• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Mộng đổi đời
  3. Trang 71

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 70
  • 71
  • 72
  • 73
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 70
  • 71
  • 72
  • 73
  • Sau

62.

Uông Trường Xích đến địa điểm đã định sớm mười phút so với dự kiến.

Sống suốt cuộc đời, Uông Trường Xích chưa bao giờ đến muộn, do vậy mà cậu không hề muốn lần cuối cùng này phải mang lấy cái tiếng "đến muộn". Cậu mặc một bộ áo quần chỉnh tề, sạch sẽ, đầu tóc được chải bóng láng, râu được cạo nhẵn nhụi. Vốn dĩ, Uông Trường Xích định mua một đôi giày da mới để mang, nhưng nghĩ lại, với năm trăm đồng cũng đủ để cho bố cậu lắp một khung cửa sổ bằng kính, đành phải nuốt một ngụm nước bọt, vân vê ngón tay rồi quyết tâm vứt bỏ ý tưởng ấy. Lúc này thì Uông Trường Xích mang đôi giày Giải phóng đã được lau chùi đến độ biến thành màu trắng, đứng ở chính giữa lan can cầu Tây Giang. Khoảng cách từ vị trí này đến mặt nước là cao nhất, cậu đoán là lúc gieo mình xuống, khi thân thể tiếp xúc với mặt nước, âm thanh sẽ rất vang. Con người khi sống cả đời rồi, hoặc là biến mất một cách lặng lẽ, hoặc là ầm ào mà rời xa, hai cách tất nhiên phải chọn cách thứ nhất. Bầu trời trong xanh một cách lạ thường, mây cũng trắng chưa từng thấy... Hình như trời cao cũng cố ý ban cho Uông Trường Xích một không gian tuyệt vời, chí ít cũng tặng cho cậu một ý niệm cuối cùng. Ánh nắng trải dài trên mặt nước, những cơn gió thổi qua nên ánh sáng hắt lên từ những con sóng lúc mạnh lúc yếu, không ngừng thay đổi, lúc thì chỗ này sáng đến độ chói mắt, lát sau thì chỗ kia cũng sáng đến độ chói mắt. Tiếng còi xe lướt qua sao mà đáng ghét, nhưng hình như cũng có một chút vui tai, ngay cả những luồng khói phụt ra sau đuôi của chúng cũng phảng phất tỏa ra một mùi thơm. Đăm đắm nhìn những ngôi nhà cũ kỹ dọc theo hai bên bờ sông, Uông Trường Xích nghĩ hắn nhất định đang ẩn mình sau những tấm rèm cửa sổ, đưa ống nhòm lên và đang quan sát sự chấp hành của mình khi đối diện với bản thân...

Bảy mươi hai tiếng đồng hồ trước, Lâm Gia Bách dùng một chiếc túi nilon màu đen, xách hai trăm nghìn đồng tiền mặt đến nhà trọ của Uông Trường Xích. Hắn vất túi tiền lên chiếc bàn xiêu vẹo vì lâu ngày không dùng bị mối xông trong phòng, không chịu được sức nặng, chiếc bàn nghiêng về một bên và ngã kềnh. Sau âm thanh của cái bàn ngã xuống đất, Uông Trường Xích cảm thấy căn nhà rung rinh chao đảo như có một trận động đất đến bốn năm độ đang diễn ra. Lâm Gia Bách muốn kê mông ngồi xuống một chỗ nào đó trong phòng, nhưng hầu như chiếc ghế nào cũng không muốn chấp nhận hắn, mỗi khi vừa đặt mông xuống là như có muôn ngàn mũi kim đâm vào mông hắn. Lâm Gia Bách đành phải đứng, lấy máy tính xách tay ra và mở một đoạn video. Trong đoạn băng video, Lâm Gia Bách, Đại Chí và Phương Tri Chi đang chụm đầu vào nhau, miệng đều điểm những nụ cười hạnh phúc và cùng nhìn vào ống kính máy quay. Đại Chí cười tươi nhất, hạnh phúc nhất, hai cái lúm đồng tiền xinh xinh. Trong tay nó đang cầm một tấm ngân phiếu. Ống kính quay cận cảnh tấm ngân phiếu này, tấm ngân phiếu càng lúc càng to, choán hết màn hình của chiếc máy tính, những con chữ và con số trên đó đều xem được rất rõ ràng. Uông Trường Xích đếm đủ số tiền ghi trong đó là tám con số, có con số 1 đứng đầu và bảy con số không tiếp theo. Lâm Gia Bách hỏi, anh đã thấy rõ chưa? Uông Trường Xích gật đầu, nghĩ: Bố, mẹ! Con đã bán chính con rồi. Được giá lắm. Có lẽ cái mạng này của con là đắt nhất trong thôn, không phải, trong xã, cũng không phải, nhất định phải là đắt nhất huyện ta rồi. Con trai của bố mẹ đáng giá quá phải không?

Ngay chiều hôm ấy, Uông Trường Xích đến ngân hàng chuyển hai trăm nghìn đồng vào tài khoản của Uông Hòe. Cậu từng có ý định về quê một lần cuối cùng, nhưng nghĩ lại, sau khi gặp bố mẹ, cậu sẽ không dám chết nữa và như thế là sẽ thất hứa với người ta. Cậu sợ đêm dài lắm mộng, sợ mình sẽ chạy trốn và như thế là phá hoại cuộc sống hạnh phúc của Đại Chí, nhưng sợ nhất là chính mình nhất thời sẽ trở nên hồ đồ, sẽ hạ thủ Lâm Gia Bách để tìm cho mình con đường sống. Mỗi lần nghĩ đến điểm cuối cùng này, Uông Trường Xích thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, oán trách thời gian sao trôi chậm.

Bốn mươi tám tiếng đồng hồ trước, Uông Trường Xích gõ cửa căn nhà Lưu Kiến Bình đang ở. Có lẽ đã hơn mười năm rồi cậu không hề quấy nhiễu Lưu Kiến Bình, anh ta cũng đã chuyển đến nơi ở mới. Nhưng lần này Uông Trường Xích đành phải mặt dạn mày dày tới tìm anh ta. Người mở cửa chính là Hạ Tiểu Văn, lúc này đã là vợ của Lưu Kiến Bình. Vốn đã biết trước chuyện này nên cậu không có tâm trạng đặc biệt gì, riêng Tiểu Văn thì không ngờ là chồng cũ lại tìm đến đây nên vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ. Hơn mười năm trước, cụ thể là sau khi Tiểu Văn biến mất khoảng hơn mười ngày, Uông Trường Xích đã tìm đến Lưu Kiến Bình. Đứng dưới đất, cậu thấy ánh đèn nhà Lưu Kiến Bình vẫn hắt ra khung cửa sổ, nhưng khi lên đến nơi, đưa tay lên gõ cửa thì đèn tắt, vừa khít đến độ khiến Uông Trường Xích nghĩ rằng tiếng gõ cửa của mình đã làm chạm mạch điện khiến đèn bị tắt. Cậu nghĩ, Lưu Kiến Bình không có lý do gì để tránh mặt mình, thế thì liệu mình có nhìn nhầm trước khi đi lên lầu hay không? Nghĩ vậy, Uông Trường Xích quay trở xuống, cửa sổ nhà Lưu Kiến Bình tối đen như thể bị phủ một lớp sơn đen khiến Uông Trường Xích cảm thấy vô cùng thất vọng và buồn bã. Đại Chí đã giao cho người ta nuôi, Tiểu Văn cũng đã biến mất, cậu muốn tìm đến Lưu Kiến Bình để mời anh ta uống vài ly rượu, trút bầu tâm sự, không ngờ anh ta lại không có ở nhà. Cái thành phố lớn thế này nhưng ngoài Lưu Kiến Bình ra thì không có người thứ hai muốn nghe những lời tâm sự của cậu ấy. Uông Trường Xích chờ đợi, hy vọng là Lưu Kiến Bình sẽ trở về, nhưng rồi một tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không hề thấy bóng dáng anh ta đâu cả. Uông Trường Xích đứng dậy định về thì bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh, hình như là tiếng đẩy cánh cửa sổ vang lên. Cậu chạy vội về phía ấy, trông thấy Lưu Kiến Bình đang vươn đầu ra khỏi cửa sổ nhìn xuống dưới sân, thấy không có ai thì rụt đầu vào và ngay sau đó, đèn trong nhà vụt sáng. Thằng trời đánh này té ra vẫn ở trong nhà, vì cớ gì lại không mở cửa? Uông Trường Xích tức giận đấm thình thình lên cửa. Lưu Kiến Bình mở hé cánh cửa vừa đủ nhìn ra ngoài, thì thầm rằng anh ta đang tìm hiểu một cô gái, đang trong giai đoạn mặn nồng, liệu Uông Trường Xích có thể tránh mặt vài hôm? Cậu ra về mà lòng tức anh ách. Sau đó mấy ngày, Uông Trường Xích tìm đến thì chủ nhà nói Lưu Kiến Bình đã trả nhà hôm qua. Kể từ ngày đó, Lưu Kiến Bình biến mất. Một năm sau, khi đến một công trình xây dựng sơn cửa, Uông Trường Xích bắt gặp Lưu Kiến Bình đang dẫn đầu mười mấy người tay cầm biểu ngữ, mặt mày đỏ gắt hô vang khẩu hiệu đòi nợ thuê. Uông Trường Xích kéo mũ sụp xuống tận mắt, đeo khẩu trang vào và leo lên chiếc xe máy mới mua đi theo Lưu Kiến Bình khi anh ta trên đường về nhà. Trước đó, trước việc Lưu Kiến Bình lẳng lặng chuyển nhà, Uông Trường Xích đã biết có một điều hệ trọng gì đó mà anh ta muốn giấu mình, lần này đi theo anh ta, những nghi ngờ đã biến thành hiện thực. Quả nhiên là Hạ Tiểu Văn đang sống chung với anh ta, thảo nào khi Uông Hòe “làm phép” có nói rằng, Tiểu Văn đang ở sau cửa sổ, có điều không thể mở được cánh cửa sổ này. Thì ra khoảng cách giữa cậu và Tiểu Văn chỉ là một lớp giấy mỏng. Sau một lát suy nghĩ, Uông Trường Xích lẳng lặng rời khỏi chỗ ở mới của Lưu Kiến Bình, bởi vì cậu ý thức được rằng, gia đình mình đã tan nát thì không có lý do gì mình lại tiếp tục làm tan nát một gia đình mới.

Tiểu Văn đưa Uông Trường Xích vào nhà. Lưu Kiến Bình pha một ấm trà và ba người cũng ngồi trong phòng khách lắng nghe tiếng thở của nhau, không ai muốn mình sẽ là người mở miệng đầu tiên. Căn nhà khá tiện nghi, một chiếc tủ lạnh đặt ở phòng khách, trong nhà vệ sinh cũng có máy giặt, trong chạn thức ăn có mấy hộp bia thuộc loại đắt tiền... chứng tỏ cuộc sống của họ không đến nỗi tồi. Uông Trường Xích hỏi:

- Mấy đứa trẻ con đâu?

Lưu Kiến Bình gọi lớn:

- Thanh Vân! Trực Thượng! Hai đứa ra đây chào chú nào!

Hai đứa nhỏ trắng phau lập tức xuất hiện, đứa con trai sà vào lòng Tiểu Văn, đứa con gái ôm chặt lấy Lưu Kiến Bình, đưa đôi mắt sợ sệt nhìn Uông Trường Xích. Lưu Kiến Bình bảo chúng nó chào chú Uông, cả hai nói “Chào chú Uông” như một cái máy. Răng chúng rất trắng và rất đều, mặt chúng trắng hồng xinh đẹp, thần thái chúng thật tươi tắn. Uông Tường Xích nói:

- Kiến Bình à, anh có đồng ý cho hai đứa nó gọi tôi một tiếng bố hay không?

Lưu Kiến Bình đưa mắt nhìn Tiểu Văn, Tiểu Văn lại nhìn hai đứa nhỏ, cả hai đứa đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Uông Trường Xích lấy ra một cái gói vuông vức đặt lên bàn, nói:

- Đây là số tiền tôi kiếm được trong hơn mười năm làm thợ sơn, hai người hãy giữ lấy để hai đứa nhỏ sau này ăn học.

- Cậu không tiêu tiền sao?

- Tôi phát tài rồi.

- Phát tài thế nào?

- Anh đừng hỏi. Dù sao thì Uông Trường Xích này từ nay về sau chẳng bao giờ phải lo lắng về chuyện tiền bạc nữa.

Lưu Kiến Bình nhìn hai đứa nhỏ, nói:

- Gọi bố đi, hai con!

Hai đứa nhỏ dùng dằng, Tiểu Văn đẩy nhẹ vào người chúng. Cả hai đều lắc đầu. Lưu Kiến Bình nói:

- Ai cho bố chừng này tiền, bố sẽ gọi người ấy là bố ngay lập tức. Hai đứa không chịu gọi chú Uông là bố, bố sẽ trả số tiền này lại cho chú Uông.

Hai đứa nhỏ lập tức bước tới một bước, đồng thanh lên tiếng:

- Bố Uông...

Uông Trường Xích nhắm mắt, hai hàng nước mắt chảy dài trên má.

- Đại Chí thì sao? Nó sống có tốt không? – Tiểu Văn lên tiếng.

- Tôi đến là để báo cho cô biết là Đại Chí đã thành công rồi, nó không cần chúng ta phải lo lắng nữa. Cô chỉ phải lo cho Thanh Vân và Trực Thượng, cố gắng nuôi hai đứa cho thành tài.

- Tôi có nằm mơ cũng cứ nhớ về nó. Tôi có lỗi với nó và tôi cũng hận anh. – Tiểu Văn gạt nước mắt nói.

- Cô hận tôi vì cô không biết bây giờ nó sống hạnh phúc như thế nào. Bây giờ cô có thiếu con đâu! Cái mà chúng ta thiếu không phải là con...

Hai mươi bốn tiếng đồng hồ trước, Uông Trường Xích ngồi trong phòng trọ viết hai lá thư, sau đó thì đến trường để thăm Đại Chí. Đang trong giờ học, nhân viên bảo vệ không cho cậu vào trong trường, đành phải ngồi trong một quán mì trước cổng chờ đợi. Lão chủ quán nói, cậu không ăn mì thì đứng trong quán của tôi làm gì? Uông Trường Xích đưa tiền cho lão ta và bảo làm cho mình một tô mì, vừa ăn vừa quan sát cổng trường mặc dù vẫn biết là còn hai tiếng đồng hồ nữa mới tan học. Đôi mắt nhàn rỗi của Uông Trường Xích hết nhìn những cây cao trong sân trường thì lại nhìn ra sân vận động, ở đó có mấy nhóm học sinh đang trong giờ học thể dục. Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua cho đến khi lão chủ quán gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, nói bát mì cậu đã ăn xong từ lâu rồi, sao vẫn ngồi trong quán tôi làm quái gì? Uông Trường Xích cảm thấy xấu hổ, mặt mày đỏ tía lên, bảo làm thêm một tô nữa. Một tô mì nữa được đặt lên bàn. Rút kinh nghiệm tô mì trước ăn quá nhanh, lần này Uông Trường Xích cố ý ăn thật chậm, mục đích là chỉ kéo dài thời gian và cái chỗ ngồi. Nhưng, dù có gắp từng sợi mì một thì một tô mì cũng chỉ có vài chục sợi thôi nên chẳng đến nửa tiếng đồng hồ, tô mì đã hết veo. Uông Trường Xích nghĩ, dù gì thì cũng ăn cho lão chủ quán hai tô mì, chắc sẽ không đuổi mình ra khỏi quán, không ngờ khi còn khoảng ba mươi phút nữa là tan học thì lão ta lại xuất hiện nói, cậu vẫn chưa chịu rời khỏi quán của tôi à? Uông Trường Xích liếc nhìn một lượt khắp quán, thực ra thì chỉ có lơ thơ vài khách ăn mì, vắng teo, không hiểu sao lão chủ quán lại muốn đuổi cậu ra khỏi quán đến như vậy. Uông Trường Xích gọi tiếp tô mì thứ ba. Vừa ăn hết tô mì này thì chuông tan học cũng reo lên, học sinh kéo thành hàng ba hàng bốn lũ lượt rời khỏi cổng trường. Cuối cùng thì Uông Trường Xích cũng đã trông thấy Đại Chí đang cười cười nói nói với hai học sinh nữ đi ra khỏi cổng, vỗ vai nhau từ biệt. Hình như có một dự cảm nào đó mà Đại Chí lại đưa mắt nhìn chung quanh đầy vẻ cảnh giác, cuối cùng thì ánh mắt nó cũng dừng lại ở quán mì đối diện cổng trường. Uông Trường Xích có cảm giác là ánh mắt mình và ánh mắt của con trai đã gặp nhau, giống như lúc mới lọt khỏi lòng mẹ, nó đã từng nhìn thẳng cậu vậy. Toàn thân Uông Trường Xích tê dại, không dằn lòng được nữa, cậu ấy bật lên hai tiếng “Đại Chí”, định đứng dậy chạy về phía con mình. Có điều, vì phải ăn liên tục ba tô mì nên Uông Trường Xích đứng dậy không nổi nữa. Đại Chí quay người bỏ đi, đi được khoảng hai trăm mét thì chui vào một chiếc xe màu đỏ. Người lái xe chính là Phương Tri Chi. Uông Trường Xích nghĩ, từ trước đến nay mình chưa bao giờ ăn no như hôm nay. Thực ra thì cuộc đời mình cũng đã được ăn no nhiều lần, nhưng no như thế này hình như chỉ có hai, một lần là cùng với Tiểu Văn lên huyện xem phim cấp ba và sau đó thì đến đồn công an xin lỗi. Lúc ấy hai người đã ăn một đĩa thịt kho, một đĩa lạc, một đĩa bí đỏ, một bình rượu trắng và bốn bát cơm, no thật đấy nhưng lần ấy không no đến độ không thể đứng dậy được như hôm nay.

Lúc này đã là mười hai giờ trưa. Thời gian ước hẹn với Lâm Gia Bách đã đến. “Kính coong!!!”. Một âm thanh không biết từ đâu vẳng lại, hình như là từ phía giáo đường dội đến, nhưng hình như là từ trong ruột phát ra, lại giống như tiếng nổ đanh gọn của nhiều phát súng trường bắn ra khỏi nòng cùng một lúc khi hành hình tội nhân. Uông Trường Xích quay đầu lại nhìn rồi trèo lên thành lan can cầu Tây Giang.