Sài Gòn mùa lá rụng
VÕ TẤN CƯỜNG
Sài Gòn
Mùa lá rụng, em ơi!
Gân lá vàng hằn dấu môi hôn long lanh giọt sương mai
Như nỗi khát yêu tôi ký thác bài thơ tặng em lung linh miền ảo ảnh
Lá vàng
Chầm chậm rơi
Mục rữa tan vào lòng đất
Bài thơ
Chầm chậm tan
Bọt sóng sủi tăm màn hình trắng...
Mùa lá rụng, em ơi!
Thời của bất an lan theo tiếng còi xe cứu thương
Thời của âu lo trĩu oằn từng hơi thở
Tôi cầu mong lãng quên như viên thuốc an thần
Tôi đang nhuận sắc viên thuốc của thời gian
Đánh cược bằng sinh mệnh
Để được sống
Để được yêu
Để được chết...
Mùa lá rụng, em ơi!
Tôi khát khao câu thơ tôi hóa giọt máu, hóa hạt ôxy chảy đầy buồng tim ắp tràn lá phổi
Cứu người qua cơn hấp hối
Tôi khát khao câu thơ tôi hóa lá vàng rơi êm giấc mơ em...
Em ơi! Mùa lá rụng
Mơ mùa tái sinh lộc biếc
Mơ mùa hạnh phúc sinh sôi.
Mỹ Tho, 9-2021