“Nà ní?” Khóe môi Lạc Tử Dạ co giật, thực sự nghi ngờ mình vừa nghe nhầm! Tuy các cụ xưa đã có câu, hoa hồng đẹp đều có gai, hoa hồng có gai đều có độc. Nhưng vừa mở miệng đã đòi người ta để mạng lại, có phải là hơi độc quá rồi không?
Nàng vừa nói hai chữ kia, người đàn ông đó bèn quay đầu nhìn nàng, đôi mắt hoa đào ma mị, giọng nói quyến rũ mang theo nụ cười, vẫn khiến người ta mất hồn như cũ: “Sao? Không bằng lòng à?”
Lạc Tử Dạ ngẩn người, đầu óc như trống rỗng mất một lúc, cuối cùng mới tìm lại được giọng nói của mình: “Ta cũng rất sẵn lòng để lại mạng thôi, cơ mà, có thể cho gia chết giá trị một chút không? Ví dụ như lúc này có người tới giết ngươi, gia anh dũng chắn trước mặt ngươi, sau đó một mình gia chết trong thầm lặng, nhưng trước khi chết, vẫn kịp nói với ngươi rằng, nhất định phải quên ta đi, sau này một mình ngươi phải sống thật hạnh phúc chẳng hạn! Ta khá là thích cách để lại mạng sống như vậy!”
Nàng nói nhăng nói cuội như vậy đương nhiên là vì muốn giữ lại tính mạng của mình.
Mà nàng vừa dứt lời, người đàn ông kia lại khẽ bật cười. Nụ cười đó còn tươi đẹp hơn cả trăm hoa đua nở, cứ như thể nếu trên đời này có mười phần nhan sắc, thì mình hắn đã chiếm cả chín phần vậy! Cười xong, hắn lại nhìn nàng, sắc mặt đầy vẻ trêu chọc, chậm rãi nói: “Ngươi có biết, trên thế gian này có bao nhiêu người sẵn lòng che chắn và chết vì ta không?” Có điều, người trước mặt hắn đây thậm chí còn nói rõ hết cả di ngôn trước khi chết ra rồi, thực sự đặc biệt hơn những người bình thường một chút.
Lạc Tử Dạ hơi khựng lại, cuối cùng lại bật cười: “Nếu ngươi thực sự muốn giết ta, thì ban đầu ngươi đã không cứu ta! Vì nếu ngươi không cứu, ta cũng sẽ chết trong tay Phượng Vô Trù. Mà ngươi cứu ta xong, ta cũng sẽ chết trong tay ngươi! Bất luận quá trình thế nào thì ta cũng đều chết! Nếu đã là như vậy, thì việc gì ngươi phải mạo hiểm đắc tội Phượng Vô Trù mà cứu ta một tay chứ?”
Nói xong câu này, nàng ngước đôi mắt phượng hoa đào lên, phóng điện với hắn.
Nghe nàng nói thế, hắn hơi nghiêng đầu, đôi môi mỏng khẽ hé mở tựa như thoáng kinh ngạc, không ngờ nàng lại nói ra được những lời này! Sau đó, tay hắn cầm lấy ly rượu, khẽ chuyển động vài cái rồi lại uống cạn. Giọng nói quyến rũ lại một lần nữa vang lên: “Ngươi nói rất đúng, vậy ngươi đoán xem, vì sao ta lại muốn cứu ngươi?”
Dứt lời, hắn lại tiếp tục rót rượu. Lạc Tử Dạ nhướng mày, thầm cảm thấy tên này đại khái là một kẻ nghiện rượu nặng rồi, chỉ ngửi thôi nàng cũng có thể ngửi được ra nãy giờ hắn toàn uống rượu mạnh. Chỉ mới thoáng cái hắn đã uống liền vài ly rồi, mà cứ uống cạn lại lập tức rót rượu ngay!
Nhưng nàng cũng không nói nhiều, gập quạt lại ‘soạt’ một cái, chắp tay sau lưng, dáng vẻ lưu manh trên người nàng mới vơi bớt đi một chút. Nàng cụp mắt, nói: “Nếu nói vì sao, thì có lẽ là vì ngươi đoán ra được thân phận của ta chăng? Có thể ngươi cảm thấy đối với ngươi mà nói, thì ta cũng có giá trị lợi dụng chăng?”
Đây mới là khả năng lớn nhất khiến hắn cứu nàng.
Người đàn ông kia còn chưa nói gì, Lạc Tử Dạ đã quay đầu nhìn hắn, thành khẩn nói: “Ta có thể giúp ngươi! Với điều kiện tiên quyết là không vi phạm vào nguyên tắc của ta, ta có thể giúp ngươi trong mọi chuyện!” Từ trước đến nay nàng là người có ơn tất báo, hôm nay coi như nợ người ta một mạng, nếu có cơ hội, nhất định phải đền đáp ân tình này. Hơn nữa, trước giờ nàng vốn rất sẵn lòng hỗ trợ mỹ nam mà.
Người đàn ông kia chợt mỉm cười, lại một lần nữa khiến cho máu mũi của nàng bắt đầu tuôn chảy, khó khăn lắm mới có thể khống chế được.
Hắn bất ngờ bước lên trước vài bước, đi đến trước mặt nàng. Ngón tay thon dài như ngọc khẽ nâng tóc nàng lên, đầu ngón tay cuộn cuộn lại, khiến người ta chỉ thoáng nhìn thôi cũng đã cảm thấy vô cùng khiêu gợi, khiến trái tim người ta đập nhanh như ngựa phi rồi.
Sau đó, hắn nhướng mày cười nói: “Thân phận của các hạ, bản công tử vẫn chưa đoán ra. Cứu các hạ, chẳng qua là vì thấy các hạ mặc cẩm y hoa phục, chắc hẳn sẽ có báu vật mà thôi! Bản công tử chỉ là một người đàn ông chốn thanh lâu, cần các hạ giúp gì được chứ? Đáng tiếc là các hạ lại nói mình không mang theo tiền, cũng chẳng mang theo báu vật gì, bản công tử lại gánh mối nguy hiểm vì ngươi mà đắc tội Nhiếp chính vương rồi. Nếu không diệt trừ ngươi, bản công tử làm sao an lòng cho được?”
“Thật sao?” Lạc Tử Dạ nhướng mày, cảm thấy cách nói này thật không đáng tin chút nào! Nàng hơi cúi đầu xuống, nhìn ngón tay thon xinh đẹp của hắn, trong lòng lại vô cùng tỉnh táo!