K
hi chiếc xe của Hoàng tử Julián tiến đến cổng chính El Escorial, chàng nhìn thấy một hàng chướng ngại vật quen thuộc là những chiếc xe SUV màu trắng và biết Valdespino đã nói sự thật.
Cha ta đúng là đang có mặt ở đây.
Căn cứ vào hình ảnh của đoàn tùy tùng này thì toàn bộ đội hình Cận vệ Hoàng gia của Đức vua hiện đều bố trí đến khu tư thất hoàng gia lịch sử này.
Khi thầy tu trẻ cho chiếc Opel cũ kỹ dừng lại, một đặc vụ cầm đèn pin sải bước tới bên cửa sổ, rọi đèn vào bên trong, và sững sờ bật ngược trở lại, rõ ràng không ngờ lại thấy Hoàng tử và Giám mục bên trong chiếc xe rách nát này.
“Hoàng tử!” anh ta kêu lên, bật đứng nghiêm. “Đức Cha! Chúng tôi đang đợi ngài.” Anh ta nhìn chiếc xe tả tơi. “Đội Cận vệ của ngài đâu ạ?”
“Họ cần ở hoàng cung,” Hoàng tử trả lời. “Chúng ta đến đây để gặp cha ta.”
“Dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên rồi! Nếu ngài và Giám mục vui lòng rời khỏi xe...”
“Cứ mở đường đi,” Valdespino mắng, “rồi chúng ta sẽ chạy vào trong. Ta chắc Đức vua đang ở bệnh viện tu viện chứ?”
“Vâng,” anh chàng cận vệ nói, vẻ ngập ngừng. “Nhưng tôi e giờ ngài đi rồi.”
Valdespino há hốc miệng, vẻ hãi hùng.
Một cảm giác lạnh buốt siết lấy Julián. Cha ta tạ thế rồi ư?
“Không! Tôi, tôi xin lỗi!” anh chàng đặc vụ lắp bắp, thấy hối tiếc vì việc lựa chọn từ ngữ kém cỏi của mình. “Đức vua đã rời đi - ngài rời El Escorial một tiếng trước. Đức vua đem theo đội an ninh chính của mình và họ đã đi rồi.”
Cảm giác thở phào của Julián nhanh chóng chuyển thành bối rối. Rời khỏi bệnh viện ở đây à?
“Thật vô lý,” Valdespino quát. “Đức vua dặn ta đưa Hoàng tử Julián tới đây ngay mà!”
“Vâng, chúng tôi có lệnh đặc biệt, thưa Đức Cha, và nếu các ngài vui lòng, xin hãy rời xe để chúng tôi có thể chuyển cả hai ngài sang một phương tiện của Cận vệ.”
Valdespino và Julián đưa mắt nhìn nhau bối rối và ngoan ngoãn ra khỏi xe. Anh chàng đặc vụ thông báo với thầy tu trẻ rằng không còn cần đến sự phục vụ của anh ta nữa và anh ta nên trở về hoàng cung. Anh chàng trẻ tuổi đầy vẻ sợ hãi phóng vọt vào đêm tối không nói một lời, rõ ràng thở phào được kết thúc vai trò của mình trong những sự kiện kỳ quặc tối nay.
Khi các đặc vụ hướng dẫn Hoàng tử và Valdespino chui vào phía sau một chiếc SUV, Giám mục càng lúc càng thấy bồn chồn. “Hoàng thượng ở đâu?” ông ấy thắc mắc. “Các anh đưa bọn ta đi đâu?”
“Chúng tôi theo lệnh trực tiếp từ Hoàng thượng,” anh chàng đặc vụ nói. “Ngài yêu cầu chúng tôi bố trí một chiếc xe, một lái xe và đưa bức thư này cho ngài.” Anh chàng đặc vụ đưa ra một phong bì dán kín và trao nó cho Hoàng tử Julián qua cửa sổ.
Một bức thư từ cha ta ư? Hoàng tử thấy bối rối trước sự trịnh trọng này, đặc biệt khi chàng nhận thấy phong bì còn mang cả dấu sáp của hoàng gia. Ông ấy đang làm gì vậy? Chàng cảm thấy càng lúc càng lo lắng rằng mọi năng lực của vua cha có thể đang sa sút.
Đầy sốt ruột, Julián bẻ dấu niêm phong, mở phong bì, và moi một mảnh giấy thông báo viết tay ra. Nét bút của cha chàng không như thường lệ nhưng vẫn nhìn được. Khi Julián bắt đầu đọc lá thư, chàng cảm thấy sự hoang mang của mình cứ tăng lên qua mỗi từ ngữ.
Lúc đọc xong, chàng nhét mảnh giấy vào phong bì và nhắm mắt lại, cân nhắc những lựa chọn của mình. Chỉ còn một lựa chọn mà thôi, dĩ nhiên là vậy.
“Cho xe lên phía Bắc nào,” Julián bảo lái xe.
Khi chiếc xe lăn bánh rời khỏi El Escorial, Hoàng tử cảm nhận được Valdespino đang đăm đăm nhìn mình. “Cha điện hạ nói gì?” Giám mục gặng hỏi. “Điện hạ đưa tôi đi đâu?!”
Julián thở hắt ra và quay sang người bạn tin cẩn của cha mình.
“Chính cha nói lúc trước rồi đấy.” Chàng mỉm cười buồn bã với vị Giám mục già cả. “Cha ta vẫn là vua. Chúng ta yêu kính ông ấy và chúng ta làm như ông ấy ra lệnh.”