Đ
ã xảy ra chuyện gì?” Lincoln Rhyme hỏi. “Ở Brooklyn ấy?”
Đây là cách anh dùng để moi tin. Sachs thường không đi sâu vào chi tiết, thậm chí hé lộ chút manh mối, về những điều đang quấy rầy cô – giống hệt anh. Cả hai người họ đều không có thói quen hỏi thẳng, “Chuyện gì không ổn vậy?” Nhưng lại ngụy trang câu hỏi thăm về tâm tình của cô dưới dạng những câu hỏi về một mối quan tâm cụ thể nào đó, như hiện trường vụ án chẳng hạn, đôi khi lại có tác dụng.
“Khá là rắc rối.” Và cô lại im lặng.
À thì đã thử rồi đấy nhé.
Họ đang ở trong phòng khách nhà anh ở Central Park West. Cô thả ví và cặp táp xuống một cái ghế mây. “Đi rửa ráy đã.” Cô đi hết hành lang tới phòng tắm ở tầng trệt. Anh nghe cô trao đổi vài câu xã giao với phụ tá của mình, Thom Reston, đang chuẩn bị bữa tối. Mùi đồ ăn bay đến. Rhyme nhận ra được mùi cá hầm, bạch hoa, cà rốt với húng tây. Có xíu mùi thì là, chắc được trộn vào gạo. Phải, khứu giác của anh – anh tin là những phối tử thông minh đó đã phát triển hơn sau vụ tai nạn ở hiện trường gây án nhiều năm trước làm anh bị chấn thương cột sống nghiêm trọng và bị liệt cấp độ C4. Tuy nhiên cũng không khó để suy luận; Thom có thói quen nấu các món này một lần một tuần. Dù không phải là kẻ phàm ăn thì Rhyme vẫn mê mẩn chúng. Miễn là chúng đi kèm với vang trắng Chablis. Mà nhất định sẽ có rồi.
Sachs trở lại và Rhyme vẫn kiên trì. “Nghi phạm của em sao rồi? Kể lại xem em đã nhận ra hắn thế nào? Anh quên mất rồi.” Anh chắc chắn là cô từng kể cho anh. Nhưng trừ khi nó liên quan trực tiếp tới vụ mà Rhyme đang xử lý không thì anh sẽ quên luôn.
“Nghi phạm Bốn mươi. Đặt theo tên câu lạc bộ gần chỗ hắn giết nạn nhân.” Cô có vẻ ngạc nhiên khi anh không nhớ gì cả.
“Hắn đã tẩu thoát.”
“Đúng thế. Bốc hơi. Chỗ đó loạn hết cả lên do vụ thang cuốn.”
Anh nhận thấy Sachs không tháo khẩu Glock của cô ra và đặt nó lên giá trong hành lang gần cửa trước. Điều đó có nghĩa là tối nay cô sẽ không ở lại đây. Cô cũng có nhà riêng trong thành phố, ở Brooklyn, và cô phân chia thời gian ở hai nơi. Hoặc cho tới gần đây thì là vậy. Trong mấy tuần vừa rồi, cô chỉ ở lại đây có hai lần.
Quan sát thêm: Quần áo của cô vẫn sạch sẽ, không có vết bẩn và máu đáng ra phải có sau khi cô nhảy xuống hố gắng giải cứu nạn nhân của vụ tai nạn. Vì cả nghi phạm đã tẩu thoát – lẫn vụ tai nạn thang cuốn – đều diễn ra ở Brooklyn nên chắc cô đã về nhà tắm rửa và thay đồ.
Nếu vậy, cô đã dự định sẽ không ở lại, sao còn phải lái xe từ khu đó tới Manhattan này?
Chắc bởi bữa tối? Anh hy vọng là vậy.
Thom từ hành lang bước vào phòng khách. “Của cô đây.” Anh ta đưa cho cô một cốc rượu vang trắng.
“Cảm ơn.” Cô nhấp rượu.
Phụ tá của Rhyme chải chuốt và bảnh bao như người mẫu Nautica, hôm nay anh mặc quần chùng đen, áo sơ mi trắng, và cà vạt màu hồng pha đỏ rượu dịu. Anh ta ăn vận đẹp đẽ hơn mọi hộ lý khác Rhyme từng có, và dù bộ cánh có vẻ hơi bay bướm thì phần quan trọng nhất vẫn được để tâm cẩn thận: Giày của anh ta rất vững vàng và có đế cao su – để có thể chuyển cơ thể chắc nịch của Rhyme một cách an toàn từ giường sang xe lăn. Và có cả một phụ kiện: Thòi ra khỏi túi quần sau của anh ta là một chiếc găng tay cao su màu xanh ánh tím để xử lý mấy nhu cầu vệ sinh.
Anh ta hỏi Sachs, “Cô chắc là mình không thể ở lại ăn tối chứ?”
“Không, cảm ơn. Tôi có kế hoạch khác rồi.”
Nó đã trả lời câu hỏi đó, dù việc không nói tỉ mỉ chỉ thêm phần bí ẩn cho việc cô đang ở đây.
Rhyme hắng giọng. Anh liếc nhìn chiếc bình rỗng của mình, nó nằm ở cạnh bên của xe lăn, ngang tầm miệng anh (giá đựng cốc là phụ kiện đầu tiên của chiếc xe này).
“Anh đã uống hai cốc rồi,” Thom bảo anh.
“Tôi mới uống có một cốc, chính là cốc cậu chia ra làm hai. Thật ra thì tôi còn chưa uống trọn một cốc nếu tôi ước lượng đúng.” Thỉnh thoảng anh lại đấu khẩu với trợ lý của mình về vấn đề này, giữa hàng tá vấn đề khác, nhưng hôm nay Rhyme không thật sự thấy cáu kỉnh, anh hài lòng với những gì diễn ra trong lớp học. Mặt khác anh cũng đang băn khoăn. Có chuyện gì với Sachs vậy? Nhưng, ta đừng phân tích quá tỉ mỉ làm gì, chủ yếu là anh muốn được uống thêm thứ rượu scotch chết tiệt đó.
Anh định đế thêm rằng hôm nay là một ngày tồi tệ khủng khiếp. Nhưng đó không phải là sự thật. Hôm nay là một ngày dễ chịu, một ngày êm ả. Không giống như vô số ngày anh gần như phát điên vì lần theo một kẻ sát nhân hoặc một tên khủng bố, trước khi anh không còn làm cố vấn cho cảnh sát.
“Xin cậu đấy?”
Thom nhìn anh hoài nghi. Anh ta ngập ngừng rồi rót thêm rượu từ chai Glenmorangie, mà khỉ gió, anh ta vẫn cất trên một cái giá ngoài tầm với, cứ như thể Rhyme là đứa bé mới biết đi bị một chai nước tẩy rửa màu sắc rực rỡ thu hút vậy.
“Nửa tiếng nữa là đến giờ ăn,” Thom nói và quay về với nồi cá đang sôi lăn tăn của mình.
Sachs nhấp rượu vang, quan sát các thiết bị và dụng cụ xét nghiệm pháp y được chất trong căn phòng khách kiểu Victoria: máy tính, máy sắc ký khí ghép khối phổ, máy kiểm tra đạn đạo, thước đo mật độ, máy nhận diện dấu vân tay, các nguồn sáng thay thế, kính hiển vi điện tử. Với những món đồ này cùng hàng tá bàn khám nghiệm và hàng trăm dụng cụ, căn phòng khách này là một phòng khám nghiệm pháp y đáng ghen tị đối với rất nhiều sở cảnh sát quy mô nhỏ và thậm chí là trung bình. Phần lớn trong số đó giờ đã bị các tấm vải nhựa hoặc vải cotton che phủ, cũng thất nghiệp như chủ nhân của chúng. Cùng với dạy học, Rhyme vẫn tham vấn vài vấn đề không liên quan đến hình sự, nhưng chủ yếu công việc của anh liên quan đến việc viết bài cho các tạp chí học thuật và chuyên môn.
Anh để ý thấy mắt cô nhìn sang một góc phòng tối tăm ảm đạm nơi đặt nửa tá tấm bảng trắng mà họ từng dùng để ghi lại các bằng chứng thu thập được từ các hiện trường gây án bởi người từng được Sachs và Rhyme huấn luyện, sĩ quan tuần tra Ron Pulaski. Ba người họ cùng với một sĩ quan khác từ trụ sở CSU sẽ đứng, hoặc ngồi, trước các tấm bảng và trao đổi ý tưởng về nhân dạng và chỗ ở của hung thủ. Giờ thì chúng đều quay mặt vào tường như thể phẫn nộ khi Rhyme không còn cần dùng đến chúng nữa.
Một giây sau, Sachs nói, “Em đã tới gặp góa phụ”.
“Góa phụ?”
“Bà Sandy Frommer. Vợ nạn nhân.”
Anh mất chút thời gian mới nhận ra là cô không nói đến người bị giết bởi nghi phạm 40 mà đang nói đến người đã chết trong vụ tai nạn thang cuốn.
“Em phải là người báo tin à?” Cảnh sát pháp y, như Rhyme, hiếm khi, thậm chí là không bao giờ phải nhận nhiệm vụ khó khăn giải thích rằng người thân yêu của ai đó không còn trên đời nữa.
“Không. Chỉ là… ông Greg, nạn nhân, muốn em chuyển lời cho vợ mình là ông ấy yêu vợ và con trai. Khi ông ấy đang hấp hối. Em đã đồng ý.”
“Em thật tử tế.”
Nhún vai. “Cậu con trai mới mười hai tuổi. Bryan.”
Rhyme không hỏi thăm xem họ ra sao. Sáo rỗng, những câu hỏi kiểu vậy.
Cầm chặt ly rượu vang bằng cả hai tay, Sachs đi về phía một chiếc bàn không được khử trùng, dựa vào nó. Lại nhìn sang anh. “Em đã ở rất gần hắn. Gần như đã tóm được hắn, ý em là nghi phạm Bốn mươi ý. Nhưng rồi tai nạn xảy ra, thang cuốn. Em phải lựa chọn.” Nhấp rượu vang.
“Đó là hành động đúng đắn, Sachs. Tất nhiên rồi. Em phải làm thế.”
“Ngẫu nhiên mà em phát hiện ra hắn – không đủ thời gian chẳng có tẹo thời gian nào để tập hợp đầy đủ một đội bắt giữ.” Cô nhắm mắt lại. Khẽ lắc đầu. “Một trung tâm mua sắm đông đúc. Không thể xoay xở nổi.”
Sachs luôn tự chỉ trích bản thân gay gắt nhất và Rhyme hiểu rõ những khó khăn trong các pha bắt người đột xuất có thể giúp xoa dịu cảm giác cay đắng cho nhiều người nhưng, với Sachs, thì không. Giờ anh có bằng chứng ngay đây: tay Sachs vùi vào trong tóc và cô gãi da đầu của mình. Rồi có vẻ như cô cảm giác thấy hành động của mình và khựng lại. Lát sau lại tiếp tục làm thế. Cô là một người phụ nữ đầy mâu thuẫn, có cả ánh sáng và bóng tối. Chúng song hành cùng với nhau.
“Đã có giám định pháp y chưa?” anh hỏi. “Về nghi phạm của em?”
“Ở Starbucks, nơi hắn ngồi ăn, thì không có gì nhiều. Hắn đã nghe thấy tiếng hét của Greg Frommer và, cũng như mọi người khác, nhìn về phía đó. Em đã ở ngay trong tầm mắt của hắn. Em đoán là hắn đã nhìn thấy súng hoặc phù hiệu trên thắt lưng của em. Ý thức được chuyện gì đang diễn ra. Hoặc cũng đã hoài nghi. Vậy nên hắn bỏ chạy thật nhanh, mang theo tất cả mọi thứ. Có vài dấu vết trên bàn nhưng hắn mới chỉ ngồi đó được mấy phút.”
“Theo lối thoát hiểm à?” Rhyme không còn làm việc cho NYPD nhưng các câu hỏi theo thông lệ cứ tự nhiên mà tuôn ra.
“Cửa dỡ hàng. Ron, vài nhân viên đội thu thập bằng chứng và vài sĩ quan đội 84 đang điều tra tiếp, rà soát và có thể có thêm hướng để điều tra. Chúng em sẽ xem thế nào. À, mà em còn bị một đội Thanh Tra Súng điều tra nữa.”
“Vì sao?”
“Em đã bắn vào động cơ.”
“Em…?”
“Anh chưa xem tin tức à?”
“Chưa.”
“Nạn nhân không bị kẹt giữa các bậc thang cuốn. Ông ta ngã xuống rơi vào các bánh răng của động cơ. Không có nút dừng khẩn cấp ở đó. Em đã bắn vào lõi động cơ. Nhưng đã quá muộn.”
Rhyme cân nhắc vấn đề này. “Không ai bị thương bởi phát súng đó nên họ sẽ không để em vào diện giám sát đâu. Em sẽ nhận được một bức thư miễn tội sau khoảng một tuần nữa.”
“Hy vọng là thế. Đội trưởng đội 84 ủng hộ em. Miễn là không có nhà báo nào tìm đường thăng tiến trong sự nghiệp bằng phóng sự về cảnh sát nổ súng trong trung tâm mua sắm thì em sẽ ổn.”
“Anh không nghĩ đó là một đề tài hấp dẫn cánh nhà báo đâu”, Rhyme nói một cách châm biếm.
“À, Madino, đại úy, ông sẽ rửa tội cho tình thế đó một thời gian.”
“Từ đó hay đấy,” Rhyme khen cô. “Em đã thoát hiểm ngoạn mục.” Cũng hài lòng với cách dùng từ của chính mình.
Cô mỉm cười.
Rhyme thích điều đó. Dạo này cô rất ít khi cười.
Cô về chỗ chiếc ghế mây gần Rhyme và ngồi xuống. Chiếc ghế phát ra tiếng kẽo kẹt đặc trưng, một âm thanh mà Rhyme chưa bao giờ nghe thấy từ đâu khác.
“Anh đang nghĩ,” cô từ tốn nói, “nếu em thay đồ ở nhà, mà đúng là như vậy, và nếu em không định lại đây tối nay, mà đúng là không…” Cô nghiêng đầu. “Vì sao em lại tới đây?”
“Chính xác.”
Cô đặt ly rượu vang mới uống một nửa xuống. “Em tới để nhờ anh điều này. Em cần một sự giúp đỡ. Phản ứng bản năng của anh sẽ là từ chối nhưng cứ nghe em nói cho hết đã. Thỏa thuận chứ?”
Mình đã không đủ dũng cảm.
Không phải là tối nay.
Mình đã không đưa Alicia tới phòng Đồ Chơi.
Mình đã cân nhắc, nhưng không.
Cô ta đã về – cô ta chưa bao giờ ngủ lại – và mình đang nằm trên giường, khoảng 11 giờ đêm. Mình cũng chẳng rõ. Nghĩ lại cảnh bọn mình trong phòng ngủ ban tối: kéo khóa chiếc váy xanh dương của Alicia, váy nhà giáo, khóa sau lưng. Kín đáo. Áo lót thì phức tạp hơn, không phải khó cởi, mà bởi thiết kế của nó. Dẫu vậy cũng khó mà nhìn thấy rõ ràng vì tất nhiên, cả hai bọn mình đều thích ánh sáng lờ mờ hơn.
Rồi đồ của mình cũng cởi ra, quần áo của mình cứ như tấm khăn trải giường cỡ đại trên chiếc giường đôi. Bàn tay nhỏ nhắn của cô ta di chuyển nhanh như lũ chim ruồi đói khát. Thật sự có nghề. Và hai người cùng chơi trò chơi. Mê mẩn điều đó. Mê mẩn. Dù mình phải thận trọng. Nếu mình không nghĩ tới chuyện gì khác thì nó sẽ kết thúc quá sớm. Lật giở các suy nghĩ và ký ức: cái đục thép mình mới mua tuần trước, cân nhắc những gì nó sẽ làm được với xương. Ăn tối ở quán ăn nhanh ưa thích. Tiếng hét của nạn nhân gần đây trong công trường xây dựng gần 40 độ Bắc, khi búa bi nện xuống xương sọ của hắn. (Mình xem đây là bằng chứng cho thấy mình chưa hoàn toàn là một con quái vật. Mường tượng cảnh máu me hay tiếng xương dập không khiến mình kết thúc nhanh hơn mà còn làm mình đờ đẫn đôi chút.)
Rồi Alicia và mình tìm được nhịp điệu và tất cả tuyệt vời… cho tới khi, chết tiệt, hình ảnh của cô cảnh sát đó xuất hiện trong đầu mình. Đỏ. Mình hình dung lại lúc nhìn về phía tiếng thét phát ra từ thang cuốn, nhìn thấy cô ta, đủ cả phù hiệu lẫn súng, đúng lúc cô ta đang nhìn về phía mình. Mắt sẫm, tóc đỏ bay phấp phới. Không nhìn về phía cái thang cuốn đẫm máu và tiếng gào thét mà nhìn về phía mình, mình, chính mình. Nhưng, kỳ lạ thay, dù cô ta khiến mình sợ chết khiếp ở trung tâm mua sắm, dù cô ta cũng xấu xa như một kẻ Mua Sắm xấu xa nhất, hình dung ra cô ta khi mình chuyển động trên người Alicia bé nhỏ không làm mình chậm lại. Ngược lại là khác.
Dừng lại! Cút đi!
Chúa ơi, mình vừa nói thành lời đấy à? Mình tự hỏi.
Liếc nhìn Alicia. Không. Cô ta còn đang chìm đắm trong một chốn nào đó mà cô ta vẫn thường tới trong những thời khắc như thế này.
Nhưng Đỏ không biến đi.
Và thế là xong. Tách. Alicia có vẻ hơi ngạc nhiên trước tốc độ này. Dù có vẻ cô ta cũng chẳng quan tâm. Tình dục đem lại nhiều loại đồ ăn khác nhau cho phụ nữ, như bánh kẹp vậy, trong khi đàn ông chỉ muốn có đúng một món để ngấu nghiến thật nhanh.
Sau đó, bọn mình ngủ thiếp đi và mình bỗng choàng tỉnh, thầm nghĩ vẫn còn thấy trống rỗng sao đó và nghĩ về phòng Đồ Chơi, hay là đưa cô ta vào đó nhỉ.
Có? Mình tự hỏi. Hay không?
Rồi mình bảo cô ta về nhà.
Tạm biệt, tạm biệt.
Không có lời nào để nói ngoài những từ đó.
Và cô ta ra về.
Giờ thì mình đi tìm điện thoại, nghe tin nhắn thoại từ em trai. “Này. Chủ nhật tới. Anjelika hay Diễn đàn Phim? David Lynch hay Người Đàn Ông Rơi Xuống Trái Đất? Cho anh quyết. Ha ha, không, thật ra là em quyết chứ. Vì em mới là người đang gọi cho anh!”
Thật vui khi được nghe giọng cậu ấy. Nghe giống giọng mình, vậy nhưng chẳng giống hắn.
Rồi mình tự hỏi biết làm gì khi cứ tỉnh như sáo thế này. Có vô số kế hoạch mà mình cần cân nhắc cho ngày mai. Nhưng thay vào đó mình lại lục tìm ngăn kéo táp đầu giường. Tìm nhật ký và tiếp tục sao chép lại. Thật ra thì mình chỉ đang ghi lại những lời trong máy MP3. Nói ra bao giờ cũng dễ hơn, để suy nghĩ bay phấp phới như lũ dơi lúc hoàng hôn, lượn lờ tới đâu tùy thích. Rồi sau đó thì viết lại sau.
Đây là những đoạn văn từ thời kỳ khó khăn, thời trung học. Ai mà chẳng thấy vui vẻ khi bỏ lại được quãng thời gian ấy sau lưng chứ? Mình viết chữ khá đẹp. Nhờ các sơ. Họ không xấu, phần lớn là không. Nhưng khi họ yêu cầu thì bạn phải nghe theo, phải luyện tập, phải làm họ vừa lòng.
Chà. Một ngày thật là. Ở trường tới tận bốn giờ. Dự án câu lạc bộ công dân. Bà Hooper thấy hài lòng với tác phẩm của mình. Mang theo bí mật về nhà. Lâu hơn nhưng tốt hơn (biết vì sao chứ? Quá hiển nhiên rồi mà). Đi qua ngôi nhà chăng mạng nhện trang trí mùa Halloween, đi qua cái hồ mà có vẻ mỗi năm lại nhỏ lại, đi qua nhà của Marjorie, nơi mình từng thấy cô ta lúc cái áo cánh bật cúc mà cô ta chẳng thể biết.
Đã hy vọng, đã cầu nguyện hôm nay mình sẽ về tới nhà an ổn và mình nghĩ sẽ vậy. Nhưng rồi chúng lại xuất hiện.
Sammy và Franklin. Chúng đang rời khỏi nhà của Cindy Hanson. Cindy có thể làm người mẫu. Thật xinh đẹp. Sam và Frank, vô cùng đẹp trai, là kiểu có thể đi chơi cùng cô ta. Mình thậm chí còn chưa từng nói chuyện với cô ta. Với cô ta mình không tồn tại, không có mặt trên hành tinh này. Trắng trẻo sạch sẽ nhưng quá gầy gò, quá lóng ngóng, quá kỳ cục. Không sao. Thế giới này là thế mà.
Sam và Frank chưa bao giờ đánh đập mình, dúi người mình xuống, ấn mặt mình vào bùn hay bãi cứt chó. Nhưng chưa từng ở riêng với chúng. Biết là có vài lần chúng nhìn mình, tất nhiên rồi. Ai ở trường mà chẳng thế. Nếu đây mà là Duncan hoặc Butler thì mình đã bị ăn đòn nhừ tử rồi, vì không có nhân chứng nào xung quanh. Nên mình đoán là chuyện tương tự cũng sắp xảy ra với chúng. Chúng lùn hơn mình, ai mà chẳng thế? Nhưng khỏe hơn và mình không thể đánh lại, không hiểu sao. Tay chỉ biết quờ quạng, mọi người bảo mình thế đấy. Trông mình thật ngớ ngẩn. Nhờ cha giúp. Ông không giúp. Mở một chương trình đấm bốc trên tivi và bỏ mình lại ngồi xem. Nó có ích lắm đấy.
Nên bây giờ phải chịu đòn.
Vì không có nhân chứng nào xung quanh.
Mình không có đường nào để bỏ chạy cả. Mình cứ thế rảo bước. Chờ ăn đòn. Và chúng đang nhăn nhở. Một biểu cảm luôn có ở lũ con trai trong trường trước khi chúng vung nắm đấm.
Nhưng chúng không đánh. Sam chào mình, hỏi thăm mình sống ở gần đây à. Mình trả lời, cách đây vài khu phố. Nên giờ chúng biết việc mình chọn con đường này để về nhà là chuyện khá kỳ cục, nhưng chúng không nói gì cả.
Cậu ta chỉ nói khu phố này thật xinh xắn. Frank nói là cậu ta sống gần đường tàu hỏa hơn, ồn ào và khá khó chịu.
Rồi Frank khen: Anh bạn. Hôm nay ở lớp cậu đỉnh đấy.
Mình kiểu không thể nói nên lời. Cậu ta đang nhắc đến lớp của cô Rich. Số học. Cô ấy đã gọi mình lên vì mình đang nhìn ra ngoài cửa sổ, một việc giáo viên làm khi có người nhìn ra ngoài cửa sổ để làm đám học sinh xấu hổ, không thèm ngoái lại, mình đã trả lời (g1) = h(1)+7 = - 10,88222+7 = -3,88222.
Phải, một trong số đó nói, Mặt bà ta hay lắm, Bà Giáo Quỷ Quái đó. Cậu đã cho bà ta một vố đấy.
Đỉnh.
“Gặp cậu sau nhé.” Sam nói. Và họ bỏ đi.
Mình không bị đánh hay bị nhổ nước bọt. Hoặc bị gọi là thằng quái dị, đậu đũa, mấy cái tên như thế.
Không gì cả. Hôm nay là một ngày tốt lành.
Mình ấn nút dừng trên máy ghi âm và nhấp chút nước. Rồi nằm ngả xuống cạnh chiếc gối vẫn còn vương mùi hương của Alicia. Mình từng nghĩ sẽ hẹn hò với một người phụ nữ mù. Đã thử nhưng không thể tìm được ai. Họ không hẹn hò trên báo. Có thể như thế quá nguy hiểm. Người mù sẽ không để tâm đến việc mình quá cao, quá gầy, mặt dài, tay dài, chân dài. Một gã gầy nhẳng quái dị. Một thằng nhóc đậu đũa. Slim Jim. Nên, kế hoạch của mình là đi tìm một người phụ nữ mù. Nhưng không đi tới đâu. Thỉnh thoảng mình lại gặp gỡ người này người kia. Cũng chẳng đến nỗi nào. Rồi nó chấm dứt.
Các mối quan hệ luôn chấm dứt. Mối quan hệ với Alicia cũng thế.
Mình nghĩ tới phòng Đồ Chơi.
Rồi mình quay lại với tập nhật ký, lại ghi chép thêm mười, hai mươi phút.
Những thăng trầm của cuộc sống, được ghi âm lại mãi mãi. Cũng giống như các kỷ vật của mình trên các giá đựng đồ trong phòng Đồ Chơi: mình vẫn nhớ cảm giác vui, buồn, hay giận dữ phủ quanh từng thứ một.
Hôm nay là một ngày tốt lành.