“Tình yêu sẽ giúp ta vượt qua nỗi sợ hãi để sống với những gì ta thực sự yêu quý và có ý nghĩa với cuộc đời chúng ta.”
- Khuyết danh
Max - cậu con trai 4 tuổi của chị tôi - rất sợ sấm chớp. Mỗi khi ánh chớp lóe lên và tiếng sấm bắt đầu ầm ầm giữa bầu trời là cậu bé hoảng hốt chạy đến nép sát vào người mẹ. Lần nọ, lúc tôi đến thăm gia đình chị tôi thì trời sắp mưa. Chớp vạch một đường dài như chia đôi bầu trời, tiếp theo tiếng sấm nổ lớn, Max vội chạy đến bên mẹ sợ hãi la to:
- Mẹ ơi mẹ! Con sợ... con sợ 'nó' lắm!
Nhìn Max như vậy, tôi nhớ lúc còn nhỏ, mẹ thường dỗ dành tôi rằng, tiếng sấm là âm thanh mà các thiên thần tạo ra mỗi khi chơi bóng với nhau. Tuy nhiên, lúc tôi nói với Max điều này, cậu bé vẫn không hết sợ sấm chớp. Thế là tôi đề nghị hai dì cháu cùng ngồi vẽ tranh với nhau, hy vọng khi vẽ ra được những điều làm mình sợ hãi, Max sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Tôi đề nghị:
- Max, con vẽ sấm chớp cùng dì nhé?
- Con sợ sấm chớp lắm! - Max lập tức trả lời.
- Dì biết con rất sợ 'nó'. Nhưng không sao cả, chúng ta chỉ vẽ 'nó' ra trên giấy thôi mà.
Max nhìn tôi nghĩ ngợi một lát rồi đồng ý vẽ. Cậu bé hỏi tôi:
- Nhưng con không biết vẽ sấm chớp!
- Để dì vẽ trước cho con. Con nhìn dì vẽ kỹ nhé.
Tôi vẽ hai đường zích zắc chạm vào nhau ở hai đầu, còn phần giữa phình to ra như sắp nổ tung trên bầu trời, rồi hỏi Max:
- Con thấy có giống không?
Max gật đầu nhè nhẹ.
- Giờ đến lượt con vẽ nhé! - Tôi nhẹ nhàng bảo.
Cầm cây bút chì trong tay, Max ngần ngại vẽ một tia chớp bé xíu.
- Giỏi lắm, Max! Bây giờ con vẽ tia chớp to thêm một chút nữa để cho dễ tô màu - Tôi động viên.
Max còn vẽ nhiều lần nữa và mỗi lần vẽ, tia chớp của cậu bé lại to hơn cái trước, còn tôi luôn động viên cháu làm quen dần với hình ảnh khủng khiếp ấy. Cuối cùng, Max đã vẽ được một tia chớp rất to. Cậu bé reo lên:
- Dì ơi, cháu đã vẽ được con quái vật của bầu trời rồi này!
Khi Max cầm cây bút chì màu vàng để tô màu cho bức tranh, tôi thấy tay cậu bé run run. Có lẽ Max vẫn chưa quên được nỗi sợ hãi ám ảnh trong tâm trí mình. Tôi hỏi:
- Con cảm thấy sợ ở đâu hả Max?
- Ở ngay đây này! - Max đặt bàn tay nhỏ xíu lên ngực mình.
Tôi nhẹ nhàng đặt bàn tay của mình lên trên bàn tay của Max rồi hỏi cậu bé:
- Con đã thấy đỡ chưa?
- Một chút rồi dì ạ! - Max nói, tay vẫn cầm bút không ngừng tô màu lên bức tranh.
- Dì biết mà. Chỉ cần con không nghĩ đến nó, thì không có gì đáng sợ cả!
Max ngước mắt nhìn ra ngoài trời. Tiếng sấm vẫn ầm ầm như đe dọa cậu bé, chợt Max hỏi tôi:
- Thế dì có sợ sấm không?
- Có chứ! Dì cũng sợ sấm vô cùng! - Tôi nói như vậy vì nghĩ rằng Max đang cố tìm một người bạn để chia sẻ nỗi sợ hãi ấy.
Nhưng không, cậu bé vội bỏ cây bút chì màu xuống và chạy đến bên tôi, dang hai tay bé nhỏ của mình ôm choàng lấy tôi vỗ về:
- Không sao đâu dì ạ! Có cháu đây, cháu sẽ che chở cho dì. Dì không phải sợ gì hết!
Cử chỉ của cậu bé bốn tuổi làm tôi thật xúc động. Và cũng từ ngày Max biết che chở cho tôi khỏi sợ sấm chớp, cậu bé không còn sợ hãi chạy đi tìm chỗ nấp nữa. Tôi biết, chính sức mạnh của tình thương đã giúp cháu tôi vượt qua được nỗi sợ hãi của chính mình.
- Hoa Phượng
Theo Monster of The Sky