K
hi các đồng hồ tại cung điện điểm giữa trưa, Mónica Martín thu thập những ghi chép của mình và chuẩn bị đi tới Quảng trường Almudena để phát biểu với giới truyền thông tập hợp ở đó.
Sáng sớm hôm đó, từ Bệnh viện El Escorial, Hoàng tử Julián lên truyền hình trực tiếp và thông báo việc cha chàng từ trần. Với tình cảm chân thành và tư thế vương giả, Hoàng tử nói về di sản của Đức vua và những mong muốn của chính mình đối với đất nước. Julián kêu gọi sự khoan dung trong một thế giới bị chia rẽ. Chàng hứa học hỏi từ lịch sử và mở lòng với sự thay đổi. Chàng ca ngợi văn hóa và vẻ đẹp của Tây Ban Nha, và tuyên bố tình yêu sâu sắc, vĩnh cửu của mình dành cho người dân.
Đó là một trong những bài phát biểu hay nhất Martín từng được nghe, và cô không thể nghĩ ra cách nào mạnh mẽ hơn cho Đức vua tương lai để bắt đầu sự trị vì của mình.
Ở cuối bài phát biểu xúc động của chàng, Julián dành một lúc để vinh danh hai đặc vụ Cận vệ đã hy sinh tính mạng khi làm nhiệm vụ vào đêm hôm trước trong lúc bảo vệ hoàng hậu tương lai của Tây Ban Nha.
Sau đó, sau một quãng im lặng ngắn, chàng cho biết tin về một diễn biến không vui khác. Người bạn tận tụy của Đức vua, Giám mục Antonio Valdespino, cũng vừa qua đời vào sáng hôm nay, chỉ vài giờ sau nhà vua. Vị Giám mục có tuổi mất vì trụy tim, hẳn nhiên vì quá yếu không trụ nổi trước nỗi đau đớn cùng cực mà ông ấy cảm thấy do mất nhà vua cũng như hàng loạt cáo buộc độc địa nhằm vào ông ấy đêm qua.
Dĩ nhiên, tin về cái chết của Valdespino lập tức dập tắt việc công chúng kêu gọi một cuộc điều tra, và một số người thậm chí còn đi xa đến mức đề nghị những kẻ đã buộc tội ông ấy phải xin lỗi; nói cho cùng, bằng chứng chống lại Giám mục đều mang tính suy diễn và có thể thêu dệt dễ dàng bởi kẻ thù của ông ấy.
Khi Martín đến gần cửa quảng trường, Suresh Bhalla xuất hiện bên cạnh cô. “Người ta đang gọi cô là một người hùng đấy,” anh ấy nói, đầy nhiệt thành. “Tất cả đều tung hô, monte@ iglesia.org - người cung cấp sự thật và đệ tử của Edmond Kirsch!”
“Suresh, tôi không phải Monte,” cô trợn mắt phản đối. “Tôi thề với anh.”
“Ồ, tôi biết cô không phải Monte,” Suresh trấn an cô. “Dù đó là ai thì anh ta cũng khôn khéo hơn cô. Tôi đang cố gắng lần theo những liên lạc của anh ta - không có cách nào cả. Cứ như anh ta thậm chí không tồn tại vậy.”
“Chà, cứ tiếp tục đi,” cô nói. “Tôi muốn chắc chắn rằng không có rò rỉ từ hoàng cung. Và làm ơn cho tôi biết mấy chiếc điện thoại anh đánh cắp tối qua...”
“Đã trả lại két của Hoàng tử rồi,” anh ấy quả quyết với cô. “Như đã hứa.”
Martín thở phào, biết rằng Hoàng tử chỉ mới vừa về tới hoàng cung.
“Thêm một chi tiết cập nhật nữa,” Suresh nói tiếp. “Chúng tôi vừa trích nhật ký điện thoại hoàng cung từ nhà cung cấp dịch vụ. Đêm qua không hề có bất kỳ cuộc gọi nào từ hoàng cung tới Guggenheim. Kẻ nào đó đã chơi khăm số của chúng ta để thực hiện cuộc gọi đó và đưa Ávila vào danh sách khách mời. Chúng tôi đang theo dõi tiếp.”
Mónica thở phào khi nghe báo rằng cuộc gọi có tính buộc tội ấy không bắt nguồn từ hoàng cung. “Làm ơn thông báo cho tôi khi có tin tức,” cô nói, đi gần ra cửa.
Bên ngoài, tiếng của giới truyền thông tập họp lại nghe to dần.
“Cả một đám đông rất lớn ngoài đó,” Suresh nhận xét. “Có chuyện gì phấn khởi xảy ra đêm qua à?”
“Ồ, chỉ là một vài tin rất đáng giá.”
“Đừng nói với tôi,” Suresh xen vào. “Cô Ambra Vidal mặc một chiếc váy thiết kế mới à?”
“Suresh!” cô ấy cười nói. “Anh thật vớ vẩn. Giờ tôi phải ra đó đã.”
“Giấy tờ ghi gì thế?” anh ấy hỏi, làm hiệu về tập ghi chép trên tay cô.
“Rất nhiều tình tiết. Trước tiên, chúng ta có những nghi thức truyền thông cần thiết lập cho lễ đăng quang, sau đó tôi phải rà lại...”
“Chúa ơi, cô thật chán phèo,” anh ấy buột miệng và rẽ vào một hành lang khác.
Martín cười. Cảm ơn nhiều, Suresh. Tôi cũng mến anh.
Khi cô tới cửa, cô nhìn qua quảng trường nắng chói chang tới chỗ đám đông phóng viên và quay phim đông đảo nhất cô từng thấy tập trung tại Hoàng cung. Thở hắt ra, Mónica Martín chỉnh lại cặp kính của mình và tập trung tinh thần. Sau đó cô bước ra dưới ánh mặt trời Tây Ban Nha.
----
Trên gác trong căn hộ hoàng cung, Hoàng tử Julián xem buổi họp báo được truyền hình của Mónica Martín khi chàng cởi bỏ đồ. Chàng đã kiệt sức, nhưng chàng cũng cảm thấy rất nhẹ lòng khi biết rằng giờ Ambra đã an toàn trở về và đang ngủ ngon. Những lời cuối cùng của nàng trong cuộc trò chuyện trên điện thoại của họ khiến chàng ngập tràn hạnh phúc.
Anh Julián, với em thật vô cùng có ý nghĩa khi anh tính đến việc cùng nhau bắt đầu lại - chỉ anh và em - tránh khỏi ánh mắt của công chúng. Tình yêu là thứ riêng tư; thế giới không cần thiết biết mọi chi tiết.
Ambra đã giúp chàng đầy lạc quan trong một ngày nặng nề vì mất đi vua cha.
Khi chàng bước tới để treo chiếc áo vest của mình, chàng cảm thấy túi mình có gì đó - là cái chai dung dịch morphine uống từ phòng bệnh của cha chàng. Julián đã giật mình khi thấy cái chai trên bàn bên cạnh Giám mục Valdespino. Rỗng không.
Trong bóng tối của phòng bệnh, khi sự thật đau đớn trở nên rõ ràng, Julián đã quỳ xuống và thầm cầu nguyện cho cả hai người bạn già. Sau đó chàng âm thầm nhét chai morphine vào túi mình.
Trước khi rời phòng, chàng nhẹ nhàng nâng gương mặt còn vương lệ của Giám mục khỏi ngực cha mình và đặt ông ấy ngay ngắn lại trên ghế... tay khoanh lại như cầu nguyện.
Tình yêu là thứ riêng tư, Ambra đã dạy chàng. Thế giới không cần thiết biết mọi chi tiết.