G
iờ chúng ta đã đi tới màn biểu diễn cuối cùng, thưa quý khán giả thân mến.
Đã tới lúc trình diễn tiết mục được tán thưởng nhất – và gây tranh cãi nhất – của chúng tôi. Một biến thể của màn Tấm gương cháy khét tiếng.
Trong màn trình diễn của chúng tôi cuối tuần này, quý vị đã xem các tiết mục ảo thuật do các bậc thầy như Harry Houdini và P. T. Selbit và Howard Thurston nghĩ ra. Nhưng ngay cả họ cũng không thử một màn như Tấm gương cháy.
Nghệ sĩ trình diễn của chúng tôi, tưởng như mắc kẹt trong địa ngục, vây quanh là những ngọn lửa ở gần tới khó tin – và lối thoát duy nhất là một lối ra nhỏ xíu bị một bức tường lửa vây quanh.
Dẫu vậy, tất nhiên, cánh cửa đó có thể không phải là lối thoát. Có thể đó chỉ là một ảo ảnh.
Tôi đã cảnh báo quý vị, thưa quý khán giả thân mến, rằng lần gần nhất người ta thử biểu diễn màn này, nó đã kết thúc trong bi kịch.
Tôi biết, bởi tôi đã ở đó.
Vì vậy, làm ơn, vì chính quý vị, hãy bỏ ra giây lát nhìn quanh khu lều và cân nhắc xem quý vị sẽ làm gì nếu tai họa xảy đến…
Nhưng giờ ngẫm lại, không, không quá muộn cho việc đó. Có lẽ điều tốt nhất quý vị có thể hy vọng lúc này là cầu nguyện.
***
Malerick đã trở lại công viên Trung Tâm và đang đứng dưới một tán cây cách khu lều trắng lấp lánh của Cirque Fantastique khoảng hơn bốn chục mét.
Giờ đã có râu, gã mặc một bộ đồ chạy bộ và áo len cao cổ. Những lọn tóc vàng bết mồ hôi thò ra dưới chiếc mũ có dòng chữ “Chase Manhattan 10K Run for the Cure”. Những vệt ố mồ hôi giả – từ một cái chai – xác nhận cho vai diễn hiện giờ của gã: giám đốc tài chính cấp thấp ở một ngân hàng lớn đang chạy bộ vào tối Chủ nhật. Gã dừng lại lấy hơi và lơ đễnh nhìn về phía lều rạp xiếc.
Hoàn toàn tự nhiên.
Gã thấy mình bình tĩnh một cách lạ lùng. Sự bình yên này nhắc gã tới khoảnh khắc ngay sau vụ cháy rạp xiếc Hasbro tại Ohio, trước khi những hàm ý đầy đủ của tai họa đó trở nên rõ ràng. Trong khi gã có quyền hét lên, thực tế gã thấy mình hoàn toàn nín lặng. Trong một cơn hôn mê cảm xúc. Gã cảm thấy y hệt ở thời điểm hiện tại, nghe tiếng nhạc, những nhịp bass khuếch đại lên, có vẻ như bởi chính lều bạt căng phồng. Tiếng hoan hô, tiếng cười lan đi, những tiếng kêu kinh ngạc.
Trong những năm tháng biểu diễn của mình, gã hiếm khi thấy lo lắng trên sân khấu. Khi ta biết màn diễn của ta rõ như lòng bàn tay, khi ta đã diễn tập đủ nhiều, còn gì phải lo lắng chứ? Đó là những gì gã đang trải qua lúc này. Mọi chuyện đã được lên kế hoạch thật tỉ mỉ tới mức gã biết màn trình diễn này sẽ diễn ra như dự kiến.
Quét qua khu lều trong những phút cuối cùng của nó trên trái đất, gã thấy hai bóng người ở ngay bên ngoài lối vào chính cho bộ phận phục vụ mà gã đã lái chiếc xe cứu thương tới không lâu trước đó. Một người đàn ông và một phụ nữ. Trao đổi với nhau, miệng kề vào tai vì tiếng nhạc quá lớn.
Phải! Một trong hai người đó là Kadesky. Gã đã lo là tay sản xuất chương trình có thể không có mặt khi vụ nổ xảy ra. Người kia là Kara.
Kadesky chỉ vào trong và họ cùng nhau đi về hướng ông ta chỉ. Malerick ước lượng là họ đứng cách chiếc xe cấp cứu không quá ba mét.
Gã nhìn đồng hồ. Đã gần tới giờ.
Và giờ, thưa các bạn của tôi, quý khán giả thân mến của tôi…
Chính xác vào lúc chín giờ tối, một quầng lửa bắn ra từ lối vào khu lều. Một lát sau, những ngọn lửa khổng lồ lan khắp khu lều bạt lấp lánh khi chúng nuốt sạch những ghế ngồi, đám khán giả, những đồ trang trí. Nhạc đột ngột dừng lại, thay vào đó là những tiếng la hét, và những cuộn khói đen bắt đầu tuôn lên từ đỉnh khu lều.
Gã nghiêng người về phía trước, bị mê hoặc bởi nỗi kinh hoàng của cảnh tượng đó.
Nhiều khói hơn, nhiều tiếng la hét hơn.
Cố gắng không để một nụ cười không đúng lúc lộ ra trên mặt, hắn thầm cầu nguyện những lời tạ ơn. Malerick chẳng tin thần thánh nào, nhưng gã gửi những lời biết ơn đó cho linh hồn của Harry Houdini, người cùng tên và thần tượng của gã, vị thánh bảo hộ của các ảo thuật gia.
Những tiếng thở than và khóc lóc khi những người xung quanh hắn trong phần được khoanh lại này của khu công viên chạy về phía đó để giúp đỡ hay bàng hoàng. Malerick đợi thêm một lát nữa, nhưng gã biết là sớm thôi, hàng trăm cảnh sát sẽ tràn ngập công viên. Ra vẻ lo lắng, rút chiếc điện thoại ra giả vờ gọi cho sở cứu hỏa, gã từ từ đi về phía vỉa hè. Dẫu vậy, gã không cưỡng được việc dừng lại một lần nữa. Gã quay lại nhìn, một phần mờ mắt vì khói, đám băng-rôn khổng lồ phía trước khu lều. Một trong đó có hình Arlecchino đeo mặt nạ, chìa tay ra phía trước, cho thấy lòng bàn tay trống không của anh ta.
Xem này, quý khán giả thân mến, trong tay tôi chẳng có gì cả.
Trừ việc, như một ảo thuật gia nhanh tay lẹ mắt, nhân vật đó đang cầm một thứ gì đó – thứ gì đó không thể thấy trong tầm mắt với thủ thuật giấu ở ngón tay phía mu bàn tay rất hoàn hảo.
Và chỉ Malerick biết đó là gì.
Gã Harlequin rụt rè đang nắm tử thần trong tay.