"R
obert...?” một giọng nói thì thào.
“RLangdon cố gắng đáp lại, nhưng đầu ông nện thình thịch.
“Anh Robert...?”
Một bàn tay mềm mại chạm vào mặt ông, và Langdon chầm chậm mở mắt ra. Nhất thời mất phương hướng, ông nghĩ mình đang mơ. Một thiên thần mặc đồ trắng đang bay lượn phía trên mình.
Khi Langdon nhận ra gương mặt nàng, ông cố nở một nụ cười yếu ớt.
“Ơn Chúa,” Ambra nói, thở phào. “Bọn tôi nghe thấy tiếng súng.” Nàng phục bên cạnh ông. “Cứ nằm yên đi.”
Khi nhận thức của Langdon phục hồi, ông cảm thấy một nỗi sợ hãi đột ngột trào lên. “Cái gã tấn công...”
“Gã xong rồi,” Ambra thì thào, giọng nàng rất bình thản. “Anh an toàn rồi.” Nàng ra hiệu về phía mép đường ống. “Gã bị ngã. Tít xuống bên dưới.”
Langdon căng người lĩnh hội cái tin này. Tất cả từ từ trở lại. Ông cố xua tan cái màn sương trong đầu óc mình và kiểm tra các vết thương, sự chú ý của ông chuyển tới cảm giác giật nhom nhóp bên hông trái và đau buốt trong đầu. May thay, chẳng có gì bị gãy cả.
Tiếng bộ đàm cảnh sát vọng lên từ dưới cầu thang.
“Tôi vừa... bao lâu...”
“Vài phút,” Ambra nói. “Anh tỉnh tỉnh mê mê. Chúng ta cần đưa anh đi kiểm tra.”
Rất cẩn thận, Langdon nhấc người ngồi dậy, dựa vào tường cầu thang. “Chính là gã sĩ quan... hải quân,” ông nói. “Là cái gã...”
“Tôi biết,” Ambra gật đầu nói. “Kẻ đã sát hại Edmond. Cảnh sát vừa xác minh danh tính gã. Họ đang ở dưới chân cầu thang cùng với cái xác, và họ muốn lời khai từ anh, nhưng Đức cha Beña bảo họ không ai được lên đây trước khi đội y tế tới, giờ họ sẽ tới đây bất kỳ lúc nào.”
Langdon gật gật, đầu vẫn nện thình thịch.
“Có lẽ họ sẽ đưa anh tới bệnh viện,” Ambra bảo ông, “nghĩa là anh và tôi cần nói chuyện ngay bây giờ... trước khi họ đến.”
“Nói... về việc gì?”
Ambra nhìn Langdon, vẻ lo lắng. Nàng ghé xuống sát tai ông và thì thào, “Robert, anh không nhớ à? Chúng ta đã tìm được rồi... cái mật khẩu của Edmond: ‘Mọi tôn giáo u tối tiêu vong và khoa học lành mạnh thống trị’.”
Mấy lời của nàng xuyên qua màn sương như một mũi tên, và Langdon bật thẳng dậy, tâm trí u tối của ông vụt sáng láng.
“Anh đã đưa chúng ta đến đích này rồi,” Ambra nói. “Tôi có thể làm nốt phần còn lại. Anh nói anh biết cách tìm ra Winston. Địa điểm phòng máy tính của Edmond? Cứ cho tôi biết nơi cần đến, và tôi sẽ làm phần còn lại.”
Ký ức của Langdon giờ ào ạt quay trở lại. “Tôi biết rất rõ.” Ít nhất mình nghĩ mình có thể đoán ra.
“Nói tôi nghe.”
“Chúng ta cần vượt qua thành phố.”
“Đi đâu?”
“Tôi không biết địa chỉ,” Langdon nói, giờ loạng choạng đứng lên. “Nhưng tôi có thể đưa cô...”
“Ngồi xuống đi, Robert, xin anh!” Ambra nói.
“Phải, cứ ngồi xuống,” một giọng đàn ông vang lên, ông ấy hiện ra trên những bậc thang bên dưới họ. Đó là Đức cha Beña, đang lê bước trên cầu thang, thở không ra hơi. “Nhân viên cấp cứu y tế đến đây rồi.”
“Con rất ổn,” Langdon nói dối, cảm thấy choáng váng khi dựa người vào tường. “Ambra và con cần đi bây giờ.”
“Các con sẽ không đi xa được đâu,” Đức cha Beña nói, chầm chậm leo lên. “Cảnh sát đang đợi. Họ muốn có lời khai. Thêm nữa, nhà thờ bị truyền thông bao vây rồi. Ai đó đã tiết lộ cho báo chí các con ở đây.” Vị tu sĩ đến bên cạnh họ và mỉm cười mỏi mệt với Langdon. “Nhân tiện, cô Vidal và ta rất mừng thấy con không sao. Con đã cứu mạng chúng ta.”
Langdon cười. “Con thì lại rất chắc là cha đã cứu bọn con.”
“Chậc, dù thế nào thì ta cũng chỉ muốn con biết rằng các con sẽ không thể rời khỏi giếng cầu thang này mà không đụng với cảnh sát đâu.”
Langdon cẩn thận đặt tay lên lan can đá và ngó ra, chăm chú nhìn xuống. Cảnh tượng khủng khiếp trên mặt đất dường như rất xa xăm... thân thể rúm ró của Ávila được soi sáng bằng vài quầng đèn pin trên tay các sĩ quan cảnh sát.
Khi Langdon ngó xuống cái đường ống xoắn ốc, lại một lần nữa ông nhận thấy cái thiết kế hình ốc anh vũ rất tinh tế của Gaudí, ông vụt nhớ đến website của bảo tàng Gaudí dưới tầng hầm nhà thờ này. Cái địa chỉ trực tuyến này, mà Langdon có ghé xem không lâu trước đó, nổi bật với cả loạt mô hình theo tỉ lệ rất ấn tượng của Sagrada Família - được thể hiện chính xác bằng các chương trình CAD và máy in 3-D cỡ lớn - mô tả quá trình tiến triển kéo dài của công trình, từ khi đặt móng cho tới lúc hoàn thành sắp tới của nhà thờ, ít nhất vẫn còn một thập kỷ nữa.
Chúng ta từ đâu đến? Langdon nghĩ. Chúng ta đang đi về đâu?
Một ký ức vụt đến với ông - một trong các mô hình ngoại thất của nhà thờ. Hình ảnh ấy đọng lại trong trí nhớ thị giác của ông. Đó là một nguyên mẫu mô tả hiện trạng xây dựng nhà thờ và được đặt tiêu đề “Sagrada Família hôm nay.”
Nếu mô hình đó được cập nhật thì có thể có một lối ra.
Langdon đột ngột quay sang Beña. “Thưa cha, cha làm ơn nói lại một lời nhắn từ con tới một người bên ngoài được không?”
Vị tu sĩ tỏ ra bối rối.
Khi Langdon giải thích kế hoạch của mình nhằm ra khỏi tòa nhà, Ambra lắc đầu. “Robert, không được đâu. Trên đó làm gì có chỗ nào cho...”
“Thực tế,” Đức cha Beña xen vào, “có đấy. Nó sẽ không ở đó mãi, nhưng thời điểm này thì Langdon nói đúng. Những gì anh ấy đề xuất là có thể.”
Ambra tỏ ra ngạc nhiên. “Nhưng Robert... kể cả nếu chúng ta thoát ra được mà không ai thấy thì anh có chắc rằng anh không cần tới bệnh viện không?”
Langdon không chắc chắn lắm vào thời điểm này. “Tôi có thể tới sau nếu tôi thấy cần,” ông nói. “Ngay lúc này, chúng ta còn nợ Edmond chuyện kết thúc những gì chúng ta đến đây để thực hiện.” Ông quay sang Beña, nhìn thẳng vào mắt ông ấy. “Con cần rất thành thực với cha, thưa Đức cha, về lý do chúng con đến đây. Cha biết đấy, Edmond Kirsch bị giết tối nay để ngăn anh ấy công bố một phát kiến khoa học.”
“Phải,” vị tu sĩ nói, “và qua giọng điệu giới thiệu của Kirsch, có vẻ anh ta tin phát hiện này sẽ hủy hoại nặng nề các tôn giáo trên thế giới.”
“Chính xác, đó là lý do con cảm thấy cha nên biết rằng cô Vidal và con đến Barcelona tối nay nhằm cố gắng công bố phát hiện của Edmond Kirsch. Chúng con đã có thể làm được điều đó. Nghĩa là...” Langdon ngừng lại. “Khi đề nghị sự giúp đỡ của cha ngay lúc này, về cơ bản con nhờ cha giúp loan đi khắp thế giới những lời của một người vô thần.”
Đức cha Beña đưa tay đặt lên vai Langdon. “Giáo sư,” ông ấy bật cười nói, “Edmond Kirsch đâu phải người vô thần đầu tiên trong lịch sử tuyên bố rằng ‘Chúa đã chết,’ cũng đâu phải là người cuối cùng. Cho dù anh Kirsch đã phát hiện ra điều gì thì chắc chắn nó sẽ được tranh luận về mọi phương diện. Ngay từ buổi đầu, tri thức nhân loại đã luôn tiến hóa, và ta không có vai trò ngăn trở sự phát triển đó. Tuy nhiên, từ quan điểm của ta, chẳng bao giờ có một sự tiến bộ về tri thức nào lại không bao gồm Chúa.”
Nói xong, Đức cha Beña mỉm cười trấn an cả hai và đi xuống cầu thang.
----
Bên ngoài, đợi trong buồng lái chiếc trực thăng EC145 vẫn đỗ nguyên, phi công càng lúc càng lo lắng nhìn đám đông bên ngoài hàng rào an ninh của Sagrada Família liên tục tăng lên. Anh ấy không nghe tin gì từ hai đặc vụ Cận vệ bên trong và định dùng bộ đàm gọi thì một người đàn ông nhỏ thó trong bộ áo choàng đen xuất hiện từ trong vương cung thánh đường và tiến lại chiếc trực thăng.
Người đàn ông tự giới thiệu là Đức cha Beña và nhắc lại một lời nhắn chấn động từ bên trong chuyển ra: cả hai đặc vụ Cận vệ đã bị giết, và hoàng hậu tương lai cùng Robert Langdon cần di tản ngay lập tức. Cứ như thể chuyện này vẫn chưa đủ gây thảng thốt, vị tu sĩ còn nói với viên phi công chính xác nơi anh ấy sẽ đón hành khách của mình.
Không thể được, phi công nghĩ bụng.
Thế nhưng lúc này, khi anh vọt lên phía trên những ngọn tháp của Sagrada Família, anh ấy nhận ra rằng tu sĩ nói đúng. Ngọn tháp lớn nhất của nhà thờ - một tháp trung tâm bằng đá nguyên khối - vẫn chưa được xây dựng. Bệ móng của tháp là một bề mặt hình tròn bằng phẳng, nép sâu giữa cụm tháp, như một khoảng trống giữa một cánh rừng tùng bách.
Phi công định vị chiếc trực thăng tít cao phía trên bệ móng, và cẩn thận hạ thấp trực thăng xuống giữa các ngọn tháp. Khi chạm đất, anh nhìn thấy hai bóng người từ một cầu thang xuất hiện - Ambra Vidal đang đỡ Robert Langdon bị thương.
Viên phi công nhảy ra và giúp cả hai vào trong.
Khi anh thắt đai an toàn cho họ, hoàng hậu tương lai của Tây Ban Nha gật đầu mệt mỏi với anh.
“Cảm ơn anh rất nhiều,” nàng thì thào. “Anh Langdon sẽ cho anh biết nơi cần tới.”