Chúng tôi không đào thoát
HƯƠNG THU
Người ta bảo rằng chúng tôi đào thoát,
Không! Chỉ là cuộc trở về nơi mình đã ra đi.
Mảnh đất phương Nam, nắng gió kinh kỳ,
Nơi đã dang rộng vòng tay, tấm lòng hào sảng…
Nơi chúng tôi lặn lội mưu sinh qua từng năm tháng
Đã mang nặng ân tình từ buổi sơ khai.
Chúng tôi yêu Sài Gòn như quê hương thứ hai
Dẫu phận nghèo cũng cùng nhau mấy mùa mưa nắng
Sài Gòn đau, nước mắt cạn dòng cay đắng, vẫn chia sẻ ân tình, bát gạo, lưng khoai.
Thật đắng lòng khi từng buổi sớm mai,
Tiếng xe cứu thương xé còi khắp ngã.
Khu nhà trọ, xóm nghèo, những phận người đói rã,
Bớt gánh nặng cho Sài Gòn, đành nước mắt ra đi…
Cuộc trở về đau xót buổi phân ly, con đường cái quan ngút ngàn thăm thẳm
Thương con thơ chiếc khăn choàng không đủ ấm
Mưa nắng đoạn trường đánh cược rủi may!
Không! Chúng tôi không đào thoát!
Bởi món nợ ân tình chưa trả được đất phương Nam!
Chúng tôi ra đi, giữa gió bụi miên man, con đường thiên lý
Quê hương mịt mù tăm cá bóng chim.
Người phương Nam tiễn đưa gói ghém chút tình,
trong chai nước, chiếc phong bì, đỡ đần ngày mưa gió.
Sài Gòn sau lưng mắt đêm buồn không tiếng thở,
Những con phố lặng thầm ôm từng nỗi đau riêng.
Chúng tôi ra đi, không dám ngoảnh lại nhìn
Lời thầm hẹn giữa bờ môi ngậm đắng, bởi cuộc sinh tồn ai biết được ngày mai!
Xin cúi đầu tạ lỗi hôm nay, với Sài Gòn, với đất phương Nam nhân nghĩa
Dẫu không chôn nhau cắt rốn, cũng đã đậm tháng ngày nước mắt, mồ hôi, ngọt bùi, ấm áp.
Chúng tôi tin, Sài Gòn sẽ vượt qua bão táp
Sẽ rộn rã phố phường xe cộ ngược xuôi.
Những dòng người trở về - trong đó có chúng tôi, lại lao động, lại chung tay…
Vì một Sài Gòn nhân nghĩa!