T
ốt lắm, tôi thấy rất ấn tượng, Langdon nghĩ.
Với mấy lời cứng rắn, Ambra vừa buộc tổ lái chiếc trực thăng EC145 thực hiện một cú vòng rộng và hướng trở lại phía Vương cung thánh đường Sagrada Família.
Khi chiếc máy bay lấy lại thăng bằng và bắt đầu lao vùn vụt ngang qua thành phố, Ambra hướng về Đặc vụ Díaz và đề nghị cho sử dụng điện thoại di động của anh ấy. Anh chàng đặc vụ Cận vệ miễn cưỡng đưa ra. Ambra lập tức khởi động trình duyệt và bắt đầu lướt xem các tiêu đề tin tức chính.
“Chết tiệt,” nàng thì thào, lắc lắc đầu vẻ thất vọng. “Tôi đã cố nói với truyền thông anh không hề bắt cóc tôi. Nhưng chẳng ai nghe thấy tôi nói cả.”
“Có lẽ họ cần thêm thời gian để đăng chăng?” Langdon nêu ý kiến. Chuyện này xảy ra chưa đầy mười phút trước mà.
“Họ có đủ thời gian mà,” nàng trả lời. “Tôi đang xem các video clip chiếc trực thăng của chúng ta lao đi khỏi Casa Milà đây này.”
Đã có rồi sao? Đôi khi Langdon cảm thấy thế giới bắt đầu quay quá nhanh quanh trục của nó. Ông vẫn còn nhớ những lúc các “bản tin đặc biệt” được in trên báo và phát tới tận cửa nhà mình vào sáng hôm sau.
“Nhân tiện,” Ambra nói với vẻ hài hước, “có vẻ tôi và anh là một trong những tin thời sự được theo dõi nhiều hàng đầu thế giới đấy.”
“Tôi biết tôi không nên bắt cóc cô mà,” ông nhăn nhó trả lời.
“Không đùa chút nào đâu. Ít nhất chúng ta cũng không phải là tin số một.” Nàng đưa điện thoại cho ông. “Anh nhìn cái này xem.”
Langdon nhìn màn hình và thấy trang chủ Yahoo! với mười tin “Theo dõi nhiều” đứng đầu. Ông nhìn tin nhiều người theo dõi nhất ở trên đầu:
1 “Chúng ta từ đâu đến?” / Edmond Kirsch
Rõ ràng, bài thuyết trình của Edmond đã truyền cảm hứng cho mọi người trên khắp địa cầu tìm kiếm và thảo luận chủ đề này. Edmond sẽ rất vui, Langdon nghĩ, nhưng khi ông bấm vào đường dẫn và thấy mười tiêu đề đầu tiên, ông nhận ra mình đã nhầm. Mười câu chuyện hàng đầu cho cụm “chúng ta từ đâu đến” đều là những chuyện nói về Sáng tạo luận và người ngoài hành tinh.
Edmond sẽ rất kinh hãi.
Một trong những lời khoa trương khét tiếng nhất của anh chàng cựu sinh viên của Langdon diễn ra tại một diễn đàn công khai có tên Khoa học & Duy linh, nơi Edmond trở nên phát điên với những câu hỏi của cử tọa đến mức cuối cùng anh ấy phải giơ hai tay lên trời và vừa rời khỏi sân khấu vừa hét lên: “Làm sao mà loài người thông minh lại không thể thảo luận về nguồn gốc của mình mà không đề cập đến tên Chúa và những sinh vật lạ chết tiệt chứ!”
Langdon tiếp tục lướt nhìn màn hình điện thoại cho tới khi ông thấy một đường dẫn CNN Live có vẻ vô thưởng vô phạt với tiêu đề “Kirsch đã phát hiện được gì?”
Ông bật đường dẫn và giữ điện thoại để Ambra cũng nhìn được. Khi đoạn video bắt đầu chạy, ông bật to âm lượng và cùng Ambra chụm đầu lại để họ đều có thể nghe được đoạn video trong tiếng ầm ầm của động cơ trực thăng.
Một phát thanh viên CNN xuất hiện. Langdon đã xem các chương trình phát sóng của cô ấy nhiều lần trong những năm qua. “Lúc này chúng tôi có thêm nhà sinh học vũ trụ từ NASA, Tiến sĩ Griffin Bennett,” cô ấy nói, “người có một vài ý kiến liên quan đến phát hiện chấn động bí ẩn của Edmond Kirsch. Chào mừng ông, thưa Tiến sĩ Bennett.”
Vị khách - một người đàn ông để râu đeo cặp kính đen gọng thép - gật đầu ủ rũ. “Cảm ơn cô. Trước hết, tôi xin nói rằng cá nhân tôi quen biết Edmond. Tôi vô cùng kính trọng trí thông minh, sức sáng tạo và cống hiến của anh ấy cho sự tiến bộ và đổi mới. Việc anh ấy bị ám sát là một đòn khủng khiếp đối với cộng đồng khoa học và tôi hy vọng vụ giết người hèn hạ này sẽ giúp củng cố cộng đồng tri thức cùng đoàn kết đứng lên chống lại những mối đe dọa từ sự cuồng tín, lối suy nghĩ mê tín và những kẻ dùng đến bạo lực, chứ không phải sự thật, để thúc đẩy niềm tin của mình. Tôi chân thành hy vọng những lời đồn đại rằng tối nay có những người đang cố gắng hết sức nhằm đem phát hiện của Edmond đến với công chúng là sự thật.”
Langdon liếc nhìn Ambra. “ Tôi nghĩ ý ông ấy nói đến chúng ta.”
Nàng gật đầu.
“Có nhiều người cũng đang hy vọng điều đó, thưa Tiến sĩ Bennett,” phát thanh viên nói. “Và ông có thể tiết lộ xem ông nghĩ nội dung phát hiện của Edmond có thể là gì được không?”
“Là một nhà khoa học vũ trụ,” Tiến sĩ Bennett tiếp tục, “tôi cảm thấy mình cần mở đầu những gì mình nói tối nay bằng một tuyên bố khái quát... điều mà tôi tin Edmond Kirsch sẽ trân trọng.” Người đàn ông quay nhìn thẳng vào máy quay. “Khi nói đến khái niệm sự sống ngoài Trái Đất,” ông ấy bắt đầu, “đã tồn tại cả mớ khoa học hắc ám, thuyết âm mưu và những điều viễn tưởng rành rành. Để cho chính xác, tôi xin nói điều này: Những vòng tròn trên cánh đồng là lừa đảo. Các đoạn video giải phẫu sinh vật lạ là hình ảnh dàn dựng. Sinh vật lạ chưa làm hại gì đến một con bò nào cả. Đĩa bay Roswell là khinh khí cầu thời tiết của chính phủ gọi là Dự án Mogul. Các kim tự tháp khổng lồ do người Ai Cập xây dựng mà không hề có công nghệ của sinh vật lạ. Và điều quan trọng nhất là tất cả mọi câu chuyện bị người ngoài Trái Đất bắt cóc từng được báo cáo đều hoàn toàn là nói dối.”
“Làm sao ông dám chắc, thưa Tiến sĩ?” phát thanh viên hỏi.
“Lô-gic đơn giản,” nhà khoa học nói, có vẻ khó chịu khi quay lại phía phát thanh viên. “Bất kỳ dạng sống nào tiến bộ đủ để du hành bằng năm ánh sáng qua vũ trụ giữa các vì sao sẽ chẳng học được gì từ việc thăm dò trực tràng của những nông dân ở Kansas cả. Những dạng sống này cũng chẳng cần biến hóa thành bò sát và thâm nhập vào các chính phủ để chiếm lấy Trái Đất. Bất kỳ dạng sống nào có công nghệ để du hành tới Trái Đất sẽ chẳng cần ngón bịp hay mưu mẹo quỷ quyệt để thống trị chúng ta ngay tức thì.”
“Chà, nghe đáng ngại đấy!” phát thanh viên bình luận kèm tiếng cười bối rối. “Và điều này liên quan thế nào đến những suy nghĩ của ông về phát hiện của Kirsch?”
Người đàn ông thở dài thườn thượt. “Quan niệm mạnh mẽ của tôi là Edmond Kirsch sẽ công bố rằng anh ấy đã tìm thấy bằng chứng đáng tin cậy cho thấy sự sống trên Trái Đất bắt nguồn từ vũ trụ.”
Langdon lập tức thấy nghi ngờ, biết rõ Kirsch cảm nhận thế nào về chủ đề sự sống ngoài vũ trụ trên Trái Đất này.
“Rất thú vị, điều gì khiến ông nói vậy?” phát thanh viên hối thúc.
“Sự sống từ vũ trụ là câu trả lời hợp lý duy nhất. Chúng ta đã có bằng chứng không thể tranh cãi rằng vật chất có thể được trao đổi giữa các hành tinh. Chúng ta có những mảnh vỡ của sao Hỏa và sao Kim cùng với hàng trăm mẫu vật từ các nguồn không xác định, tất cả củng cố cho ý tưởng rằng sự sống đến qua những viên đá vũ trụ dưới dạng vi khuẩn, và cuối cùng tiến hóa thành sự sống trên Trái Đất.”
Phát thanh viên gật đầu chăm chú. “Nhưng chẳng phải thuyết này - vi khuẩn đến từ vũ trụ - đã từng nổi bật suốt nhiều thập kỷ mà không hề có bằng chứng đó sao? Ông nghĩ một thiên tài công nghệ như Edmond Kirsch có thể chứng minh một giả thuyết như thế này, có vẻ như là thuộc lãnh địa sinh học vũ trụ hơn là khoa học máy tính, bằng cách nào.”
“Chà, có một lô-gic rất vững vàng,” Tiến sĩ Bennett đáp. “Các nhà thiên văn học hàng đầu đã cảnh báo trong nhiều thập kỷ rằng hy vọng duy nhất của con người để sinh tồn lâu dài sẽ là rời khỏi hành tinh này. Trái Đất đã đi được nửa vòng đời của nó và cuối cùng mặt trời sẽ phình ra thành một ngôi sao đỏ khổng lồ và nuốt chửng chúng ta. Thế tức là, nếu chúng ta sống sót được qua những đe dọa gần hơn nữa như một vụ va chạm tiểu hành tinh lớn hay một vụ nổ tia gamma quy mô lớn. Vì những lý do này, chúng ta đã thiết kế những tiền đồn trên sao Hỏa để cuối cùng chúng ta có thể tiến vào không gian sâu thẳm trong cuộc tìm kiếm một hành tinh sống mới. Không cần nói thì ta cũng biết đây là một công việc lớn lao, và nếu chúng ta tìm ra cách đơn giản hơn để bảo đảm sự sinh tồn của mình thì chúng ta đã thực hiện ngay lập tức.”
Tiến sĩ Bennett ngừng lại. “Và có lẽ có một cách đơn giản hơn. Sẽ ra sao nếu bằng cách nào đó chúng ta đóng gói được bộ gen người vào những viên nén nhỏ xíu và gửi hàng triệu viên vào không gian với hy vọng một viên có thể bén rễ, gieo mầm sự sống của con người lên một hành tinh xa xôi? Công nghệ này vẫn chưa có, nhưng chúng ta đang bàn đến nó như một lựa chọn khả dĩ cho sự sinh tồn của con người. Và nếu chúng ta tính đến chuyện ‘gieo mầm sự sống,’ thì tất lẽ dĩ ngẫu là một dạng sống tiến bộ hơn có thể cũng đã tính đến điều đó.”
Giờ Langdon thấy nghi ngại không biết Tiến sĩ Bennett sẽ đi đến đâu với giả thuyết của ông ấy.
“Với điều này trong đầu,” ông ấy tiếp tục, “tôi tin Edmond Kirsch có thể đã phát hiện được một dấu hiệu gì đó của sinh vật lạ - là vật lý, hóa học, hay số hóa thì tôi không biết - chứng minh rằng sự sống trên Trái Đất được gieo mầm từ vũ trụ. Tôi cần đề cập rằng Edmond và tôi từng có một cuộc tranh luận về chuyện này vài năm trước. Anh ấy không hề thích giả thuyết vi khuẩn vũ trụ bởi vì anh ấy tin, cũng như nhiều người, rằng chất liệu di truyền không thể sống nổi trong nhiệt độ và bức xạ chết người sẽ gặp phải trong hành trình dài tới Trái Đất. Về mặt cá nhân, tôi tin rằng hoàn toàn khả thi để bao kín ‘những hạt mầm sự sống’ này trong các khoang bảo vệ chống bức xạ và bắn chúng vào không gian để đưa người đi khắp vũ trụ theo một hình thức tạo nguồn gốc sự sống từ vũ trụ có công nghệ hỗ trợ.”
“Được rồi,” phát thanh viên nói, trông có vẻ bồn chồn, “nhưng nếu ai đó phát hiện được bằng chứng rằng con người đến từ một vỏ hạt gửi tới từ vũ trụ thì khi ấy điều đó có nghĩa là chúng ta không hề đơn độc trong vũ trụ.” Cô ấy ngừng lại. “Mà, đáng kinh ngạc hơn nhiều...”
“Vâng?” Tiến sĩ Bennett mỉm cười lần đầu tiên.
“Nó có nghĩa là bất kỳ ai gửi các khoang đó sẽ phải... giống như chúng ta... loài người!”
“Phải, cũng là kết luận đầu tiên của tôi.” Nhà khoa học ngừng lời. “Rồi Edmond trao đổi thẳng với tôi. Anh ấy chỉ ra những sai lầm trong cách nghĩ đó.”
Câu này khiến phát thanh viên không chú ý. “Vậy niềm tin của Edmond là bất kỳ ai gửi những ‘hạt mầm’ này đều không phải là con người? Làm sao có thể như vậy được, nếu các hạt mầm, xin nói như vậy, là ‘công thức chế biến’ cho việc nhân giống loài người?”
“Con người chưa chín hẳn đâu,” nhà khoa học trả lời, “nói theo đúng lời Edmond như vậy.”
“Sao cơ ạ?”
“Edmond nói rằng nếu cái giả thuyết khoang hạt này là sự thật thì công thức chế biến được gửi tới Trái Đất có lẽ chỉ mới dở chừng lúc này - vẫn chưa hoàn chỉnh - nghĩa là con người chưa phải ‘thành phẩm’ mà thay vào đó mới chỉ là một giống loài trung gian đang tiến hóa thành gì đó khác... gì đó rất lạ lẫm.”
Phát thanh viên CNN trông vô cùng bối rối.
“Edmond cho rằng bất kỳ dạng sống tiến bộ nào đều sẽ không gửi công thức tạo loài người nhiều hơn là gửi công thức tạo tinh tinh.” Nhà khoa học cười khùng khục. “Thực tế, Edmond quy kết tôi là một tín đồ Thiên Chúa giáo thiếu thực tế - đùa rằng chỉ có một tư duy tôn giáo mới có thể tin rằng con người là trung tâm của vũ trụ. Hoặc là sinh vật lạ sẽ gửi đường không bộ DNA ‘Adam and Eve’ hình thành trọn vẹn vào vũ trụ.”
“Chà, thưa Tiến sĩ,” phát thanh viên nói, rõ ràng không thấy thoải mái với hướng mà cuộc phỏng vấn đang diễn ra. “Thật là được mở mang nhiều khi trò chuyện với ông. Xin cảm ơn ông đã dành thời gian.”
Đoạn clip kết thúc và Ambra lập tức ngoảnh sang Langdon. “Anh Robert, nếu Edmond phát hiện ra bằng chứng cho thấy con người mới là một giống loài xa lạ tiến hóa dở chừng, thì khi đó sẽ làm nảy sinh một vấn đề còn lớn hơn nữa - chính xác chúng ta đang tiến hóa thành gì?”
“Đúng,” Langdon nói. “Và tôi tin Edmond đã nói đến vấn đề đó theo một cách hơi khác - như một câu hỏi: Chúng ta đang đi về đâu?”
Ambra có vẻ thảng thốt khi đi trọn một vòng. “Câu hỏi thứ hai của Edmond từ buổi thuyết trình tối nay.”
“Chính xác. Chúng ta từ đâu đến? Chúng ta đang đi về đâu? Rõ ràng, nhà khoa học NASA mà chúng ta vừa xem nghĩ Edmond nhìn lên bầu trời và thấy câu trả lời cho cả hai câu hỏi.”
“Anh nghĩ gì vậy, Robert? Đây là những gì Edmond đã phát hiện ư?”
Langdon cảm nhận được lông mày mình nhíu lại đầy nghi ngờ khi ông cân nhắc các khả năng. Giả thuyết của nhà khoa học, dù rất thú vị, dường như quá chung chung và khác biệt hẳn với tư duy sắc bén của Edmond Kirsch. Edmond thích những gì đơn giản, rõ ràng và kỹ thuật. Cậu ấy là một nhà khoa học máy tính. Điều quan trọng hơn, Langdon không thể hình dung nổi Edmond sẽ chứng minh giả thuyết như vậy thế nào. Khai quật được một khoang hạt cổ ư? Phát hiện được một tín hiệu truyền dẫn lạ chăng? Cả hai giả thuyết đều sẽ lập tức là những đột phá, nhưng phát hiện của Edmond lại tốn thời gian.
Edmond nói cậu ấy làm việc với thứ này hàng tháng trời.
“Hẳn nhiên tôi không biết,” Langdon nói với Ambra, “nhưng linh cảm tôi mách bảo phát hiện của Edmond chẳng liên quan gì đến sự sống ngoài Trái Đất. Tôi thật sự tin cậu ấy đã phát hiện ra gì đó hoàn toàn khác.”
Ambra trông có vẻ ngạc nhiên, và sau đó là tò mò. “Tôi đoán có một cách duy nhất để tìm ra.” Nàng ra hiệu ra phía ngoài cửa sổ. Trước mặt họ là những ngọn tháp lấp lánh của Sagrada Família.