A
ndrew Constable là một người tráng kiện, khỏe mạnh nhờ leo núi và những chuyến đi săn và câu cá ngoài trời, nhờ xẻ thịt lột da nai, nhờ việc đốn gỗ.
Joseph Roth đẫy đà không phải là đối thủ của hắn. Tay luật sư cố gắng đứng lên và kêu cứu nhưng Constable giáng một đòn thật mạnh vào cổ họng anh. Tiếng hét của người đàn ông trở thành một âm thanh ồng ộc.
Tên tù nhân kéo anh ta xuống sàn nhà và bắt đầu đấm tới tấp người đàn ông đang đổ máu bằng nắm tay có còng của hắn. Trong thoáng chốc, Roth đã bất tỉnh nhân sự, mặt anh sưng lên như một quả dưa. Constable lôi anh trở lại bàn và dựng anh lên, lưng quay ra cửa. Nếu một tay lính gác tình cờ liếc qua đó lần nữa thì nhìn sẽ có vẻ như là anh ta đang đọc tài liệu, đầu cúi xuống. Constable khom xuống, lột một chiếc giày và tất của tay luật sư ra và lau máu trên mặt bàn sạch hết mức có thể và phủ lên phần máu còn lại bằng tài liệu và các tệp giấy. Hắn sẽ giết tay luật sư sau. Ngay lúc này, ít ra là trong vài phút, hắn cần một mặt bàn nhìn có vẻ vô tội.
Một vài phút thôi – tới khi hắn tự do.
Tự do…
Vốn là toàn bộ vấn đề trong kế hoạch của Erick Weir.
Bạn thân nhất của Constable, Jeddy Barnes, chỉ huy phó của Hội Ái quốc, đã thuê Weir không phải để giết Grady, mà là để đưa một tù nhân thoát khỏi Trung tâm Giam giữ Manhattan vốn khét tiếng an ninh cao, đưa hắn tới tự do qua cầu Than Thở và cuối cùng vào trong hoang dã của New England, nơi Hội có thể tiếp tục sứ mệnh của mình, tổ chức cuộc chiến tranh chống lại những kẻ bị vấy bẩn, không sạch sẽ, ngu dốt. Để giúp đất nước này thoát khỏi bọn da đen, đồng tính, Do Thái, Tây Ban Nha, bọn ngoại quốc – “Bọn chúng” mà Constable chửi bới trong những bài giảng hàng tuần của hắn ở Hội Ái quốc và trên những trang web bí mật được hàng nghìn công dân thiên hữu đăng ký trên cả nước.
Lúc này Constable đứng lên, bước ra cửa, nhìn ra ngoài lần nữa. Những tay lính gác không hay biết về những gì vừa xảy ra bên trong phòng thẩm vấn.
Tên tù nhân nhận ra mình phải có một món vũ khí nào đó, nên hắn đã lấy một cây bút chì kim loại ra khỏi chiếc áo đẫm máu của tay luật sư rồi nhét quản bút vào trong chiếc tất vo tròn lại để bảo vệ bàn tay của hắn. Đầu nhọn đó sẽ là một dụng cụ để đâm ổn.
Rồi hắn ngồi lại, thẳng hàng với Roth, chờ đợi và nghĩ về kế hoạch được Weir hay “Nhà Ảo thuật” như Barnes gọi anh ta nghĩ ra. Đó là một kiệt tác, bao gồm hàng chục tiết mục của nghề ảo thuật. Lừa gạt rồi lại lừa gạt lần nữa, canh thời gian cẩn thận, đáng lạc hướng thông minh. Nó bắt đầu với việc Weir cẩn thận cài cắm cho cảnh sát ý tưởng là có một âm mưu sát hại Grady. Lão mục sư Ralph Swensen thiết lập cơ sở cho việc này bằng một nỗ lực lấy mạng tay công tố viên. Vụ mưu toan giết người vụng về đó sẽ củng cố lòng tin của cảnh sát là có một âm mưu sát hại tay công tố viên và họ sẽ ngưng điều tra vụ án nào khác nữa – chẳng hạn như một vụ vượt ngục được lên kế hoạch.
Bản thân Weir sẽ cố ý để bị bắt trong nỗ lực thứ hai nhằm sát hại Grady và bị đưa tới nơi giam giữ.
Trong khi đó, Constable được yêu cầu tự mình thực hiện một số việc nhằm đánh lạc hướng. Hắn sẽ làm những kẻ bắt giữ hắn mất cảnh giác bằng cách tỏ ra là một người duy lý, biện hộ cho sự vô tội của mình và giành lấy sự cảm thông và lôi kéo Grady tới trụ sở tòa án tối nay bằng cách đề nghị sẽ đưa ra bằng chứng kết tội Barnes và những kẻ đồng phạm khác. Constable thậm chí sẽ cố giúp tìm kiếm nhà ảo thuật, khiến cảnh sát mất cảnh giác và cho hắn cơ hội truyền đi một tin nhắn đã mã hóa về địa điểm chính xác của hắn trong Trung tâm Giam giữ, điều mà Barnes sẽ chuyển tiếp cho Weir.
Khi Grady tới, Hobbs Wentworth sẽ gắng giết tay công tố viên, nhưng việc anh ta có thành công hay không không quan trọng; điều quan trọng là Hobbs sẽ đánh lạc hướng cảnh sát khỏi Trung tâm Giam giữ. Rồi Weir – người đang tự do trong tòa nhà sau khi giả chết – sẽ lẻn vào đây trong bộ dạng cải trang, giết những tên lính gác và đưa Constable trốn thoát.
Còn một phần khác của kế hoạch – một khía cạnh mà Constable đã trông đợi nhiều tuần. Ngay trước khi Weir tới phòng thẩm vấn, Jeddy Barnes đã nói với hắn thế, Constable “phải lo cho được gã luật sư.”
“Có nghĩa là sao?”
“Weir nói là tùy anh. Anh ta chỉ nói là anh cần lo được Roth để hắn ta không cản đường.”
Lúc này đây, chứng kiến máu nhỏ ra từ mắt và miệng tay luật sư, hắn nghĩ, chà, đã lo xong tay Do Thái.
Constable tự hỏi Weir sẽ giết những tay lính gác bằng cách nào, anh ta sẽ ngụy trang kiểu gì, lối thoát ra của họ sẽ ra sao, lúc nào – theo lịch trình – hắn sẽ nghe được tiếng ồn ã đặc trưng của cánh cửa bên ngoài.
A, cỗ xa mã tới tự do của hắn đã tới.
Constable lôi Roth ra khỏi chiếc ghế dài và ném anh ta vào góc căn phòng thẩm vấn. Hắn nghĩ tới việc giết anh ta ngay lúc này, bằng cách giẫm lên khí quản. Nhưng hắn cho rằng Weir có một khẩu súng giảm thanh. Hoặc một con dao. Hắn có thể dùng mấy thứ đó.
Hắn nghe tiếng lách cách của chìa khóa trong ổ khóa phòng thẩm vấn.
Cánh cửa bật mở.
Trong thoáng chốc hắn nghĩ: Thật đáng kinh ngạc! Weir đã xoay xở tự biến mình thành một phụ nữ.
Nhưng rồi hắn nhớ ra cô ta; đây là viên cảnh sát tóc đỏ đã ở cùng thanh tra Bell hôm qua.
“Có người bị thương ở đây,” cô ta hét lên khi nhìn xuống Roth. “Gọi Đội Khẩn cấp!”
Đằng sau cô ta, một lính gác chụp lấy điện thoại và một người nữa ấn nút màu đỏ trên tường, tiếng báo động vang khắp hành lang.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Constable không hiểu. Weir đâu?
Hắn nhìn lại về phía người phụ nữ và thấy một bình xịt hơi cay – thứ vũ khí duy nhất được phép dùng trong khu giam giữ – trong tay cô ta. Hắn nghĩ thật nhanh và bắt đầu rên rỉ thật lớn tiếng, ôm bụng. “Ai đó vào đây đi! Một tù nhân khác. Hắn định giết chúng tôi!” Giấu cây bút chì sắt, hắn ôm bàn tay đẫm máu vào bụng. “Tôi bị thương. Tôi đã bị đâm!”
Hắn liếc nhanh ra ngoài. Vẫn không có dấu hiệu gì của Nhà Ảo thuật.
Người phụ nữ nhíu mày và nhìn quanh căn phòng trong khi Constable đổ sụp xuống sàn. Hắn nghĩ: Khi cô ta tới gần hơn, hắn sẽ dùng cây bút chì đâm vào mặt cô ta. Có thể là vào mắt. Hắn có thể lấy chiếc bình xịt, đập vào miệng hay mắt cô. Có thể gí cây bút chì vào lưng cô; những người lính gác sẽ nghĩ đấy là một khẩu súng và mở cửa cho hắn. Weir hẳn phải ở gần đây – có lẽ anh ta ở ngay bên ngoài những cánh cửa an ninh kia.
Nào, em yêu. Gần hơn một chút. Cô ta có thể mặc áo chống đạn, hắn tự nhắc bản thân; nhắm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.
“Luật sư của anh?” Cô ta hỏi, nghiêng về phía Roth. “Anh ta cũng bị đâm hả?”
“Phải! Một tù nhân da đen. Hắn ta nói tôi là kẻ phân biệt chủng tộc. Hắn nói muốn dạy tôi một bài học.” Đầu hắn cúi xuống, nhưng hắn có thể cảm nhận được cô đang bước lại gần hơn.
“Joe bị thương nặng. Chúng ta phải cứu ông ấy!”
Chỉ vài bước nữa thôi…
Hay nếu anh ta là một người da trắng và có vẻ là sáng sủa – nếu anh ta còn đủ răng và mặc đồ không bốc mùi như nước tiểu qua đêm – thì khi đó, liệu quý vị có bóp cò chậm hơn một chút không?
Constable rên rỉ.
Hắn cảm thấy cô đã ở rất gần.
Cô ta nói, “Để tôi xem anh bị thương nặng tới cỡ nào.”
Hắn nắm chặt cây bút chì. Sẵn sàng phóng lên. Hắn nhìn lên để tìm mục tiêu.
Và nhìn thấy miệng bình xịt hơi cay, cách mắt hắn ba mươi xen-ti-mét.
Cô ấn nút và dòng hơi nóng rát bắn thẳng vào mặt hắn. Cả trăm mũi kim nóng rẫy xé tan miệng, mũi và mắt hắn.
Constable hét lên khi nữ cảnh sát đoạt lấy cây bút từ tay và đá vào lưng hắn.
“Tại sao cô làm thế?” Hắn hét lên, chống cùi chỏ để ngồi dậy. “Tại sao?”
Câu trả lời của cô là không tranh luận nhiều và xịt vào hắn một luồng hơi cay bỏng rát nữa.