N
ằm ở tầng trệt Hoàng cung Madrid, kho vũ khí là một hầm mái vòm rất đẹp với những bức tường màu thẫm cao được trang trí bằng những tấm thảm thêu lộng lẫy mô tả những trận đánh nổi tiếng trong lịch sử Tây Ban Nha. Bao quanh phòng là một bộ sưu tập vô giá hơn một trăm bộ giáp chế tác thủ công, trong đó có cả chiến phục và “dụng cụ” của nhiều vị vua trong quá khứ. Bảy hình nộm ngựa cỡ như thật đứng ở trung tâm căn phòng, tạo dáng với đầy đủ trang bị lâm trận.
Đây là nơi họ quyết định cầm tù mình ư? Garza thắc mắc, nhìn khắp những món đồ chiến tranh bao quanh mình. Phải thừa nhận, kho vũ khí là một trong những phòng an ninh nhất cung điện, nhưng Garza ngờ rằng những người bắt giữ mình đã chọn cái buồng giam lịch sự này với hy vọng hăm dọa được ông. Đây chính là căn phòng mình đã được thuê.
Gần hai thập kỷ trước, Garza được dẫn vào căn phòng đường bệ này, nơi ông được phỏng vấn, kiểm tra và thẩm vấn kỹ trước khi được đề nghị đảm nhận công việc đứng đầu Cận vệ Hoàng gia.
Giờ đây chính những đặc vụ của Garza lại bắt giữ ông. Mình bị cáo buộc chủ mưu một vụ ám sát ư? Và cả mưu hại Giám mục nữa ư? Cái lô-gic đằng sau những luận điệu nhằng nhịt đến mức Garza cũng không tài nào gỡ được.
Khi nói đến Cận vệ Hoàng gia, Garza là quan chức cao nhất trong cung, nghĩa là lệnh bắt giữ ông chỉ có thể đến từ một người... đích thân Hoàng tử Julián.
Valdespino đã đầu độc đầu tâm trí Hoàng tử chống lại mình, Garza nhận ra Giám mục vẫn luôn là nhân vật sống sót chính trị, và tối nay rõ ràng ông ta điên cuồng đến mức dàn dựng nước cờ truyền thông táo bạo và nguy hiểm này - một âm mưu liều lĩnh nhằm rửa sạch thanh danh của bản thân bằng cách bôi nhọ Garza. Và giờ họ nhốt mình trong kho vũ khí để mình không thể biện hộ cho bản thân.
Nếu Julián và Valdespino hợp lực, Garza biết mình sẽ thua, hoàn toàn bị thất thế. Đến thời điểm này, người duy nhất trên đời này có đủ sức mạnh để giúp Garza là một ông già đang sống nốt những ngày cuối cùng trên một giường bệnh trong khu tư gia tại Cung điện Zarzuela.
Đức vua Tây Ban Nha.
Mà trái lại, Garza nhận ra rằng, Hoàng thượng sẽ không bao giờ giúp mình nếu làm vậy đồng nghĩ với việc làm khó cho Giám mục Valdespino hoặc chính con trai ngài.
Ông ấy nghe rõ đám đông bên ngoài lúc này đang đồng thanh hô vang, nghe như mọi việc có thể sẽ chuyển sang bạo lực. Khi Garza nhận ra những lời họ đang hô, ông ấy không tin vào tai mình.
“Tây Ban Nha từ đâu đến?!” họ hô to. “Tây Ban Nha đang đi về đâu?!”
Có vẻ là những người biểu tình đã vớ lấy hai câu hỏi đầy kích thích của Kirsch như một cơ hội để lên tiếng về tương lai chính trị của vương quyền Tây Ban Nha.
Chúng ta từ đâu đến? Chúng ta đang đi về đâu?
Lên án tình trạng đàn áp của quá khứ, thế hệ trẻ Tây Ban Nha không ngừng kêu gọi thay đổi nhanh hơn nữa - thúc giục đất nước mình “hòa nhập với thế giới văn minh” với tư cách một nền dân chủ trọn vẹn và bãi bỏ chế độ quân chủ. Pháp, Đức, Nga, Áo, Ba Lan và hơn năm mươi quốc gia khác đã từ bỏ vương vị của họ trong thế kỷ qua. Thậm chí ở Anh đã có sự thúc giục tổ chức trưng cầu dân ý về việc chấm dứt chế độ quân chủ sau khi đương kim nữ hoàng tạ thế.
Rất tiếc, tối nay, Hoàng cung Madrid lại ở trong tình trạng hỗn loạn, vì thế không có gì lạ khi nghe thấy tiếng hô lâm trận xưa cũ này lại được xướng lên.
Chỉ là những gì cần cho Hoàng tử Julián, Garza nghĩ thầm, khi ông ấy chuẩn bị bước lên ngai vàng.
Cánh cửa phía cuối kho vũ khí đột nhiên lạch xạch mở và một đặc vụ Cận vệ của Garza ngó vào.
Garza quát anh ta, “Ta cần một luật sư!”
“Còn tôi muốn một tuyên bố với báo chí,” giọng nói quen thuộc của Mónica Martín quát lại khi cô nhân viên điều phối quan hệ công chúng của hoàng cung bước vòng qua người lính và tiến vào phòng. “Tư lệnh Garza, tại sao ông thông đồng với những kẻ sát hại Edmond Kirsch?”
Garza trân trân nhìn cô ấy không tin nổi. Mọi người điên hết cả rồi sao?
“Chúng tôi biết ông mưu hại Giám mục Valdespino!” Martín tuyên bố, sải bước về phía ông ấy. “Và hoàng cung muốn công bố lời thú tội của ông ngay bây giờ!”
Vị tư lệnh không trả lời.
Đi được nửa phòng, Martín đột ngột xoay lại, trừng trừng nhìn anh chàng đặc vụ trẻ tuổi ở ngưỡng cửa. “Tôi nói là một lời thú tội riêng tư!”
Anh chàng đặc vụ tỏ vẻ do dự khi bước lùi lại và đóng cửa.
Martín lại xoay về phía Garza và đi nhanh nốt quãng còn lại. “Tôi muốn một lời thú tội ngay!” cô ấy hét lên, giọng cô dội lại từ vòm trần khi đến thẳng trước mặt ông ấy.
“Chà, cô sẽ không có được lời nào từ tôi,” Garza bình thản trả lời. “Tôi chẳng có gì liên quan tới chuyện này cả. Những cáo buộc của cô hoàn toàn sai trái.”
Martín bồn chồn liếc qua vai. Sau đó, cô ấy bước lại gần hơn, thì thầm vào tai Garza. “Tôi biết... tôi cần ngài nghe cho kỹ đây.”