• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Nghệ thuật nâng cao chất lượng công việc
  3. Trang 6

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 5
  • 6
  • 7
  • More pages
  • 12
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 5
  • 6
  • 7
  • More pages
  • 12
  • Sau

2Học cách lắng nghe

Tối hôm đó tôi trở về nhà với nhiều thắc mắc nhưng lại cảm thấy hưng phấn hơn vì nghĩ rằng chính những thắc mắc đó nếu được bác Mike giải đáp sẽ giúp tôi thành công.

Sau khi cho hai đứa con đi ngủ, tôi đã kể cho Jean nghe tất cả mọi chuyện. Jean choáng váng khi biết Malcolm đã đưa ra tối hậu thư như vậy và không ai khác mà chính tôi phải là người có trách nhiệm thay đổi tình hình.

- Chuyện quan trọng như thế sao anh lại giấu em? – Jean giận dỗi trách móc.

- Anh xin lỗi, anh chỉ sợ em lo lắng nhiều quá. – Tôi vội trấn an.

Dù có giận dỗi nhưng Jean vẫn luôn là một người vợ tuyệt vời. Cô sẵn sàng gánh vác tất cả việc nhà kể cả việc chăm sóc bọn trẻ để tôi có thời gian tập trung vào giải quyết công việc. Quả thật, đó là đêm đầu tiên tôi được yên giấc sau ngày Malcolm giao trọng trách nặng nề cho tôi.

Sáng hôm sau thức dậy, tôi hăng hái chuẩn bị đi gặp bác Mike. Khoác trên người chiếc áo sơ mi màu sáng, cà vạt mới và đôi giày vừa được đánh bóng, tôi hy vọng bác Mike sẽ nhận ra sự kính trọng của tôi dành cho bác qua cách ăn mặc này.

***

Hôm qua tôi lái xe đến Natural Foods chỉ vì muốn bán được kem nhưng hôm nay thì khác, tôi đến để tìm kiếm lời khuyên và cả hy vọng cho một đơn đặt hàng mới.

Vừa từ bãi đỗ xe đi vào, tôi đã thấy bác Mike nở nụ cười đón tôi ở cửa ra vào. Sau đó hai bác cháu vào quán cà phê. Thật kỳ ngộ, chúng tôi lại ngồi đúng vào cái bàn hôm qua.

- Cà phê sữa nhé, bác Mike? – Nhân viên phục vụ hỏi.

- Vâng, cảm ơn Amy. Pete, cháu uống gì?

- Cũng vậy ạ.

- Vậy cho chúng tôi hai ly cà phê sữa.

Bác Mike có vẻ vui khi thấy mặt tôi tươi tỉnh và thoải mái hơn ngày hôm qua.

- Cháu đã kể cho vợ nghe về những khó khăn ở nhà máy chưa?

Tôi cười bẽn lẽn:

- Dạ, rồi ạ! Sao lại không sau khi được trò chuyện với bác như thế.

- Thế vợ cháu phản ứng thế nào?

- Cô ấy rất bất ngờ khi cháu thông báo tình hình ở Dairy Cream, thậm chí là thất vọng nhưng sau đó đã ủng hộ, khích lệ cháu rất nhiều,

- Tốt! - Bác Mike nói. - Vậy là tốt cho cả hai.

- Cháu đã rất bối rối lúc rời khỏi chỗ bác hôm qua. - Tôi thú thật. - Vì nhận ra mình sẵn sàng dành cả nửa ngày chỉ để bán một thùng kem cho một người lạ nhưng lại không có đến nửa tiếng để kể cho vợ nghe những rắc rối trong công việc. Thế nhưng, cháu vẫn không hiểu việc đó có liên quan gì đến chất lượng?

Bác Mike ngắt lời tôi:

- Hãy thử nghĩ lại những điều cháu đã làm. Cháu đã trân trọng tình cảm vợ chồng trong chừng ấy năm, luôn cởi mở tâm tình với vợ. Đôi lúc cháu lại hỏi ý kiến của vợ, bày tỏ sự quan tâm và tin tưởng cô ấy. Đúng vậy không nào?

- Vâng, đó là những điều cháu làm trong cuộc sống gia đình. Nhưng cháu vẫn cứ thắc mắc, việc này có liên quan gì tới việc bán kem ạ?

- Cả hai việc đó đều thể hiện sự quan tâm với những người quan trọng đối với mình. Thật ra, kinh doanh bất k ỳngành nào cũng vậy, đều là công việc liên quan đến con người – đó là những khách hàng và đồng nghiệp của cháu. Có thể giải thích như thế này... Mỗi ngày thức dậy, bác không nghĩ làm cách nào để Natural Foods đạt được chỉ tiêu doanh số trong ngày mà quan tâm đến việc tìm cách làm hài lòng những người đã giúp đỡ Natural Foods. Thỉnh thoảng, doanh số gần cuối tháng suy giảm, bác và đồng nghiệp bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Nhưng bác liền bảo họ: “Mọi người đừng lo lắng, dù sẽ không đạt được chỉ tiêu nhưng chúng ta cũng nên thoải mái làm việc, hãy tìm niềm vui trong quá trình trò chuyện với khách hàng của mình. Hãy ra ngoài thư giãn một chút!”. Điều bất ngờ đã xảy ra ngay lần đầu tiên làm việc đó; doanh số tăng vọt, thậm chí còn vượt cả chỉ tiêu. Liên tục những tháng sau cũng vậy. Điều bác muốn nói ở đây là: lợi nhuận cuối cùng sẽ cho cháu thấy kết quả việc kinh doanh nhưng bên cạnh đó, dịch vụ tốt, chất lượng cao, tinh thần làm việc theo nhóm thì không bao giờ có điểm dừng.

- Nhưng điều này thì có quan hệ gì với chất lượng? - Tôi vẫn hỏi bác câu hỏi đó.

Amy đem cà phê đến. Bác Mike ngừng lời. “Cảm ơn Amy. Trông ngon quá!”. Tôi nhấp một ngụm; đúng là ngon thật.

- Niềm vui và tiền bạc liên hệ với nhau thế nào? - Bác Mike nhắc lại ý thắc mắc của tôi. - Một câu hỏi xuất sắc! Đó chính là điểm căn bản để mỗi việc cháu làm có chất lượng và hiệu quả cao. - Bác Mike nhấp một ngụm cà phê và hỏi. - Pete, cháu thích môn thể thao gì?

- Đánh golf ạ. - Tôi đáp.

- Cháu có chơi thường xuyên không?

- Dạ, mỗi thứ bảy hàng tuần ạ.

- Bác cũng vậy. Và khi chơi golf, cháu có lo nghĩ gì khác không?

- Cháu chẳng nghĩ ngợi gì! - Tôi trả lời.

- Nói cách khác, cháu hoàn toàn tập trung. Vậy cháu thích gì ở những buổi chơi golf đó?

- Cảm nhận một buổi sáng thứ bảy đẹp trời, gặp gỡ bạn bè, tận hưởng không khí thoáng đãng dễ chịu và cả một cuộc thi đấu “hữu nghị”. Thích quá đi chứ ạ?

- Rõ ràng là cháu rất say mê môn này. - Bác Mike nói. – Bất kể sở thích của cháu là gì, chơi golf, sưu tập tem, làm vườn hay tân trang các loại xe cổ, nếu không có niềm đam mê thì cháu sẽ chẳng bao giờ thấy vui cả.

- Dạ, bác nói không sai.

- Hầu hết mọi người khi vui chơi, giải trí thường nỗ lực nhiều hơn khi làm việc. Họ tiêu phí tất cả thời gian và năng lượng vào những trò làm họ tốn tiền - chỉ đơn giản vì họ thích! Hàng ngày tại văn phòng hay khi ngồi trong xe, chắc cháu cũng thường nghĩ về lượt chơi golf vừa qua, vài kỹ năng mới đọc hoặc tính toán cho lần chơi sắp tới phải không?

Tôi cười, gật đầu. “Dạ, đúng ạ.”

- Bác cho cháu biết điều này: nhân viên của cháu cũng vậy, họ quan tâm đến các thú vui hơn là công việc.

- Vâng, nhưng đấy có phải là vấn đề không? - Tôi hỏi, bỗng nhiên cảm thấy thiếu tin tưởng nhân viên của mình. - Ý cháu là nó có ảnh hưởng đến công việc không?

- Không hề! Nhưng bác muốn nói: nếu muốn xoay chuyển tình thế, cháu cần làm cho mọi người đầu tư vào công việc giống như người ta đầu tư vào sở thích của mình. Bằng cách nào ư? Hãy bắt đầu từ những người chủ chốt, trước hết là cháu.

Nhận xét của bác Mike thật sắc sảo. Trong tôi bỗng tràn ngập một niềm hy vọng:

- Ý bác là để đạt được chất lượng trong công việc tại Dairy Cream, cháu cần tìm những cách hiệu quả nhất để động viên, khích lệ nhân viên?... Nhưng bằng cách nào?

- Bước đầu tiên là biến những việc hàng ngày cháu cần phải làm thành những việc cháu thật sự yêu thích và muốn làm. Cách đấy luôn hiệu quả với bác. – Bác Mike nói, rút ra khỏi ví một tấm thẻ nhỏ có đề một vài câu thơ của Robert Frost(*) trích trong bài thơ “Two tramps in mud time” (Hai chàng lang thang trong buổi mờ tối):

Trong cuộc sống tôi mong có sự hòa quyện

Giữa niềm vui và công việc

Như hai ánh mắt cùng nhìn về một phía...

(*) Robert Frost (1874-1963) là nhà thơ nổi tiếng người Mỹ, được xem là một trong những nhà thơ sáng tác về đề tài thôn quê hay nhất trong thế kỷ 20. Ông đã bốn lần đoạt giải Pulitzer, từng được đề cử giải Nobel văn học năm 1953 và nhận được nhiều giải thưởng vinh dự và cao quý khác trong sự nghiệp thơ ca của mình.

- Chúng ta thường gặp những người luôn tận tâm với công việc dù người xung quanh ít quan tâm đến họ. Như ở khu phố nhà bác có một người đưa thư rất tuyệt vời. Anh ta luôn tươi cười niềm nở, nhưng người đưa thư trước đây thì không vì dường như anh ta ghét công việc này. Một hôm bác hỏi người đưa thư làm sao anh có thể luôn nhiệt tình, vui vẻ như vậy, anh ta trả lời: “Ai cũng cần gửi thư. Khi ai đó nghỉ một ngày làm việc thì hầu như mọi người chẳng để ý nhưng một ngày thư chưa chuyển tới thì ai cũng biết! Công việc của chúng tôi thực sự quan trọng trong cuộc sống thường nhật. Tôi có cảm giác mình đã giúp đỡ được nhiều người nên tôi luôn hân hoan, vui vẻ là thế! ”.

- Đúng vậy. - Tôi thừa nhận. - Nhưng không phải việc nào cũng có vai trò rõ ràng như vậy.

- Hãy tin bác. - Bác Mike nói. - Nếu cháu đang giữ một công việc, tức là người ta cần cháu. Nếu không, công việc đó sẽ chẳng tồn tại. Dù là quản đốc phân xưởng hay người trông nom nhà cửa cũng không quan trọng, miễn là người đó nhận thức được giá trị công việc của mình đối với những người xung quanh. Cháu có nghĩ rằng từ nhỏ Amy đã mong một ngày nào đó làm phục vụ trong quán cà phê không? Liệu Jenny, người cháu gặp hôm qua, chỉ mong muốn làm việc tại quầy dịch vụ khách hàng không? Chắc cháu sẽ trả lời có vì thấy họ hết sức nhiệt tình với công việc. Nhưng bác nghĩ không hẳn là như vậy.

Bác Mike ngừng một lúc rồi nói tiếp:

- Thế cháu có biết vì sao họ lại nhiệt tình với công việc, dù đó chưa phải là công việc mà họ thực sự mong muốn không? Thật ra, mọi nhân viên ở đây đều được chỉ rõ và hiểu rõ vai trò của họ quan trọng như thế nào đối với khách hàng và công việc của hãng. Natural Foods luôn xem trọng những đóng góp và ý kiến của nhân viên đồng thời luôn khích lệ sự đóng góp của họ. Chính vì vậy công việc thực sự trở nên thú vị! Nói tóm lại, tìm cách khích lệ tinh thần làm việc của nhân viên là một trong những nhiệm vụ quan trọng của Natural Foods. Trên thực tế, dù công việc của một nhân viên bình thường không phải là nhiệm vụ lớn lao gì cả, thì cháu vẫn có thể biến nó trở nên thú vị và thỏa mãn được nhu cầu của người nhân viên đó nếu cháu chỉ ra được công việc của họ có tầm quan trọng như thế nào.

PHỤC VỤ KHÁCH HÀNG TRONG CHÍNH CÔNG TY

- Hiện nay tinh thần làm việc ở Dairy Cream đang tuột dốc. - Tôi thừa nhận. - Mọi người đang xì xào bàn tán về nhà máy, đồng nghiệp, về cấp trên và các phòng ban khác.

Bác Mike nhíu mày:

- Vấn đề lớn rồi đấy, Pete! Theo cháu nguyên nhân là gì?

- Nguyên nhân ạ? - Tôi hỏi lại.

- Mọi người không tự nhiên chán công việc và đồng nghiệp mà không có lý do. Thế họ có phàn nàn về điều gì cụ thể không?

- Hình như là tất cả mọi thứ, không trừ thứ gì cả... Có lẽ họ cảm thấy bất lực với công việc hiện tại. - Tôi hơi bất ngờ vì ý nghĩ đó của chính mình. – Bác làm thế nào để đảm bảo nhân viên chăm sóc tốt khách hàng?

Bác Mike cười cảm thông:

- Được rồi! Bài học thứ nhất: Mọi công ty đều có hai loại khách hàng: khách hàng bên ngoài và bên trong công ty. Khách hàng đầu tiên của cháu chính là loại thứ hai – nhân viên và đồng nghiệp. Nếu cháu không quan tâm, chăm sóc họ thì cháu cũng đừng mong họ quan tâm, chăm sóc khách hàng của công ty.

Theo kinh nghiệm của bác, mỗi công ty cần phải có một cách riêng để đảm bảo nhân viên chăm sóc khách hàng theo quy định. Tại Natural Foods, không phải bác mà chính nhân viên tự làm điều đó – tự đảm bảo việc chăm sóc tốt khách hàng. Cửa hàng này có đến trên 200 nhân viên và một mình bác chẳng thể giám sát từng người một xem họ có làm việc hay không. Thay vào đó, bác dựa vào một loại áp lực “thân thiện” được tạo ra từ các đồng nghiệp để giúp mọi người cùng nhìn về một hướng. Bác khuyến khích nhân viên tự giám sát lẫn nhau để mỗi người đều có trách nhiệm với cả nhóm. Quả thật, điều này tốt hơn nhiều so với việc tự cháu phải kéo cả đoàn tàu.

- Bác làm được điều đó bằng cách nào?

- Rất đơn giản, hãy thử hỏi họ xem! – Bác Mike nói, rồi quay sang Amy. - Amy, cháu qua chỗ bác mấy phút được không?

- Dạ, được ạ! Cháu đang lỡ tay một chút. Xong việc cháu sẽ qua ngay.

Một phút sau, Amy trở lại.

- Chẳng phải cô cũng đang bận việc lắm sao? - Tôi hỏi Amy sau khi nhìn quanh quán.

- Bạn tôi, Jerry sẽ giúp tôi.

- Nhưng nếu vậy chẳng phải cô sẽ mất tiền “boa” sao? - Tôi hỏi vì thấy việc nói chuyện với chúng tôi sẽ ảnh hưởng đến thu nhập của cô.

- Đấy không phải là cách làm việc ở đây. - Amy nói. - Tất cả tiền “boa” của khách sẽ được chia đều cho cả nhóm, căn cứ theo giờ làm việc của mỗi người.

- Nhưng nếu người cùng làm lười biếng thì sao? Chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến quyền lợi của người khác?

- Điều đó có thể xảy ra ở nơi khác, nhưng ở đây thì không. Vì sao ạ? Thứ nhất, chúng tôi tự đánh giá lại công việc của nhau và nhận lương theo đánh giá đó. Thứ hai, chúng tôi tự chọn người cùng làm với mình.

Tôi ngờ vực hỏi lại:

- Thật vậy ư?

Amy và bác Mike cùng cười.

- Bác có muốn giải thích cho anh ấy không, bác Mike?

- Không, Amy, có lẽ cháu nói thì tốt hơn.

- Được thôi ạ! - Amy hắng giọng. - Tại Natural Foods, khi muốn thuê ai đó, tất cả mọi người cùng tham gia quyết định – trong quán cà phê này có 35 người. Chúng tôi sàng lọc danh sách, phỏng vấn và bỏ phiếu theo số đông để chọn ra một người mới, thử việc họ trong vòng một tháng sau đó lại bỏ phiếu lần nữa. Nếu anh là họ hàng của một nhân viên ở đây, anh có thể được phỏng vấn nhưng nếu không chịu khó làm việc, anh sẽ không được nhận vào làm. Thật sự, chẳng ai muốn nhóm của mình lại có những người không thể gánh vác công việc và làm ảnh hưởng đến quyền lợi của mọi người. Và sau khi đã tuyển người mới, anh khó có thể phàn nàn về người đó vì chính anh là người đã chọn họ.

- Vì vậy mỗi nhân viên đều có cảm giác được làm chủ ở nơi làm việc và được giám sát những người cùng làm với mình. - Tôi phấn khởi vì đã nhận ra vấn đề.

- Hoàn toàn chính xác. - Bác Mike nói. - Mỗi nhóm, dù là nhóm sản xuất hay nhóm phục vụ, đều có thể tự quyết định rất nhiều việc.

- Để tôi cho anh một ví dụ. - Amy xen vào. - Hầu hết khách hàng ghé vào đây sau khi đã mua xong hàng hóa. Họ vào để uống một tách cà phê hay ăn nhẹ thứ gì đó. Nhưng chúng tôi nhận thấy có một số người vừa gọi xong đồ uống đã vội vàng quay trở lại các quầy hàng để mua thêm vài thứ, thanh toán và quay lại đây. Trước nhu cầu đó của khách hàng, chúng tôi đã nảy ra ý tưởng để các nhân viên phục vụ trở thành “người chạy đi mua hàng” cho khách. Ngay tháng đầu tiên, doanh số đã tăng lên 20%. Hóa ra rất nhiều người muốn mua thêm món gì đó nhưng lại không muốn đứng lên và để đồ đạc lại ở chỗ ngồi. Và khi có sự giúp đỡ của chúng tôi, họ nhờ mua ngay. Vả lại việc này đối với chúng tôi cũng không phải là việc khó, chúng tôi biết rõ từng loại hàng được sắp xếp ở đâu nên có thểnhanh chóng mang về cho khách.

- Khi cháu làm việc trong một nhóm có quyền tự chủ như vậy, – bác Mike nói, - cháu sẽ tự mình gắn kết với công việc hơn và thấy công việc thực sự là niềm vui. Điểm mấu chốt về quản lý ở đây là, nếu cháu trao trách nhiệm cho nhân viên và xem họ có một vai trò quan trọng trong công việc, họ sẽ “đáp lại”. Hãy đào tạo, khuyến khích, hỗ trợ và cả thưởng phạt phân minh, cũng như tạo mọi cơ hội để họ bày tỏ ý tưởng, sáng kiến của mình, để từ đó họ sẽ dần gắn kết và nỗ lực nhiều hơn cho công việc. Chúng tôi nhận ra rằng khi có một môi trường tốt, nhân viên sẽ tự thúc đẩy nhau làm việc – điều này còn hiệu quả hơn cả chính những nỗ lực của người quản lý. Càng được đối xử tốt, nhân viên sẽ càng chăm sóc tốt khách hàng của mình. Pete, điều này chính là điểm căn bản để công việc đạt chất lượng cao. Và hãy nhớ, chất lượng chính là tất cả!

Nghe bác Mike nói, tôi nôn nóng muốn trở lại nhà máy ngay để áp dụng những ý tưởng này. Tôi cảm ơn bác Mike vì những lời khuyên quý giá và cả những nhận xét sắc sảo, chính xác của bác. Tôi cảm ơn và chào Amy, rồi quay sang nói với bác:

- Vậy lần khác bác sẽ nói cho cháu nghe cách thức để đạt chất lượng chứ?

- Tất nhiên rồi. - Bác Mike cười. – Cuối tuần gọi lại cho bác nhé! Cho bác biết mọi việc thế nào. - Bác nói với theo trong khi tôi vội vã tưởng như sắp chạy ào ra cửa.

***

Tôi trở lại nhà máy với niềm phấn khích cao độ mà dường như bản thân tôi chưa từng trải qua bao giờ. Khi đến gần, tôi bỗng nhận ra nhà máy của chúng tôi không treo bảng hiệu đề tên công ty gì cả. Thậm chí, người ngoài nhìn vào có thể nghĩ đây là một nhà kho chứ không phải là một nơi đang sản xuất kem. Vừa bước vào cửa, một luồng không khí khó chịu xộc ngay vào người tôi – một môi trường thiếu thiện cảm đón tôi sau một buổi sáng khá thoải mái tại Natural Foods.

Nhân viên ca hai chuẩn bị vào làm. Tôi thông báo cần gặp họ tại phòng ăn trước khi họ thay ca. Vì nói sẽ tính như giờ làm thêm nên họ nhanh chóng có mặt đông đủ. Sau đó, tôi mời tất cả nhân viên văn phòng, trừ một vài người ở lại trực điện thoại, và hẹn gặp cả nhân viên ca trước đó khi họ vừa tan ca.

Vì thời gian có hạn nên tôi vào thẳng vấn đề:

- Tôi quyết định nói rõ một chuyện cho mọi người biết. - Câu nói này ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. - Chúng ta cần phải đối mặt với sự thật. Tôi được biết rằng hoặc chúng ta phải nỗ lực bán được nhiều kem hơn, hoặc cả Dairy Cream sẽ bị bán đi. Nếu điều này xảy ra, cả tôi cũng không biết được ngày nào sẽ là ngày làm việc cuối cùng.

Sự thật này đã xóa tan thái độ dửng dưng, thờ ơ hiện rõ trên khuôn mặt của mọi người lúc nãy. Một vài người vội chen lên phía trước để nghe rõ hơn.

- Anh biết điều này từ khi nào? - Một nhân viên ở bộ phận trộn kem hỏi.

- Vài tuần trước. - Tôi nói. - Tôi không biết có nên thông báo cho mọi người hay không. Nhưng tôi nghĩ điều này liên quan đến tất cả chúng ta, nên mọi người cũng cần phải biết. Dù muốn hay không thì chúng ta cũng sẽ cùng bơi, hoặc là cùng chìm.

Mọi người liên tiếp đưa ra các câu hỏi, làm không khí ồn ào cả lên: Chúng ta cần bán thêm bao nhiêu kem? Bao giờ thì quyết định? Tại sao là lỗi của chúng tôi nếu không bán được kem?...

Khi các câu hỏi lắng xuống, tôi giải thích là tôi cũng không biết số lượng kem chính xác cần bán thêm là bao nhiêu, và cũng không biết khi nào thì mọi người sẽ bị mất việc. Vì đó là quyết định của ông Malcolm.

- Nhưng, - tôi nói thêm, - tại sao chúng ta lại để mặc mọi việc và mong đợi vào sự may mắn? Tất cả chúng ta đều cần đồng lương để nuôi bản thân hoặc gia đình. Đúng vậy, việc bán hàng là của bộ phận kinh doanh, nhưng việc của chúng ta là phải làm ra những sản phẩm tốt nhất để có thể bán được.

Ngay bây giờ, tôi muốn nói rõ tình hình của chúng ta và chúng ta có thể làm gì để Dairy Cream trở thành một nhà máy tốt hơn. Trước hết, tôi xin nêu một câu hỏi, các bạn nghĩ gì về công việc chúng ta đang làm?

Bên dưới có nhiều tiếng xì xào. “Chúng ta có thể làm tốt hơn mà!”. “Thực sự tôi chưa nghĩ đến điều này”... Thấy mọi người bàn tán xôn xao, nhưng chẳng ai chịu trả lời, tôi tiếp tục hỏi:

- Trong số các bạn, ai nghĩ rằng chúng ta làm ra loại kem tốt nhất trên thị trường?

Không một cánh tay nào giơ lên.

- Bao nhiêu người yêu thích làm việc ởđây?

Mọi người nhìn nhau, nhưng một lần nữa cũng chẳng ai giơ tay.

- Thôi được! - Tôi nói. Nếu là trước đây chắc chắn tôi sẽ nổi giận vì sự trung thực của họ, nhưng tôi nhớ lời bác Mike nói: thông tin nào cũng đều có lợi ích của nó.

- Có hai vấn đề lớn nhất ở Dairy Cream là: chưa làm ra loại kem ngon nhất, và mọi người không thích làm việc tại đây. Vậy chúng ta cần phải làm gì để giải quyết hai vấn đề đó?

Mọi người vẫn im lặng, không ai dám lên tiếng.

Tôi kiên nhẫn hỏi một lần nữa:

- Chúng ta cần làm gì để có loại kem ngon hơn, để có một nơi làm việc tốt hơn?

Vẫn chẳng có ai lên tiếng. Tôi rút ví ra khỏi túi, và nói: “Một trăm đô-la cho ý tưởng hay nhất!”.

- Nên bắt thêm bóng đèn. Một số nơi trong nhà máy quá tối, khó nhìn rõ thứgì, và cũng khó kiểm tra được độ mịn của kem. - Julie, một nhân viên nữ trẻ tuổi nói.

- Được rồi! - Tôi nói. Một tiếng nói nào đó trong tôi trỗi dậy để phàn nàn về chi phí, và rằng nhà máy đã đủ sáng rồi. Nhưng tôi chợt nhớ ra chính họ mới là người làm việc với máy móc chứ không phải tôi, nên ý kiến đó chắc chắn là có cơ sở thực tế. - Tốt, có ai giúp tôi viết lại những điều này không?

Cô thư kýJulie của tôi xung phong và bắt đầu ghi lại ý kiến đóng góp đầu tiên.

- Quần áo trong xưởng nên gọn và đỡ lùng thùng hơn. - Một người khác nói. - Vì thỉnh thoảng nó bị vướng vào máy.

- Phòng ăn nên sửa sang cho đẹp và sáng sủa hơn để chúng tôi không ngại làm tăng ca.

- Tốt! - Tôi nói. - Tiếp tục đi các bạn.

Mọi người sôi nổi đưa ra rất nhiều ý kiến mà thật sự tôi chưa bao giờ nghĩ đến, từ sửa chữa lại bãi đỗ xe vì “ổ gà” nhiều quá, tới việc cần dùng các loại hoa quả tươi ngon hơn cho loại kem đặc biệt.

- Cám ơn các bạn, đây thực sự là những ý kiến hay. - Tôi nói khi nhìn vào danh sách của Julie. – Tất nhiên, chúng ta không thể tiến hành tất cả cùng một lúc, nhưng...

- Tất nhiên! - Kevin cười tếu. Anh ta là một tay chuyên gây cười trong nhà máy. Lập tức, một số người cũng cười theo.

- Nhưng tôi sẽ xem việc gì có thể tiến hành ngay.

- Vậy ai sẽ được một trăm đô? - Kevin hỏi. Tôi quên béng mất tờ bạc đang cầm trong tay nãy giờ.

- Tất cả các bạn. Tiền đây và hãy thưởng cho mình một bữa trưa thật ngon.

Kevin cầm tờ tiền tôi để trên bàn và nói:

- Thích thật! Cuối cùng cũng có một bữa trưa miễn phí!