngẫm nghĩ mới thấy điều ngược lại. Cô và Kiểm Biên Lâm thật rất có duyên nhỉ!
Trong ánh nhìn chăm chú của Kiểm Biên Lâm, Sơ Kiến đeo chiếc nhẫn trở lại: “Hỏi anh câu này, phải trả lời thật lòng.”
Kiểm Biên Lâm ra hiệu cô hỏi đi.
Cô: “Sao anh lại thích em?”
Anh: “Vì em xinh đẹp.”
Cô: ”Không nghiêm túc chút nào, anh còn đẹp hơn cả em nữa mà.”
Anh: “Thật đấy!”
Cô: “Không kể đến những diễn viên nữ từng hợp tác với anh, trong số mấy cô gái thích anh thời cấp hai, cấp ba cũng có rất nhiều người đẹp đấy!”
Anh: “Thật mà.”
Cô nghẹn lời.
Kiểm Biên Lâm nghiêng người đến, nhìn cô chăm chú dưới ánh sáng của bóng đèn sợi đốt, sắc mặt và nhịp tim đều không hề thay đổi, miệng thốt ra câu mà bản thân cũng nghĩ là chân thật nhất: “Ngoại trừ em ra, những người khác đều không phải là nữ.”