Nghe tới đây, Cố Huống Uẩn lại càng có hứng thú với cái vườn cây đó, ông chủ kia bây giờ đang lo lắng, nếu cô tiết lộ ý muốn thuê lại thì hẳn sẽ không bị từ chối!
Thế là cô vội hỏi: “Thím Vận Hương ơi, trưởng thôn đã đồng ý với ông chủ Chu là sẽ không thuê lại nữa ạ?”
Thím Vận Hương lắc đầu, nói: “Chuyện này thì thím không rõ lắm, nhưng lúc trước ông chủ Chu đã ký hợp đồng năm năm rồi, có lẽ không dễ hủy hợp đồng như vậy đâu. Nếu trưởng thôn đồng ý thì chẳng phải thu nhập của thôn chúng ta bị ít đi hay sao. Nhất định là phần lớn người trong thôn sẽ không đồng ý, dù sao có khoản tiền kia thì hàng năm người trong thôn còn được chia một ít tiền.”
Nhưng một lúc sau bà lại đổi giọng, nghĩ giây lát rồi nói: “Nhưng người ta đã lỗ vốn rồi mà còn phải trả tiền thuê cho thôn mình thì chắc là ai cũng sẽ không vui vẻ gì! Chuyện thế này khó nói rõ ràng lắm, thím cũng không hiểu, chỉ có thể để trưởng thôn nghĩ thôi.”
Cố Huống Uẩn nghe xong thì không hỏi tiếp mà chỉ ngồi một bên, yên lặng suy nghĩ chuyện của mình.
Lưu Vận Hương thấy nói chuyện hơi lâu rồi, mà thời gian cũng không còn sớm sủa gì bèn phủi tay đứng dậy, nói ngày mai lại tới thăm Lâm Thư Hoa rồi định về nhà.
Lúc đi, Cố Kiến Bình đưa cho bà một ít hoa quả, đồ ăn vặt, đồ trang điểm để bà mang về, lại lấy thêm một bao thuốc lá để bà mang về cho Trần Bá Dương.
Lúc đầu Lưu Vận Hương không muốn cầm, nhưng sau đó Cố Huống Uẩn, Lâm Thư Hoa khuyên mãi, bà không từ chối được mới cầm về nhà.
Tối hôm đó, tại nhà của Lưu Vận Hương.
Chờ Trần Bá Dương xong việc về nhà thì thấy trên tủ trong phòng đặt một bao thuốc Trung Hoa thì hơi ngạc nhiên. Bình thường ông chỉ hút bao thuốc bình thường giá tám tệ thôi, vợ ông từ trước tới giờ cũng không mua cho ông bao thuốc nào đắt như vậy, không biết bao thuốc này từ đâu ra. Thế là ông bèn đi hỏi vợ mình.
Lưu Vận Hương đang nấu cơm thì nghe thấy chồng gọi bèn lau nước trên tay vào tạp dề buộc ở eo rồi đi vào phòng.
Chồng bà bèn hỏi: “Thuốc lá trên tủ là thế nào đấy, bà mua à?”
“Hầy, sao có thể chứ? Thuốc lá đắt như vậy thì tôi cũng không nỡ mua. Là chị Thư Hoa, nhà chị ấy về rồi, con gái chị ấy mua, bảo là cảm ơn chúng ta đã trông nhà với chăm gia súc cho nhà con bé. Đưa cho ông để ông hút, tôi đã bảo không lấy rồi mà nó cứ nhét cho tôi. Chỗ hoa quả và đồ ăn vặt bên kia đều là nhà họ cho cả đấy.”
Lưu Vận Hương nghe chồng nói tới chuyện này thì nhất thời thấy ngại quá, đã nửa ngày trời rồi mà bà vẫn nghĩ tới nó.
Trần Bá Dương đang hút thuốc, nghe thấy nhà Cố Kiến Bình đã về thì hỏi: “Về rồi à, vợ của lão Cố không sao chứ!”
Rồi lại nói vợ mình: “Lần này thì thôi, lần sau chúng ta không thể nhận đồ của người ta, đều là người cùng quê, lại là hàng xóm láng giềng đã nhiều năm, giúp tí chuyện đó thì đã là gì, sao có thể nhận quà được cơ chứ.”
“Không phải ư, tôi cũng nghĩ như thế đó, sau này sẽ không nhận nữa. Nhưng nhìn dáng vẻ của chị Thư Hoa thì hẳn là không có chuyện gì lớn, chỉ là chân không tiện lắm thôi. Hầy, chị Thư Hoa đúng là một người số khổ.”
Trần Bá Dương gật đầu, lại nói: “Được rồi, nhà lão Cố mới về thì chắc nhà không có gì ăn, mai bà vào vườn hái chút rau mang cho nhà họ nhé.”
Lưu Vận Hương ừm một tiếng bày tỏ đồng ý rồi lại quay đầu đi vào bếp.
Trần Bá Dương gật đầu, không nói gì nữa.