• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Người biến mất
  3. Trang 53

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 52
  • 53
  • 54
  • More pages
  • 60
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 52
  • 53
  • 54
  • More pages
  • 60
  • Sau

Chương bốn mươi sáu

C

hiếc Camaro của Amelia Sachs đạt tới tốc độ gần 145 km/h trên đường West Side, lao nhanh về phía công viên Trung Tâm.

Không giống đường FDR, vốn là cao tốc có kiểm soát ở lối vào, đường ở đây chi chít những đèn tín hiệu dừng và ở đường Mười Bốn, có một người chạy bộ khiến chiếc Chevrolet xộc xệch của cô phải thắng gấp, kết quả là một nụ hôn khét lẹt giữa miếng thép và hàng rào bê-tông.

Vậy là kẻ sát nhân đã lừa họ với một màn diễn thiên tài nữa. Cả việc lấy mạng Charles Grady lẫn vụ vượt ngục của Andrew Constable đều không phải mục tiêu của Weir; rốt cuộc đó chỉ là những sự đánh lạc hướng. Kẻ sát nhân đã làm những gì mà họ bác bỏ hôm qua vì quá hiển nhiên – Cirque Fantastique.

Lúc cô sắp sửa đá cửa vào một trong số ít những điểm ẩn nấp còn lại trong tầng hầm của khu tòa án và Trung tâm Giam giữ, khẩu Glock giương cao, Rhyme đã gọi cho cô và nói với cô tình hình hiện tại. Lon Sellitto và Roland Bell đang trên đường tới rạp xiếc, Mel Cooper đang chạy sang để hỗ trợ. Bo Haumann và vài nhóm thuộc Đội Khẩn cấp cũng đang trên đường. Lúc này cần tới tất cả mọi người và Rhyme muốn cô lên khu này nhanh hết mức có thể.

“Em đang trên đường,” cô nói, rồi dập máy.

Cô đã quay lại và bắt đầu chạy nước rút ra khỏi tầng hầm nhưng rồi dừng lại, quay trở lại cánh cửa cô đã đứng đó và vẫn đá cửa xông vào.

Chỉ để phòng ngừa.

Trong đó hoàn toàn không có người, hoàn toàn im lặng – trừ âm thanh tiếng cười chế nhạo của kẻ sát nhân trong tưởng tượng của cô.

Năm phút sau, cô đã ở trong chiếc Camaro, nhấn ga lút sàn.

Đèn giao thông ở đường 23 chống lại cô, nhưng xe cộ qua lại không quá đông nên cô lao qua thật nhanh, dựa vào tay lái của mình, thay vì phanh xe hay lương tâm của các công dân khiến họ nhường đường cho ánh đèn xanh chớp nháy của mình, để sang phía bên kia đường.

Khi đã sang tới bên kia, một cú chuyển số nhanh, rồi lại đạp chân ga lút sàn và tiếng âm thanh rầm rĩ đẩy cô lên tốc độ 128 km/h. Bàn tay cô tìm thấy chiếc bộ đàm Motorola và cô gọi Rhyme để nói với anh vị trí của cô và hỏi xem chính xác thì anh cần cô làm gì.

***

Malerick từ từ đi ra khỏi công viên, bị những người đang chạy theo hướng ngược lại về phía trận hỏa hoạn xô đẩy.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Chúa ơi!”

“Cảnh sát… Có ai gọi cảnh sát chưa?”

“Có nghe thấy tiếng hét không? Có nghe không?”

Ở góc đường Central Park West và một đường ngang, gã va vào một phụ nữ trẻ người Á, nhìn chằm chằm đầy lo lắng về phía công viên. Cô ta hỏi, “Anh có biết chuyện gì xảy ra không?”

Malerick nghĩ, có, thật ra là do tôi làm đấy: gã đàn ông và gánh xiếc đó đã hủy hoại đời tôi đang tàn lụi. Nhưng gã nhíu mày và nói với cô ta bằng giọng trầm trọng. “Tôi không biết. Nhưng có vẻ khá nghiêm trọng.”

Gã tiếp tục đi về hướng tây, bắt đầu một hành trình sẽ rất vòng vèo, mất chừng nửa tiếng để trở lại căn hộ của gã, trong lúc đó gã sẽ thực hiện vài màn biến y và đảm bảo tuyệt đối chắc chắn là không có ai bám theo.

Kế hoạch của gã đòi hỏi gã phải ở lại trong căn hộ tối nay rồi sáng mai rời sang châu Âu, nơi sau vài tháng tập luyện, gã sẽ biểu diễn trở lại – dưới một cái tên mới. Không một ai trên trái đất này, ngoài quý khán giả thân mến của gã, biết cái tên “Malerick” và đó sẽ là nhân vật công khai của gã từ giờ trở đi. Gã có một điều nuối tiếc – là sẽ không thể trình diễn tiết mục ưa thích nhất của gã, Tấm gương cháy; quá nhiều người đã gắn điều đó với gã. Thực ra, gã sẽ phải từ bỏ rất nhiều thứ. Gã sẽ bỏ trò nói tiếng bụng, thao túng tâm lý, và nhiều trò biểu diễn cự ly gần khác đã từng làm. Những tiết mục lớn như thế có thể – như đã xảy ra cuối tuần này – làm lộ nhân thân của gã.

Malerick đi tiếp tới đường Broadway, rồi vòng ngược lại căn hộ của gã. Gã tiếp tục kiểm tra những con đường đằng sau và xung quanh. Không có ai đi theo.

Gã bước vào sảnh một tòa nhà và dừng lại, nhìn ngắm con đường suốt năm phút liền.

Một người đàn ông lớn tuổi – Malerick nhận ra ông ta là hàng xóm bên kia đường – đang dắt con chó xù của ông ta đi dạo. Một đứa trẻ đang trượt ván. Hai đứa con gái đang ăn kem ốc quế. Không còn ai nữa. Con đường vắng lặng: ngày mai là thứ Hai, một ngày đi làm và đi học. Mọi người giờ đang ở nhà là quần áo, giúp con làm bài tập… và dán mắt vào ti-vi xem CNN đưa tin về thảm kịch kinh hoàng ở công viên Trung Tâm.

Gã hối hả về căn hộ, tắt hết đèn.

Và giờ buổi biểu diễn đã khép lại, thưa quý khán giả thân mến, như vẫn luôn như thế.

Nhưng bản chất nghệ thuật của chúng tôi là những gì cũ với khán giả hôm nay sẽ mới mẻ và đầy sáng tạo với khán giả ở nơi khác, vào ngày mai và những ngày sau đó nữa.

Quý vị có biết chăng, các bạn của tôi, những tràng vỗ tay sau khi màn hạ không phải là để cảm ơn người trình diễn mà là để anh ta có cơ hội cảm ơn khán giả của mình – những người đã vui lòng cho anh ta mượn sự chú ý của họ trong suốt màn trình diễn của anh ta.

Vì vậy, tôi xin vỗ tay hoan hô quý vị vì đã cho tôi có duyên được hiện diện với quý vị trong những màn trình diễn khiêm nhường này. Tôi hy vọng tôi đã mang tới cho quý vị sự thích thú và niềm vui. Tôi hy vọng tôi đã mang niềm vui tới tận trong tim quý vị khi quý vị cùng tôi bước vào thế giới diệu kỳ này, nơi sự sống biến thành cái chết, cái chết thành sự sống và điều có thực thành không thực.

Tôi xin được cúi chào quý vị, quý khán giả thân mến…

Gã thắp một ngọn nến lên và ngồi vào ghế bành. Gã nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. Tối nay, gã biết rằng nó sẽ rung lên, rằng gã sẽ nhận được một thông điệp.

Gã nhìn trừng trừng, ngồi thẳng, đắm mình trong sự thỏa mãn của cuộc báo thù đã hoàn tất, nghiêng ngả ra trước rồi ra sau một cách mê dại, thở chậm rãi.

Ngọn nến bập bùng. Phải!

Hãy lên tiếng với ta đi.

Ngọn nến lại bập bùng…

Và quả thật nó bập bùng chỉ chốc lát sau đó.

Nhưng sự bập bùng đó không phải là tin nhắn từ linh hồn siêu nhiên của một người yêu thương đã ra đi từ lâu mà đó là bởi trận gió lạnh đêm tháng Tư tràn ngập căn phòng khi nửa tá cảnh sát mặc đồ chống bạo động phá cửa lao vào. Họ đè nghiến gã ảo thuật gia xuống sàn nhà, nơi một người – nữ cảnh sát tóc đỏ hắn còn nhớ từng thấy ở căn hộ của Lincoln Rhyme – chĩa khẩu súng ngắn vào sau đầu và đọc rõ ràng những quyền của gã.