G
ần tám kilomet về phía Tây Bắc Sagrada Família, Đô đốc Ávila đăm đăm nhìn qua kính chắn gió chiếc Uber về phía vùng ánh đèn thành phố trải rộng, lấp lánh trên nền tối của Biển Balearic xa hơn nữa.
Cuối cùng cũng tới Barcelona, viên sĩ quan hải quân già nghĩ bụng, rút điện thoại ra và gọi cho Nhiếp chính vương, như đã hứa.
Nhiếp chính vương trả lời ngay hồi chuông đầu tiên. “Đô đốc Ávila. Ngài ở đâu?”
“Vài phút bên ngoài thành phố.”
“Ngài đến đúng giờ đấy. Ta vừa nhận được tin đáng ngại.”
“Xin cứ nói với tôi.”
“Ngài đã xử lý rất tốt phần đầu con rắn. Tuy nhiên, đúng như chúng ta e ngại, cái đuôi dài vẫn đang quẫy đạp rất nguy hiểm.”
“Tôi giúp được bằng cách nào đây?” Ávila hỏi.
Khi Nhiếp chính vương nói ra những mong muốn của mình, Ávila rất ngạc nhiên. Ông ta không hình dung được rằng buổi tối nay lại dẫn đến việc có thêm tổn thất sinh mạng nào nữa, nhưng ông ta không định chất vấn Nhiếp chính vương. Ta không còn là một người lính bộ binh nữa, ông ta tự nhủ.
“Nhiệm vụ này sẽ rất nguy hiểm,” Nhiếp chính vương nói. “Nếu ngài bị bắt, hãy cho giới chức thấy cái biểu tượng trên bàn tay. Ngài sẽ được trả tự do ngay. Chúng ta có ảnh hưởng ở mọi nơi.”
“Tôi không có ý định để bị bắt,” Ávila nói, liếc nhìn hình xăm.
“Tốt lắm,” Nhiếp chính vương nói bằng giọng vô hồn đến kỳ lạ. “Nếu mọi việc theo đúng kế hoạch, chẳng mấy nữa cả hai bọn họ sẽ chết, và toàn bộ việc này sẽ kết thúc.”
Kết nối ngắt.
Trong sự im ắng đột ngột, Ávila ngước mắt nhìn điểm sáng nhất ở chân trời - một nhóm tháp hình thù kỳ dị gớm ghiếc sáng rực nhờ những ngọn đèn công trường.
Sagrada Família, ông ta nghĩ, cảm thấy khó chịu trước cái bóng đen kỳ dị. Một đền thờ mang tất cả những gì không đúng với tín điều của chúng ta.
Ávila tin rằng, tòa nhà thờ trứ danh của Barcelona là một công trình của sự yếu đuối và đứt gãy về đạo đức - một sự đầu hàng trước thứ Công giáo tự do chủ nghĩa, trâng tráo bóp méo và xuyên tạc tín điều đã hàng nghìn năm tuổi thành một thứ lai căng dị dạng giữa tôn thờ thiên nhiên, giả khoa học và dị giáo Ngộ đạo.
Có những con thằn lằn khổng lồ đang bò lên nhà thờ của Đức Chúa!
Sự đứt gãy truyền thống trên thế giới khiến Ávila sợ hãi, nhưng ông ta cảm thấy phấn chấn bởi sự xuất hiện của một nhóm thủ lĩnh thế giới mới rõ ràng cùng chung những lo lắng với ông ta và đang làm mọi cách để phục hồi lại truyền thống. Việc Ávila cống hiến cho Giáo hội Palmaria và đặc biệt cho Giáo hoàng Innocent XIV, đem lại cho ông ta một lý do mới để sống, giúp ông ta thấy được bi kịch của chính mình qua một lăng kính hoàn toàn mới mẻ.
Vợ và con ta là tổn thất của chiến tranh, Ávila nghĩ, một cuộc chiến do những thế lực của quỷ dữ phát động chống lại Chúa, chống lại truyền thống. Sự tha thứ không phải là con đường duy nhất dẫn tới cứu rỗi.
Năm đêm trước, Ávila còn ngủ trong căn hộ khiêm nhường của mình thì bị đánh thức bởi tiếng kêu rất lớn báo hiệu có tin nhắn gửi đến điện thoại di động của mình. “Nửa đêm rồi,” ông ta càu nhàu, kèm nhèm nheo mắt nhìn màn hình để xem ai liên hệ với mình giờ này.
Số ẩn.
Ávila giụi mắt và đọc tin nhắn gửi đến.
Compruebe su saldo bancario
Kiểm tra số dư tài khoản của ngài?
Lúc này, Ávila cau mày, cảm thấy nghi ngờ lại là một dạng âm mưu tiếp thị qua điện thoại gì đó. Ông ta bực bội chui ra khỏi giường và đi ra bếp để lấy một cốc nước. Lúc đứng bên bồn nước, ông ta liếc nhìn máy tính của mình, biết rằng rất có thể mình sẽ không thể ngủ trở lại được nữa cho tới khi nào kiểm tra thử.
Ông ta truy cập vào trang web ngân hàng của mình, cứ đinh ninh rằng sẽ thấy số dư ít ỏi như thường lệ - số tiền lương hưu quân đội của ông ta. Thế nhưng, khi thông tin tài khoản của ông ta xuất hiện, ông ta đứng bật dậy đột ngột đến mức làm một chiếc ghế đổ kềnh.
Nhưng không thể như thế!
Ông ta nhắm mắt lại rồi nhìn lần nữa. Sau đó, ông ta khởi động lại màn hình.
Con số vẫn thế.
Ông ta lập bập tìm con chuột, chạy xuống mục hoạt động tài khoản, và sững sờ khi thấy rằng một khoản tiền gửi ẩn danh giá trị 100.000 euro vừa được chuyển vào tài khoản của mình một tiếng trước. Nguồn gửi được đánh số và không truy vết được.
Ai làm việc này chứ?!
Tiếng điện thoại di động rung lên khiến tim Ávila đập nhanh hơn. Ông ta vớ lấy điện thoại và nhìn số người gọi đến.
Số ẩn.
Ávila đăm đăm nhìn chiếc điện thoại và sau đó nhận cuộc gọi. “¿Sí?”
Một giọng nói nhẹ nhàng đáp lại bằng tiếng Tây Ban Nha vùng Castile. “Chúc một buổi tối tốt lành, ngài Đô đốc. Tôi tin ngài vừa thấy món quà chúng tôi gửi ngài?”
“Tôi... vừa,” ông ta lắp bắp. “Ông là ai?”
“Ngài có thể gọi ta là Nhiếp chính vương,” giọng nói trả lời. “Ta đại diện cho các đạo hữu của ngài, những thành viên của giáo hội mà ngài đã tham gia hai năm qua. Những kỹ năng và lòng trung thành của ngài không hề không được biết đến, Đô đốc. Giờ chúng ta sẽ cho ngài cơ hội để phục vụ một mục đích cao cả hơn. Đức Giáo hoàng đã nêu một số nhiệm vụ cho ngài... những nhiệm vụ được Chúa gửi tới ngài.”
Giờ Ávila hoàn toàn tỉnh táo, hai bàn tay vã mồ hôi.
“Tiền chúng ta gửi ngài là khoản ứng trước cho nhiệm vụ đầu tiên của ngài,” giọng nói tiếp tục. “Nếu ngài chọn thực hiện nhiệm vụ, hãy coi đó là cơ hội để chứng tỏ ngài xứng đáng có một vị trí trong hàng ngũ cao nhất của chúng ta.” Giọng nói ngừng lại. “Có một hệ thống cấp bậc rất quyền lực trong giáo hội của chúng ta mà thế giới không nhìn thấy. Chúng ta tin ngài sẽ là một nhân vật có giá trị ở nhóm đầu trong tổ chức của chúng ta.”
Mặc dù đầy phấn khích trước viễn cảnh thăng tiến, Ávila vẫn cảm thấy đề phòng. “Nhiệm vụ là gì? Và sẽ sao nếu tôi chọn không thực hiện?”
“Ngài sẽ không bị phán xét gì cả, và ngài có thể giữ số tiền đó để đổi lại việc giữ bí mật. Như vậy nghe ổn chứ?”
“Nghe khá hào phóng.”
“Chúng ta mến ngài. Chúng ta muốn giúp ngài. Và rất thẳng thắn với ngài, ta muốn cảnh báo ngài rằng nhiệm vụ của giáo hoàng là việc khó.” Ông ngừng lại. “Nó có thể gây ra bạo lực.”
Cơ thể Ávila cứng đờ. Bạo lực ư?
“Đô đốc, các thế lực xấu xa đang trỗi dậy mạnh mẽ từng ngày. Chúa đang tham chiến, và cuộc chiến nào cũng có tổn thất.”
Ávila vụt nhớ đến cảnh hãi hùng của vụ đánh bom đã giết chết gia đình mình. Ông ta rùng mình cố xua đi những ký ức tăm tối. “Tôi xin lỗi, tôi không biết liệu tôi có chấp nhận được một nhiệm vụ bạo lực hay không...”
“Giáo hoàng đích thân chọn ngài, Đô đốc,” Nhiếp chính vương thì thầm. “Người ngài sẽ nhắm tới trong nhiệm vụ này... là kẻ đã giết gia đình ngài.”