K
hi Robert Langdon lục tìm vài khu vực cuối cùng trong thư viện của Edmond, ông cảm thấy hy vọng của mình nhạt dần. Bên ngoài, tiếng còi cảnh sát càng lúc càng to hơn trước khi đột ngột dừng ngay phía trước Casa Milà. Qua mấy ô cửa sổ nhỏ xíu của căn hộ, Langdon nhìn rõ những chớp đèn cảnh sát xoay tròn nhá lên.
Chúng ta bị kẹt ở đây rồi, ông nhận ra vậy. Chúng ta cần mật khẩu bốn mươi bảy mẫu tự đó, nếu không sẽ chẳng có cách gì thoát ra.
Rủi thay, Langdon vẫn chưa thấy một quyển thơ nào.
Các giá sách trong khu vực cuối cùng ở sâu hơn phần còn lại và có vẻ lưu giữ bộ sưu tập các sách nghệ thuật khổ lớn của Edmond. Khi Langdon hối hả men theo bờ tường, lướt nhìn các tiêu đề, ông thấy những cuốn sách phản ánh niềm đam mê của Edmond đối với những gì lập dị và mới mẻ nhất trong nghệ thuật đương đại.
SERRA... KOONS... HIRST... BRUGUERA... BASQUIAT...
BANKSY... ABRAMOVI´C...
Bộ sưu tập đột ngột chất dứt ở một loạt sách nhỏ hơn và Langdon dừng lại với hy vọng tìm được một cuốn thơ.
Chẳng có gì.
Những cuốn sách ở đây đều là những bình luận và phê bình về nghệ thuật trừu tượng, và Langdon nhận ra một vài tiêu đề mà Edmond đã gửi cho mình để nghiên cứu.
BẠN ĐANG NHÌN GÌ?
TẠI SAO ĐỨA CON 5 TUỔI CỦA BẠN LẠI KHÔNG THỂ TÌM ĐƯỢC CÁCH GÌ ĐỂ SỐNG QUA NGHỆ THUẬT HIỆN ĐẠI
Mình vẫn đang cố sống qua được thứ đó, Langdon nghĩ thầm, nhanh chóng di chuyển tiếp. Ông bước qua một khoang nữa và bắt đầu xem xét khu vực tiếp theo.
Sách nghệ thuật hiện đại, ông trầm ngâm. Thậm chí chỉ liếc qua, Langdon đã có thể thấy rằng nhóm này dành riêng cho một giai đoạn sớm hơn. Ít nhất chúng ta đang quay ngược thời gian... về với thứ nghệ thuật mà mình hiểu được.
Mắt Langdon di chuyển nhanh dọc theo các gáy sách, tiếp nhận những tiểu sử và danh mục chi tiết về các nhà Ấn tượng, Lập thể và Siêu thực, những người từng làm cho thế giới kinh ngạc giai đoạn 1870 và 1960 bởi thứ nghệ thuật định nghĩa lại hoàn toàn.
VAN GOGH... SEURAT... PICASSO... MUNCH... MATISSE... MAGRITTE... KLIMT... KANDINSKY... JOHNS... HOCKNEY... GAUGUIN... DUCHAMP... DEGAS... CHAGALL... CÉZANNE...
CASSATT... BRAQUE... ARP... ALBERS...
Khu vực này kết thúc tại một khoang kiến trúc cuối cùng, và Langdon di chuyển qua đó, nhận thấy mình ở trong khu vực cuối cùng của thư viện. Những tập sách ở đây có vẻ dành riêng cho nhóm những nghệ sĩ mà Edmond, với sự có mặt của Langdon, thích gọi là “trường phái của những tay da trắng chán ngắt” - về cơ bản là bất kỳ thứ gì có trước trào lưu hiện đại chủ nghĩa vào giữa thế kỷ XIX.
Không như Edmond, chính ở đây Langdon cảm thấy như ở nhà nhất, được bao bọc bởi những bậc Tổ sư.
VERMEER... VELÁZQUEZ... TITIAN... TINTORETTO... RUBENS... REMBRANDT... RAPHAEL... POUSSIN...
MICHENLANGELO... LIPPI... GOYA... GIOTTO... GHIRLANDAIO... EL GRECO... DURER... DA VINCI... COROT... CARAVAGGIO...
BOTTICELLI... BOSCH...
Mấy bước còn lại của giá sách cuối cùng bị một chiếc tủ kính với một chiếc khóa nặng trịch choán hết. Langdon nhìn qua kính và thấy một chiếc hộp da trông rất cũ bên trong - một lớp vỏ bảo vệ một cuốn sách cổ rất lớn. Văn bản bên ngoài hộp không dễ nhìn, nhưng Langdon vẫn nhìn được đủ để giải mã tiêu đề tập sách bên trong.
Chúa ơi, ông nghĩ thầm, lúc này đã nhận ra tại sao cuốn sách này lại được khóa lại, tránh xa bàn tay của khách khứa. Có lẽ nó đáng giá cả một gia tài.
Langdon biết có một vài ấn bản cổ quý giá của nghệ sĩ huyền thoại này vẫn còn tồn tại.
Mình không ngạc nhiên khi Edmond đầu tư thứ này, ông nghĩ, nhớ lại rằng Edmond từng nhắc đến nghệ sĩ người Anh này như là “nhân vật tiền hiện đại duy nhất có trí tưởng tượng.” Langdon không đồng ý, nhưng ông chắc chắn mình hiểu sự yêu mến đặc biệt của Edmond dành cho nghệ sĩ này. Cả hai đều được cắt ra từ cùng một tấm vải.
Langdon khom người và chăm chú nhìn qua kính đọc dòng chữ khắc mạ vàng trên chiếc hộp: William Blake toàn tập.
William Blake, Langdon ngẫm nghĩ. Nhân vật Edmond Kirsch của thế kỷ XIX.
Blake là một thiên tài có phong cách riêng - một danh nhân có số lượng tác phẩm lớn với phong cách vẽ tân tiến đến mức một số người tin ông ấy nhìn thấy tương lai trong mơ. Những hình minh họa tôn giáo đầy biểu tượng của ông ấy mô tả thiên thần, ác quỷ, Satan, Chúa, những sinh vật huyền bí, những chủ đề trong kinh thánh và một đền thờ các vị thần xuất phát từ những ảo giác tâm linh của chính ông.
Và cũng như Kirsch, Blake thích thách thức Thiên Chúa giáo.
Ý nghĩ này khiến Langdon đột ngột đứng lên.
William Blake.
Ông hít một hơi thảng thốt.
Việc tìm thấy Blake trong rất nhiều nghệ sĩ tạo hình khác khiến Langdon quên mất một sự thật quan trọng về thiên tài thần bí này.
Blake không chỉ là một họa sĩ và người minh họa...
Blake còn là một thi sĩ sáng tác nhiều.
Nhất thời, Langdon cảm thấy tim mình bắt đầu đập rộn. Rất nhiều thơ của Blake tán thành những ý tưởng cách mạng vô cùng khớp với các quan điểm của Edmond. Thực tế, một số cách ngôn được biết đến nhiều nhất của Blake - những câu trong các tác phẩm “độc địa” như Cuộc phối ngẫu của thiên đàng và địa ngục[95] - gần như có thể do chính Edmond viết.
[95] The Marriage of Heaven and Hell
MỌI TÔN GIÁO LÀ MỘT
KHÔNG CÓ TÔN GIÁO TỰ NHIÊN
Giờ Langdon nhớ lại mô tả của Edmond về dòng thơ yêu thích của anh ấy. Cậu ấy nói với Ambra đó là một “lời tiên tri.” Langdon biết không có nhà thơ nào trong lịch sử có thể được coi là nhà tiên tri hơn William Blake, người mà vào những năm 1790 đã đặt bút viết hai bài thơ hắc ám và gở miệng:
NƯỚC MỸ MỘT LỜI TIÊN TRI
CHÂU ÂU MỘT LỜI TIÊN TRI
Langdon có cả hai tác phẩm này - các bản tái hiện lại rất đẹp các bài thơ viết tay của Blake và có minh họa đi kèm.
Langdon nhìn chằm chằm vào chiếc hộp da lớn bên trong tủ.
Những ấn bản gốc ‘các lời tiên tri’ của Blake được xuất bản dưới dạng các văn bản có minh họa kích thước lớn!
Tràn trề hy vọng, Langdon khom người trước tủ, cảm thấy cái hộp da rất có thể chứa đựng những gì ông và Ambra đến đây tìm kiếm - một bài thơ có một dòng tiên tri bốn mươi bảy mẫu tự. Câu hỏi duy nhất lúc này là liệu Edmond có đánh dấu đoạn thơ yêu thích của mình không.
Langdon đưa tay và kéo tay nắm tủ.
Khóa.
Ông liếc về phía cầu thang xoắn ốc, tự hỏi liệu mình có nên chạy lên gác và đề nghị Winston tìm kiếm tất cả thơ ca của William Blake hay không. Tiếng còi đã bị thay bằng tiếng rù rù xa xa của cánh quạt trực thăng và những giọng nói la lối trong khu vực cầu thang bên ngoài cửa nhà Edmond.
Họ ở đây rồi.
Langdon nhìn chiếc tủ và nhận thấy sắc xanh lục thấp thoáng của lớp kính UV hiện đại loại chuyên dụng cho bảo tàng.
Ông cởi phăng áo khoác của mình, áp nó lên kính, xoay người và không chút do dự, thúc khuỷu tay vào tấm kính. Với một tiếng rắc khẽ, cửa tủ vỡ vụn. Rất cẩn thận, Langdon thò tay qua những mảnh kính lởm chởm, mở khóa cửa. Sau đó, ông kéo cửa mở ra và nhẹ nhàng nhấc chiếc hộp da ra.
Dù Langdon chưa đặt chiếc hộp xuống sàn, ông đã cảm thấy có gì đó không ổn. Nó không đủ nặng. Toàn tập tác phẩm của Blake dường như chẳng nặng chút nào cả.
Langdon đặt chiếc hộp xuống và cẩn thận nâng nắp hộp lên.
Đúng như ông lo sợ... rỗng không.
Ông thở hắt ra, trân trân nhìn chiếc hộp trống trơn. Cuốn sách của Edmond ở chỗ quái nào rồi?!
Langdon định đóng hộp lại thì chợt nhận ra thứ gì đó được đính bên trong phần nắp - một cái thẻ bằng ngà được chạm nổi rất đẹp.
Langdon đọc nội dung trên thẻ.
Sau đó, hoàn toàn không tin nổi, ông đọc lại.
Vài giây sau, ông phóng lên cầu thang xoắn ốc về phía tầng mái.
----
Lúc đó, trên tầng hai Hoàng cung Madrid, giám đốc an ninh điện tử Suresh Bhalla đang đi chuyển nhanh qua căn hộ riêng của Hoàng tử Julián. Sau khi định vị được chiếc két số trong tường, anh nhập mã số chính dùng cho các trường hợp khẩn cấp.
Chiếc két bật mở.
Bên trong, Suresh nhìn thấy hai chiếc điện thoại - một chiếc điện thoại thông minh an toàn thuộc về Hoàng tử Julián và một chiếc iPhone mà, theo anh suy luận, chắc chắn là đồ của Giám mục Valdespino.
Anh vớ lấy chiếc iPhone.
Mình thật sự làm việc này sao?
Một lần nữa anh nhớ lại tin nhắn từ [email protected].
tôi đã bẻ khóa các tin nhắn của valdespino.
ông ta có những bí mật nguy hiểm.
hoàng cung cần truy cập vào hồ sơ sms của ông ta.
ngay bây giờ.
Suresh tự hỏi không biết những tin nhắn của Giám mục có thể hé lộ những bí mật gì... và tại sao người báo tin lại quyết định cảnh báo Hoàng cung.
Có lẽ người báo tin đang cố bảo vệ hoàng cung khỏi tổn hại chăng?
Tất cả những gì Suresh biết là nếu có thông tin nguy hại cho hoàng gia thì công việc của anh là tiếp cận được nó.
Anh đã cân nhắc việc xin lệnh khẩn cấp của tòa, nhưng những rủi ro quan hệ công chúng và sự chậm trễ khiến cho việc đó trở thành thiếu thực tế. May thay, Suresh có sẵn những phương pháp thận trọng và thích hợp hơn nhiều.
Cầm chiếc điện thoại của Valdespino, anh bấm nút Home và màn hình sáng lên.
Bị khóa bằng mật khẩu.
Không sao.
“Này, Siri,” Suresh nói, giơ chiếc điện thoại lên miệng mình. “Mấy giờ rồi?”
Vẫn ở chế độ khóa, chiếc điện thoại hiển thị hình đồng hồ. Trên màn hình đồng hồ này, Suresh thực hiện một loạt lệnh đơn giản - tạo ra múi giờ mới cho đồng hồ, yêu cầu chia sẻ múi giờ qua SMS, cho thêm một ảnh và sau đó, thay vì cố gửi tin nhắn, anh bấm nút Home.
Cách.
Điện thoại đã được mở khóa.
Trò bẻ khóa đơn giản này là nhờ YouTube, Suresh nghĩ thầm, cảm thấy ngạc nhiên vì người dùng iPhone đều tin mật khẩu của họ sẽ đem lại cho họ quyền riêng tư.
Bây giờ, với toàn quyền truy cập vào điện thoại của Valdespino, Suresh mở ứng dụng iMessage, đinh ninh rằng mình sẽ phải khôi phục lại những nội dung đã bị xóa của Valdespino bằng cách dùng mẹo để phần sao lưu iCloud tái tạo lại thư mục.
Quả nhiên, anh thấy lịch sử tin nhắn của Giám mục hoàn toàn trống trơn.
Ngoại trừ một tin nhắn, anh nhận ra vậy và nhìn thấy một tin nhắn duy nhất gửi đến nhận vài tiếng trước từ một số bị chặn.
Suresh bấm mở nội dung và đọc tin nhắn ba dòng. Nhất thời, anh nghĩ mình bị ảo giác.
Chuyện này không thể là sự thật!
Suresh đọc lại tin nhắn. Tin nhắn là bằng chứng tuyệt đối về sự dính líu của Valdespino đến những hành động lừa dối và phản bội không ai nghĩ tới.
Đấy là còn chưa nói đến sự ngạo mạn, Suresh nghĩ, sững sờ vì biết rằng vị tu sĩ có tuổi lại chủ quan như vậy khi trao đổi một tin nhắn như thế này qua kênh điện tử.
Nếu nội dung này bị công khai...
Suresh rùng mình trước khả năng đó và lập tức chạy xuống nhà tìm Mónica Martín.