Con đã từng víu lấy ngày cũ, đếm thời gian trôi nhịp trong từng bước, bận bịu chiều hôm ôm lời kinh tiếng kệ, gõ ngón tay đan lẫn chuyện buồn vui, ngày tháng cũ đó đã từng cam chịu giày vò trong sương gió.
Giờ đây khi xuân đến, con đã tự mình thưởng trọn ngọn gió xuân, lòng cho phép vẽ lên điệu hồn của nhành mai trong bài thơ Cáo tật thị chúng của Mãn Giác thiền sư.
Xuân khứ bách hoa lạc
Xuân đáo bách hoa khai
Sự trục nhãn tiền quá
Lão tùng đầu thượng lai.
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.
Dịch nghĩa
Xuân đi, trăm hoa rụng
Xuân đến, trăm hoa nở,
Việc đời theo nhau ruổi qua trước mắt
Tuổi già hiện đến từ trên mái đầu.
Đừng cho rằng xuân tàn thì hoa rụng hết,
Đêm qua, sân trước một nhành mai.
Nhớ thanh âm vô thường ngày nào đó, cứ ngỡ lời nhọc nhằn của kẻ du sĩ quyện trong ý xuân. Ai đã ngờ, lúc đắp lên mình mảnh y vàng, nguyện trọn đời làm kẻ khất sĩ du phương, hành theo hạnh lành của đức Như Lai, hồn mai bỗng nhẹ thấm đẫm trên vạt áo, nhuần trong trái tim, réo gọi điệu vô thường reo lên dù ngập ngừng thoáng ngỡ, vờ như chưa từng biết. Thế là thế, lời đã ngỡ, chuyện đã ngờ, ai không một lần thoáng qua. Xuân đến, ngàn hoa đua nở, con mở điệu ca chào xuân, lòng tự trào điệu vô thường là có thật.
Lời đã hứa sẽ chờ xuân mới giác ngộ vô thường.
Hôm nay là thoáng ngỡ, giờ đây là ngập ngừng, hé nụ xuân con chào tất cả trong niềm hân hoan hỷ lạc. Dù thoáng qua trong chốc lát, dù vô thường ghé hoài lên trên đôi vai, phủ nặng thân gầy nhưng tình ai với ai đừng để lãng đãng bỏ quên trong phút giao thừa qua vội nhé!
Cầu cho con và tất cả thân an tâm tĩnh lặng trước thềm xuân mới.
Người ta kết xuân thành đóa Thiên Di
Con nay, thả đóa tâm xuân rơi rụng tận mấy ngàn xuân.
Tuệ Trung