G
iám mục Valdespino lén liếc nhìn nhanh Julián, người vẫn trân trân nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ chiếc xe mui kín hiệu Opel khi nó lao theo Đại lộ M-505.
Anh ta đang nghĩ gì? Valdespino thắc mắc.
Hoàng tử đã im lặng suốt gần ba mươi phút, gần như chẳng nhúc nhích ngoại trừ thỉnh thoảng theo phản xạ lại thò tay vào túi để lấy điện thoại, chỉ để nhận ra rằng chàng đã cất nó trong két an toàn của mình.
Ta cần giữ anh ta trong bóng tối, Valdespino nghĩ, lâu hơn thêm một chút
Ở ghế trước, thầy tu trẻ từ nhà thờ vẫn đang lái xe theo hướng về Điền trang Hoàng tử, mặc dù chẳng mấy lúc Valdespino sẽ cần thông báo với Hoàng tử rằng chỗ ẩn dật của chàng không phải là đích đến của họ.
Julián đột ngột từ cửa sổ ngoảnh lại, vỗ vỗ lên vai thầy tu trẻ. “Làm ơn bật đài lên,” chàng nói. “Ta muốn nghe thời sự.”
Người đàn ông trẻ chưa kịp làm theo thì Valdespino đã nhổm tới trước và đặt một bàn tay rắn chắc lên vai anh ta. “Chúng ta cứ ngồi yên lặng chứ nhỉ?”
Julián ngoảnh lại phía Giám mục, rõ ràng rất khó chịu khi bị lấn lướt.
“Thần xin lỗi,” Valdespino nói ngay, cảm thấy sự mất niềm tin đang tăng lên trong mắt Hoàng tử. “Muộn rồi. Chỉ toàn chuyện tào lao. Thần thích im lặng suy ngẫm.”
“Ta vẫn suy ngẫm nãy giờ,” Julián nói, giọng đanh lại, “và ta muốn biết chuyện gì đang xảy ra trên đất nước của ta. Chúng ta hoàn toàn tự cách ly mình tối nay và ta bắt đầu băn khoăn liệu đây có phải là một ý hay.”
“Đó là một ý hay,” Valdespino quả quyết với chàng, “và thần rất biết ơn sự tin tưởng ngài dành cho thần.” Ông ấy bỏ tay khỏi vai thầy tu trẻ và ra hiệu về phía hệ thống thu thanh. “Làm ơn bật kênh thời sự lên. Có lẽ Đài María España nhỉ?”
Valdespino hy vọng kênh Công giáo toàn thế giới này sẽ hòa nhã và khéo léo hơn hầu hết các kênh truyền thông khi nói về những diễn biến phiền phức tối nay.
Khi giọng của phát thanh viên phát ra qua hệ thống loa rẻ tiền trên xe, anh ta đang nói về phần thuyết trình và vụ ám sát Edmond Kirsch. Tất cả các kênh trên thế giới đều đang nói về sự việc này tối nay. Valdespino chỉ hy vọng tên của ông ta sẽ không xuất hiện trong bản tin.
Rất may, chủ đề lúc này có vẻ là những mối nguy hại của cái thông điệp bài tôn giáo mà Kirsch rao giảng, đặc biệt là mối đe dọa do ảnh hưởng của anh với giới trẻ ở Tây Ban Nha. Để lấy làm ví dụ, kênh này bắt đầu phát lại một bài giảng Kirsch trình bày gần đây tại Đại học Barcelona.
“Nhiều người trong chúng ta ngại gọi mình là vô thần,” Kirsch nói rất bình thản trước các sinh viên. “Nhưng vô thần không phải là một triết lý, vô thần cũng không phải là thế giới quan. Vô thần chỉ đơn giản là sự thừa nhận những điều hiển nhiên.”
Vài sinh viên vỗ tay tán đồng.
“Cái thuật ngữ ‘vô thần’,” Kirsch nói tiếp, “thậm chí chẳng cần tồn tại. Làm gì có ai cần phải tự nhận mình là một người ‘phi chiêm tinh’ hay ‘phi giả kim’ đâu. Chúng ta không có từ ngữ để chỉ những người vẫn nghi ngờ rằng Elvis còn sống, hay những người băn khoăn rằng sinh vật lạ vượt qua thiên hà chỉ để quấy rầy đám gia súc. Vô thần chẳng là gì khác hơn những tiếng ồn mà những con người duy lý tạo ra khi có những tín điều tôn giáo phi lý.”
Số lượng sinh viên vỗ tay tán thưởng tăng lên hẳn.
“Nhân tiện thì cái định nghĩa đó không phải của tôi,” Kirsch nói với họ. “Những lời ấy thuộc về nhà khoa học thần kinh Sam Harris. Và nếu các bạn chưa đọc thì các bạn cần phải đọc cuốn sách Thư gửi một dân tộc Thiên Chúa giáo của ông ấy.”
Valdespino cau mày, nhớ lại sự xôn xao mà cuốn sách của Harris, có tiêu đề Carta a una Nación Cristiana trong tiếng Tây Ban Nha, tạo ra và lan rộng khắp Tây Ban Nha, mặc dù nó được viết cho người Mỹ.
“Bằng cách giơ cao tay,” Kirsch nói tiếp, “có bao nhiêu người trong các bạn tin vào bất kỳ vị thần cổ đại nào đó dưới đây: Apollo? Zeus? Vulcan?” Anh ấy ngừng lại, sau đó bật cười. “Không một ai trong số các bạn à? Được rồi, vậy có vẻ là tất cả chúng ta đều là những người vô thần kính trọng những vị thần ấy.” Anh ấy ngừng lại. “Tôi thì đơn giản là chọn tiến xa thêm một vị thần nữa.”
Đám đông vỗ tay to hơn.
“Thưa các bạn, tôi không hề nói tôi biết một sự thật rằng không hề có Chúa. Tất cả những gì tôi nói là nếu có một thế lực thần thánh đằng sau vũ trụ thì thế lực ấy sẽ cười như điên trước những tôn giáo chúng ta tạo ra nhằm cố định nghĩa nó.”
Tất cả mọi người cười ồ.
Lúc này, Valdespino thấy mừng là Hoàng tử đã đề nghị được nghe đài. Julián cần nghe thứ này. Sức cuốn hút ma quái của Kirsch là một bằng chứng cho thấy rằng những kẻ thù của Đức Chúa không còn ngồi án binh bất động nữa, mà rất tích cực tìm cách lôi kéo người ta rời xa Chúa.
“Tôi là một người Mỹ,” Kirsch nói tiếp, “và tôi thấy vô cùng may mắn được sinh ra ở một trong những quốc gia phát triển về công nghệ và tiến bộ về tri thức nhất trên Trái Đất. Và vì thế tôi thấy rất lo lắng khi một cuộc thăm dò gần đây cho thấy rằng một nửa đồng bào tôi tin thật rằng Adam và Eve có tồn tại - rằng một vị Chúa quyền năng đã tạo ra hai con người trọn vẹn hình hài, đơn thương độc mã tạo ra dân số của toàn bộ hành tinh này, sinh ra tất cả các chủng tộc khác nhau, mà không gặp vấn đề cố hữu nào của tình trạng lai giống gần.”
Thêm nhiều tiếng cười.
“Ở Kentucky,” anh ấy tiếp tục, “mục sư Peter LaRuffa công khai tuyên bố: ‘Nếu ở đâu đó trong Kinh Thánh, tôi tìm được một đoạn nói rằng ‘hai cộng hai bằng năm,’ thì tôi sẽ tin điều đó và chấp nhận như một sự thật’.”
Lại thêm những tiếng cười.
“Tôi đồng ý, cười rất dễ, nhưng tôi cam đoan với các bạn, những tín điều này kinh khủng hơn là buồn cười rất nhiều. Nhiều người tán thành những tín điều ấy là những nhà chuyên môn có học, sáng láng - các bác sĩ, luật sư, giáo viên, và trong một số trường hợp, là những người khao khát được vào những cơ quan cao nhất ở đó. Tôi từng nghe Nghị sĩ Hoa Kỳ Paul Broun nói, ‘Tiến hóa và vụ nổ Big Bang là những điều dối trá từ hố sâu địa ngục. Tôi tin Trái Đất khoảng chín nghìn năm tuổi, và nó được tạo ra trong sáu ngày như chúng ta đã biết’.” Kirsch ngừng lại. “Thậm chí đáng ngại hơn nữa, Nghị sĩ Broun còn ngồi trong Ủy ban Khoa học gia đình, Vũ trụ và Công nghệ, và khi được hỏi về sự tồn tại của một hóa thạch cả triệu năm tuổi, câu trả lời của ông ấy là ‘Các hóa thạch được Chúa đặt ở đó để kiểm chứng đức tin của chúng ta’.”
Giọng Kirsch đột nhiên trở nên khẽ khàng và ủ rũ. “Chấp nhận sự ngu dốt là tạo sức mạnh cho nó. Chẳng làm gì khi những nhà lãnh đạo của chúng ta tuyên bố những điều phi lý chính là tội tự mãn. Để cho các trường học và nhà thờ của chúng ta dạy những điều giả dối rành rành cho con cái chúng ta cũng vậy. Đã đến lúc hành động. Khi nào chúng ta loại bỏ được giống loài có suy nghĩ mê tín của mình thì chúng ta mới có thể nắm bắt được tất cả những gì trí tuệ của chúng ta đem lại.” Anh ấy ngừng lại và tiếng suỵt giữ im lặng vang lên trong đám đông. “Tôi yêu nhân loại. Tôi tin trí tuệ và giống loài chúng ta có tiềm năng vô hạn. Tôi tin chúng ta sắp bước vào một kỷ nguyên khai sáng mới, một thế giới nơi tôn giáo cuối cùng cũng triệt tiêu... và khoa học thống trị.”
Đám đông òa lên những tiếng vỗ tay cuồng nhiệt.
“Lạy Chúa,” Valdespino gắt lên, lắc đầu khó chịu. “Tắt ngay đi.”
Vị thầy tu trẻ tuân lệnh và ba người lái xe trong im lặng.
----
Cách đó hơn bốn mươi kilomet, Mónica Martín đang đứng đối diện anh chàng Suresh Bhalla thở không ra hơi, người vừa lao vào và đưa một chiếc điện thoại di động cho cô ta.
“Chuyện dài lắm,” Suresh thở hổn hển, “nhưng cô cần đọc tin nhắn này mà Giám mục Valdespino đã nhận.”
“Khoan đã.” Martín suýt đánh rới chiếc điện thoại. “Đây là điện thoại của Giám mục à?! Làm thế quái nào anh…”
“Đừng hỏi. Cứ đọc đi.”
Martín lo lắng đưa mắt nhìn chiếc điện thoại và bắt đầu đọc tin nhắn hiện trên màn hình. Chỉ mấy giây, cô ta cảm thấy mình tái nhợt.
“Chúa ơi, Giám mục Valdespino...”
“Nguy hiểm,” Suresh nói.
“Nhưng... chuyện này không thể có! Cái người gửi tin nhắn cho Giám mục là ai?!”
“Số được bảo vệ,” Suresh nói. “Tôi đang tìm cách xác minh.”
“Và tại sao Valdespino lại không xóa tin nhắn này?”
“Không biết,” Suresh nói thẳng toẹt. “Bất cẩn? Ngạo mạn? Tôi sẽ cố phục hồi lại những tin nhắn khác, và cũng thử xem tôi có thể xác minh được Valdespino nhắn tin với ai không, nhưng tôi muốn cho cô biết tin tức này về Valdespino ngay; cô sẽ phải đưa ra tuyên bố đấy.”
“Không, tôi sẽ không làm!” Martín nói, vẫn còn choáng váng. “Hoàng cung sẽ không công khai thông tin này!”
“Không, nhưng sẽ có người khác làm.” Suresh nhanh chóng giải thích rằng động cơ của việc tìm chiếc điện thoại của Valdespino là một gợi ý qua thư điện tử trực tiếp từ [email protected] - người cung cấp tin vẫn đang cấp tin tức cho ConspiracyNet - và nếu người này hành động đúng như đã định thì tin nhắn của Giám mục sẽ không là vấn đề riêng tư được mấy lúc nữa.
Martín nhắm mắt lại, cố gắng hình dung ra cái bằng chứng không thể tranh cãi rằng một Giám mục Công giáo có quan hệ thân cận với đức vua Tây Ban Nha lại trực tiếp can dự vào hành động dối trá và giết người tối nay.
“Suresh,” Martín thì thào, từ từ mở mắt ra. “Tôi cần anh tìm ra cái người cung cấp tin ‘Monte’ này là ai. Anh có làm được việc đó cho tôi không?”
“Tôi có thể cố.” Giọng anh ấy nghe không nhiều hy vọng lắm.
“Cảm ơn anh.” Martín trả lại anh ấy chiếc điện thoại của Giám mục và đi vội ra cửa. “Và gửi cho tôi ảnh chụp màn hình tin nhắn đó!”
“Cô đi đâu đấy?” Suresh gọi với theo.
Mónica Martín không trả lời.