• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Nụ hôn lạnh lẽo
  3. Trang 6

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 5
  • 6
  • 7
  • More pages
  • 74
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 5
  • 6
  • 7
  • More pages
  • 74
  • Sau

Chương 1

T

hỉnh thoảng người ta cũng ăn may.

Amelia Sachs đang lái chiếc xe Ford Torino màu đỏ như máu động mạch của cô dọc theo dải mua sắm của đường Henry khu Brooklyn, lơ đãng để ý tránh người qua đường và xe cộ thì nhìn thấy nghi phạm.

Khả năng điều này xảy ra là bao nhiêu cơ chứ?

May cho cô là nghi phạm số 40 có bề ngoài không được bình thường cho lắm. Cao và gầy nhẳng, hắn ta nổi bần bật giữa đám đông. Tuy vậy, chỉ một đặc điểm đó thôi cũng khó lòng khiến bạn bị chú ý đến giữa dòng người đông đúc ở đây. Nhưng vào cái đêm mà hắn đánh nạn nhân của mình đến chết, hai tuần trước, một nhân chứng khai báo là hắn đã mặc một chiếc áo khoác thể thao kẻ caro màu xanh lục nhạt và đội mũ bóng chày đội Braves. Sachs đã thực hiện theo đúng quy trình – dù không ích gì – đăng thông tin lên hệ thống và tiếp tục với các nghi phạm khác trong vụ điều tra… cũng như các vụ điều tra khác; các thanh tra tổ Trọng Án có rất nhiều vụ phải để mắt đến.

Nhưng cách đây một tiếng đồng hồ, một cảnh sát tuần tra của phân khu 84 đang đi tuần gần phố đi bộ Brooklyn Heights, phát hiện thấy một kẻ khả nghi và đã gọi cho Sachs – đội trưởng đội điều tra vụ án này. Vụ giết người diễn ra vào một đêm muộn, ở một công trường hẻo lánh, và rõ ràng là tên tội phạm không hề biết chuyện có người đã nhìn thấy hắn trong bộ đồ đó nên mới cảm thấy an toàn khi khoác lại chúng lên người. Viên sĩ quan tuần tra đã lạc mất dấu hắn trong đám đông nhưng cô vẫn phóng về phía đó, gọi người hỗ trợ, cho dù khu vực này là một vùng ngoại ô rộng lớn với hàng chục nghìn linh hồn ẩn nấp. Khả năng cô tìm được tên 40 này là, cô nhăn nhó nhủ thầm, không khác gì mò kim đáy bể.

Nhưng chết tiệt thật, hắn ở ngay kia, đang sải bước dài trên đường. Cao, gầy đét, áo khoác xanh lục, đội mũ, đầy đủ nhận diện theo mô tả, dù nhìn từ đằng sau thì cô chẳng nhận biết được đội nào đang được tung hô trên vành mũ.

Cô phanh gấp con xe cơ bắp từ những năm 60 trong khu vực đỗ xe buýt, ném tấm biển xác nhận của sở cảnh sát NYPD lên mặt kính chắn gió và bước ra khỏi xe, tránh một người đi xe đạp lao sượt qua người mình như đang muốn tự tử. Anh ta ngoái nhìn lại, không phải để tranh cãi mà theo như cô nghĩ thì là chỉ để ngắm kỹ hơn một cô cựu người mẫu cao ráo, tóc đỏ, tập trung nhìn vào mắt cô và món vũ khí đeo ngang hông quần jean đen của cô.

Bước lên vỉa hè, theo dấu một kẻ sát nhân.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy con mồi. Gã đàn ông cao lênh khênh sải từng bước dài, bàn chân dài nhưng hẹp (cô để ý là hắn đi giày chạy bộ: rất phù hợp để chạy nhanh trên nền xi măng ẩm ướt của tháng Tư – phù hợp hơn nhiều so với đôi bốt da của cô). Một phần trong cô ước gì hắn sẽ cảnh giác hơn – như thế thì hắn sẽ chịu khó ngó nghiêng xung quanh và cô có thể nhìn thấy mặt hắn. Thứ vẫn chưa có nổi một mô tả. Nhưng không, hắn chỉ nặng nề lê bước với điệu bộ kỳ quái đặc trưng, hai cánh tay dài ép chặt hai bên hông, ba-lô khoác hờ một bên quai trên bả vai thuôn xuống.

Cô tự hỏi liệu trong cái ba lô có hung khí không: búa bi, với một đầu tròn, được dùng để mài mép kim loại và đập phẳng đinh tán. Đó chính là đầu mà hắn dùng để giết người chứ không phải đầu kẹp phía bên kia. Kết luận về thứ vũ khí đã hằn xuống xương sọ của Todd Williams đến từ kho cơ sở dữ liệu mà Lincoln Rhyme đã xây dựng cho NYPD và phòng Pháp Y, tên của tập tin là: Tác động của Vũ khí lên cơ thể người. Phần ba: Vết thương do vật tù.

Cơ sở dữ liệu là của Rhyme nhưng Sachs buộc phải tự mình phân tích. Không có Rhyme.

Lòng cô nặng trĩu khi nghĩ đến chuyện đó. Ép bản thân phải tự vượt qua.

Hình dung lại vết thương của nạn nhân. Thật kinh hoàng, điều mà chàng trai hai mươi chín tuổi người Manhattan đã phải chịu đựng, bị đánh tới chết và khoắng sạch tài sản trên đường tới một câu lạc bộ sau giờ làm mang một cái tên cũng cực kỳ khác thường, 40 Độ Bắc, theo như Sachs đã tìm hiểu được thì nó chính là vĩ độ của khu East Village, nơi câu lạc bộ đó tọa lạc.

Giờ thì nghi phạm 40 – biệt danh được lấy từ chính tên của câu lạc bộ – đang qua đường theo đèn xanh. Dáng người thật kỳ cục. Phải cao hơn mét tám vậy nhưng trông hắn ta không thể nặng hơn sáu ba hay sáu tám ký.

Sachs nhìn ra đích đến của hắn và cảnh báo cho Tổng đài để báo với đội hỗ trợ cho cô biết là nghi phạm đang tiến vào một trung tâm mua sắm cao năm tầng ở đường Henry. Cô lao người bám theo hắn.

Bị bám theo ở một khoảng cách an toàn, tên 40 lách qua dòng người mua sắm đông đúc. Con người lúc nào cũng ở trạng thái chuyển động, như nguyên tử chuyển động liên tục, trong thành phố này, các đoàn người, đủ mọi lứa tuổi, giới tính, màu da, kích cỡ. New York có múi giờ riêng và, dù hiện giờ đã quá giờ ăn trưa, các doanh nhân vốn nên ở trong văn phòng và cả các học sinh vốn nên ở trường thì đều đang ở đây, tiêu pha, ăn uống, lang thang, vui chơi, nhắn tin, và tán gẫu.

Và làm phức tạp hóa kế hoạch tóm gọn mục tiêu của Amelia Sachs một cách đáng kể.

40 hướng tới tầng hai. Hắn vẫn kiên định rảo bước qua trung tâm mua sắm sáng trưng, điều có thể thấy ở bất kỳ đâu, Paramus, Austin, hoặc Portland, trông nó tẻ nhạt như vậy đấy. Nơi này đầy mùi dầu ăn và hành tây từ khu ăn uống xen lẫn mùi nước hoa từ các quầy bán hàng gần lối ra vào của trung tâm. Cô bất chợt tự hỏi 40 đang làm gì ở đây, hắn muốn mua cái gì?

Có thể mua sắm không phải là kế hoạch hiện thời của hắn mà chỉ là nhu yếu phẩm; hắn bước vào một cửa hàng Starbucks.

Sachs nép vào sau một cái cột gần thang cuốn, cách lối vào của tiệm cà phê nhượng quyền khoảng sáu mét. Chú ý để tránh khỏi tầm mắt. Cô cần phải bảo đảm rằng hắn sẽ không nghĩ là đang có người theo dõi hắn. Theo biểu hiện của hắn thì có vẻ hắn không mang vũ khí – khi người ta mang theo súng ở cạp quần hay túi quần thì họ có xu hướng bước đi theo một dáng điệu đặc biệt, bất kỳ cảnh sát tuần tra nào cũng biết điều đó, dáng đi cứng ngắc, thận trọng – nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không mang súng. Và nếu hắn quay về phía cô và bắt đầu nổ súng thì sao? Sẽ là một vụ thảm sát.

Liếc nhanh vào bên trong cửa hàng, cô thấy hắn đưa tay xuống khu vực đồ ăn và cầm lên hai chiếc sandwich, rồi hiển nhiên là gọi đồ uống. Cũng có thể là hai món đồ uống. Hắn trả tiền và bước ra khỏi tầm mắt cô, chờ cốc cappuccino hoặc mocha. Một thứ xa xỉ. Nếu là cà phê phin thì đã được trao tay ngay rồi.

Hắn sẽ ngồi ăn hay là mang về? Hai chiếc sandwich. Chờ ai đó? Hay một cái để ăn bây giờ còn một cái để dành ăn sau?

Sachs phân vân. Bắt hắn ở chỗ nào mới là tốt nhất? Nên bắt hắn ở ngoài đường, hay trong quán, hay trong khu trung tâm mua sắm này? Phải, cả trung tâm mua sắm và quán Starbucks đều đông nghẹt. Nhưng ngoài đường còn đông hơn. Không có giải pháp nào ổn thỏa cả.

Vài phút sau đó, hắn vẫn ở bên trong. Đến bây giờ thì đồ uống của hắn hẳn đã có rồi nhưng hắn không có vẻ gì là muốn ra về. Cô đoán là hắn đang ăn bữa trưa muộn. Nhưng liệu hắn có đang chờ ai đó không?

Khiến cho một cuộc bắt giữ phức tạp càng thêm bội phần phức tạp.

Cô có cuộc gọi đến.

“Amelia, Buddy Everett đây.”

“Chào”, cô nhẹ nhàng chào tuần tra viên khu vực 84. Họ chơi với nhau khá thân.

“Chúng tôi ở bên ngoài rồi. Tôi và Dodd. Có thêm một xe nữa có ba người.”

“Hắn đang ở trong Starbucks, tầng hai.”

Đúng lúc đó cô thấy một người giao hàng đẩy vài thùng các- tông có in hình logo của Starbucks, ‘nàng tiên cá’, đi ngang qua. Điều đó có nghĩa là quán cà phê này không có lối sau. Bốn mươi bị kẹt trong ngõ cụt rồi. Phải, có nhiều người bên trong quán, những người vô tình đứng gần đó, nhưng vẫn còn ít chán so với số người trong trung tâm mua sắm hoặc ngoài đường.

Cô báo với Everett, “Tôi muốn bắt hắn ở trong đó”.

“Trong quán cà phê à, Amelia? Được thôi.” Tạm dừng. “Thế là tốt nhất à?”

Hắn chưa định đi vội, Sachs nghĩ. “Đúng thế. Lên đây ngay đi.”

“Chúng tôi đang di chuyển đây.”

Liếc nhanh vào trong rồi tiếp tục ẩn nấp. Cô vẫn chưa thể nhìn thấy hắn. Hắn hẳn đang ngồi ở cuối quán. Cô nhích sang phải rồi tiến lại gần cửa quán cà phê hơn. Nếu cô không thể nhìn thấy hắn thì hắn cũng không thể nhìn thấy cô.

Cô và cả đội sẽ ép sườn...

Đúng lúc ấy Sachs thở dốc trước tiếng hét đinh tai đột ngột vang lên sát sau lưng cô. Một tiếng gào thét kinh khủng phát ra từ một người đang phải chịu đau đớn. Thô ráp, chói tai đến mức cô không thể phân định được là đàn ông hay là phụ nữ.

Âm thanh phát ra từ đầu thang cuốn nối tầng này với tầng dưới.

Ôi, Chúa ơi…

Tấm đậy trên cùng của thang, nơi mà mọi người thường bước ra từ thang cuốn, đã bật ra và một hành khách rơi xuống guồng máy đang quay đều ấy.

“Giúp tôi với! Không! Làm ơn đi mà!” Giọng nam. Rồi giọng nói lại biến thành tiếng hét.

Khách hàng cùng nhân viên thở dốc và gào thét. Những người đang đứng trên bậc thang của chiếc thang cuốn đang gặp sự cố, lúc này vẫn đang tiếp tục đi lên, hoặc nhảy ra khỏi thang hoặc chạy ngược xuống. Những người đi chiều thang ngược lại cũng nhảy vội ra, chắc họ nghĩ là nó cũng đang chuẩn bị nuốt chửng họ. Có mấy người bị ngã dúi dụi xuống sàn tầng dưới.

Sachs liếc vào tiệm cà phê.

Không có dấu hiệu của 40. Hắn đã nhìn thấy phù hiệu, đeo trên thắt lưng hoặc vũ khí của cô khi hắn, cũng giống như mọi người khác, quay ra và xem vụ tai nạn thì sao?

Cô gọi cho Everett và báo cho anh ta biết về vụ tai nạn rồi báo cho Tổng đài. Yêu cầu chặn các cửa ra, nghi phạm 40 hẳn đã nhìn thấy cô và giờ đang tẩu thoát. Cô lao về phía thang cuốn, nhận thấy có người đã ấn nút dừng khẩn cấp. Thang cuốn chậm dần rồi dừng lại.

“Khiến nó dừng lại đi, khiến nó dừng lại đi!” Người bị kẹt bên trong lại hét lên.

Sachs dẫm lên đầu thang và nhìn xuống cái hố sâu hoắm. Một người đàn ông tuổi trung niên – độ khoảng bốn lăm, năm mươi – bị kẹt trong động cơ thang, nó được gắn vào sàn cách tấm đậy bằng nhôm lúc này đã bị bật ra khoảng hai mét rưỡi. Động cơ vẫn đang xoay, bất chấp việc có người đã ấn nút dừng khẩn cấp, cô cho là làm vậy chỉ ngắt kết nối của động cơ với các bậc thang đang chuyển động. Người đàn ông tội nghiệp đã bị chẹt đến vùng eo. Ông ta đang xoay nghiêng người, vùng vẫy chống lại cỗ máy ấy. Bánh răng đã cắm sâu vào trong cơ thể ông ta, máu đã thấm đẫm quần áo và tràn xuống sàn của hốc thang. Ông ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng có bảng tên, hẳn là nhân viên của một quầy hàng ở đây.

Sachs nhìn đám đông. Có các nhân viên ở đây, vài bảo vệ, nhưng không một ai có động thái giúp đỡ nào hết. Những khuôn mặt nhăn nhó. Có vẻ vài người đang gọi 911, nhưng phần lớn mọi người đang chụp ảnh và quay video bằng điện thoại di động.

Cô gọi vọng xuống, “Đội cứu hộ đang trên đường đến. Tôi thuộc NYPD. Tôi sẽ xuống đó bây giờ đây”.

“Chúa ơi, đau quá!” Gào thét. Cô cảm nhận được lồng ngực mình rung lên.

Phải ngăn cho máu dừng chảy, cô xác định. Và mày là người duy nhất có ý định làm điều đó. Nên hãy di chuyển mau lên!

Cô tìm cách nạy tấm đậy mở rộng hơn. Amelia Sachs thường không đeo nhiều trang sức. Nhưng cô vẫn tháo món đồ trang sức duy nhất của mình ra – một chiếc nhẫn mặt đá màu xanh dương – khỏi ngón tay, sợ rằng nó sẽ làm tay cô mắc vào bánh răng. Dù cơ thể người đàn ông đã làm một bánh xe khựng lại, bánh xe thứ hai – vận hành chiều thang cuốn đi xuống – vẫn đang quay vòng đều đặn. Bỏ qua nỗi sợ phòng kín, Sachs bắt đầu đi xuống cái hố hẹp. Có thang dành riêng cho công nhân – nhưng nó gồm những thanh kim loại hẹp, và trơn tuột do máu của nạn nhân, rõ ràng là ông ta đã bị tấm ván kim loại sắc bén rạch qua người lúc mới trượt chân rơi xuống. Cô nắm chặt tay cầm – và chỗ đặt chân của thang, nếu bị ngã thì cô sẽ rơi thẳng vào người ông ta và ngay bên cạnh ông ta là bánh xe nghiền thứ hai. Có lần chân cô đã bị trượt và cẳng tay của cô phải căng lên để giữ cho cô không bị ngã xuống. Một bàn chân đi bốt của cô sượt qua bánh xe đang quay, nó đào máng vào gót giày và cào qua ống quần jean của cô. Cô rụt mạnh chân về.

Rồi bước xuống sàn… Từ từ nào, từ từ thôi nào. Nói thành tiếng, hoặc cũng có thể là nghĩ thầm trong đầu, vừa động viên cho ông ta lẫn cho chính cô.

Tiếng gào thét của người đàn ông tội nghiệp vẫn không hề giảm bớt. Khuôn mặt trắng bệch của ông ta nhăn nhúm lại, da bóng loáng vì mồ hôi chảy ròng ròng.

“Xin cô, Chúa ơi, Chúa ơi…”

Cô cẩn thận rón rén đi vòng qua bánh xe thứ hai, hai lần trượt trên vũng máu. Có một lần chân ông ta còn vô thức vung ra, đập trúng hông cô và cô ngã về phía bánh răng đang xoay đều.

Cô xoay xở để dừng lại ngay trước khi mặt cô chạm vào lưỡi kim loại ấy. Rồi lại trượt. Tự trụ vững. “Tôi là sĩ quan cảnh sát”, cô lặp lại. “Đội cứu thương sẽ tới ngay thôi.”

“Tệ quá, tệ quá. Đau lắm rồi. Đau quá đi.”

Ngẩng đầu lên, cô hét vọng lên, “Ai đó trong đội bảo trì, ai đó từ ban quản lý! Tắt ngay cái thứ chết tiệt này lại! Không phải thang cũng không phải động cơ! Tắt điện đi!”

Đội cấp cứu ở chỗ quái nào vậy? Sachs đánh giá vết thương. Cô không biết phải làm gì. Cô cởi áo khoác ra và ép nó vào chỗ da thịt đã bị nghiền nát giữa bụng và háng của ông ta. Nó cũng chẳng cầm máu được nhiều.

“A, a, a”, ông ta rên rỉ.

Tìm dây điện để cắt – cô mang theo con dao bấm tự động cực kỳ trái luật nhưng cũng cực kỳ sắc ở túi quần – nhưng cô không thấy có dây cáp nào hết. Làm sao người ta có thể chế tạo ra một cỗ máy như thế này mà chẳng có lấy một công tắc tắt bật? Chúa ơi. Phát điên lên được với sự kém cỏi này.

“Vợ tôi”, ông ta thều thào nói.

“Suỵt”, Sachs trấn an. “Sẽ ổn cả thôi.” Dù cô biết sẽ không thể ổn được. Cơ thể ông ta be bét máu. Dù có sống sót thì ông ta cũng sẽ chẳng bao giờ như cũ được nữa.

“Vợ tôi. Bà ấy… Cô sẽ đi gặp bà ấy chứ? Con trai tôi. Nói với họ là tôi yêu họ nhé.”

“Ông sẽ tự nói với họ điều đó, Greg.” Đọc bảng tên.

“Cô là cảnh sát.” Thở dốc.

“Đúng thế. Và đội cứu thương sẽ tới đây...”

“Đưa cho tôi súng của cô đi.”

“Đưa cho ông...”

Thêm tiếng gào thét. Nước mắt chảy giàn giụa trên mặt ông ta.

“Xin cô đấy, đưa tôi súng của cô đi! Nổ súng như thế nào? Cho tôi biết đi!”

“Tôi không thể làm thế, Greg”, cô thì thầm. Cô đặt tay lên cánh tay của ông ta. Bên tay còn lại, cô lau mồ hôi đang túa ra trên mặt ông ta.

“Đau lắm… tôi không thể chịu đựng nổi.” Một tiếng hét còn vang hơn tất cả những tiếng hét khác bật ra. “Tôi muốn nó chấm dứt ngay lập tức!”

Cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt vô vọng như vậy ở bất cứ ai.

“Xin cô, vì Chúa, đưa khẩu súng đây!”

Amelia Sachs do dự, rồi thò tay xuống rút khẩu Glock ra khỏi thắt lưng.

Một cảnh sát.

Không tốt rồi. Không tốt rồi.

Người phụ nữ cao ráo đó. Quần jean đen. Mặt xinh đẹp. Lại còn, trời đất ơi, mái tóc đỏ…

Một cảnh sát.

Mình đã cắt đuôi được cô ta chỗ cái thang cuốn và giờ thì đang len lỏi qua đám đông trong trung tâm mua sắm.

Mình nghĩ là cô ta không biết được mình đã nhìn thấy cô ta, nhưng mình đã nhìn thấy. Đúng thế đấy. Thấy cô ta rõ mồn một. Tiếng thét của người đàn ông đang bị hút dần vào trong bộ hàm của guồng máy đó đã kích động tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra. Nhưng cô ta thì không. Cô ta đã quay lại tìm mình trong quán Starbucks xô bồ đó.

Mình đã nhìn thấy cả khẩu súng lẫn phù hiệu trên hông cô ta. Không phải thám tử tư, không phải người làm thuê. Một cảnh sát thực thụ. Một cảnh sát chính quy. Cô ta...

Chà. Cái gì vậy nhỉ?

Tiếng súng nổ. Mình không khoái súng cho lắm nhưng cũng đã từng nổ súng vài lần. Không nghi ngờ gì đó là một khẩu súng lục.

Khó hiểu. Phải, phải, có chuyện gì đó thật kỳ cục. Liệu có phải là cô nàng cảnh sát – Đỏ, mình sẽ gọi cô ta như thế theo màu tóc của cô ta – thực ra định bắt giữ một kẻ khác không? Khó nói. Cô ta có thể bám theo mình vì vô số những tội ác mà mình đã gây ra. Có thể là do mấy cái xác mà mình đã bỏ lại trong cái hồ đầy bùn gần Neward cách đây ít lâu, bị nhấn chìm xuống đáy bởi các cục tạ giống kiểu mà những gã mập lùn vẫn mua, mới được dùng có vài lần và rồi sẽ chẳng bao giờ được dùng đến nữa. Báo chí không có đến một dòng đề cập đến tai nạn đó, nhưng, ái chà, đó là New Jersey mà. Vùng đất của xác chết, chính xác là như thế. Thêm một cái xác nữa chứ gì? Chẳng đáng đăng báo, đội Met thắng cách biệt bảy bàn kia kìa! Thế đấy. Hoặc cô ta có thể đang săn đuổi mình vì vụ cãi lộn không lâu sau đó trên một con hẻm tối tăm ở Manhattan, cắt xoẹt ngang cổ họng. Hoặc cũng có thể là vụ án mạng xảy ra ở công trường xây dựng sau câu lạc bộ 40 độ, nơi mình lại một lần nữa bỏ lại một cái xác đẹp đẽ với xương sọ bẹp rúm.

Có phải là có người đã chú ý đến mình ở một trong những chỗ đó, khi mình đang dở tay cắt gọt hoặc hạ búa sao?

Có thể lắm. Mình thì cũng có diện mạo khá đặc biệt, cả chiều cao lẫn cân nặng.

Mình cứ nên giả thuyết rằng mình chính là người cô ta muốn tìm. Mình nên bỏ đi và điều đó có nghĩa là mình nên tránh xa rắc rối, thu mình lại. Thấp xuống bảy phân thì dễ hơn là cao lên. Cứ phải cẩn trọng.

Nhưng còn tiếng súng nổ? Thế là sao? Có phải là cô ta đang bám theo một kẻ thậm chí còn nguy hiểm hơn mình không? Mình sẽ theo dõi bản tin sau.

Giờ thì mọi người túa ra khắp nơi, di chuyển vội vã. Phần lớn đều không nhìn vào mình, cao ráo, mình gầy nhẳng, mình tay chân dài thòng. Họ chỉ muốn thoát ra, thoát khỏi tiếng la hét và tiếng súng nổ. Các cửa hàng trống dần, các quầy đồ ăn cũng trống dần. Sợ khủng bố, sợ những thằng đàn ông điên rồ mặc đồ ngụy trang, đâm, chém, xả súng vào cả thế giới trong cơn giận dữ hoặc do chập mạch. ISIS. Al-Qaeda. Dân quân. Tất cả mọi người đều căng như dây đàn.

Mình sẽ rẽ vào lối này, luồn lách qua đống tất và đồ lót nam.

Phố Henry, lối ra số Bốn, ở ngay trước mặt rồi. Mình có nên thoát ra qua đường đó không nhỉ?

Tốt nhất là dừng lại đã. Hít một hơi sâu. Đến đây rồi thì không nên đi quá nhanh. Đầu tiên, mình nên bỏ cái áo khoác xanh lục và cái mũ đi. Mua đồ mới. Mình lỉnh vào trong một cửa hàng rẻ tiền để trả tiền mặt cho một chiếc áo khoác blazer màu xanh dương kiểu Ý được may ở Trung Quốc. Dài 35, may làm sao. Kích cỡ này rất khó tìm. Mũ fedora phong cách hippie. Một đứa nhóc Trung Đông vừa tính tiền vừa nhắn tin. Thô lỗ. Chỉ muốn táng vỡ đầu nó ra. Nhưng dù sao thì nó cũng đang không nhìn mình. Thế cũng tốt. Nhét chiếc áo khoác cũ vào trong ba lô. Màu xanh lục. Áo khoác là của ông em trai nên mình sẽ không vứt nó đi. Mũ thể thao cũng được cho vào trong nốt.

Gã hippie người Ý gốc Trung Quốc rời khỏi cửa hàng và quay vào trung tâm mua sắm. Nên thoát ra bằng lối nào đây? Phố Henry à?

Không. Không khôn ngoan. Sẽ có vô số cớm bên ngoài.

Mình nhìn quanh. Đâu đâu cũng có. À, cửa cho nhân viên. Kiểu gì chả có cầu bốc dỡ hàng ở đó.

Mình đẩy cửa như thể mình thuộc về nơi này, dùng các khớp tay chứ không dùng lòng bàn tay (dấu vân tay, tất nhiên rồi), đi qua một tấm biển báo ‘Chỉ dành cho nhân viên’. Có điều không phải lúc này.

Nghĩ: Thời điểm mới may làm sao, cái thang cuốn, Đỏ ở ngay đó khi tiếng thét vang lên. May cho mình.

Đầu cúi gằm xuống, mình vẫn đều đều sải bước. Không một ai chặn mình lại trong hành lang hết.

A, có một cái áo khoác bằng vải bông đang trên móc. Mình sẽ gỡ bảng tên nhân viên và đeo miếng hình chữ nhật sáng bóng đó lên ngực. Giờ mình đang là nhân viên phục vụ Mario. Trông mình không giống một gã tên Mario cho lắm nhưng cũng đành vậy.

Đúng lúc ấy có hai công nhân, trẻ tuổi, một người da nâu một người da trắng, đi qua một cánh cửa trước mặt mình. Mình gật đầu chào họ. Họ gật đầu lại.

Hy vọng một trong số đó không phải là Mario. Hoặc bạn thân của anh ta. Nếu vậy thì mình sẽ vào thò tay vào balo và chúng ta đều biết điều đó có nghĩa là gì: đập vỡ xương từ trên xuống. Mình đi qua bọn họ.

Tốt.

Hoặc là không: Một giọng nói hướng về phía mình: “Này?”

“Gì thế?” Mình hỏi, tay để sát cái búa.

“Có chuyện gì xảy ra trong kia thế?”

“Tôi nghĩ là ăn trộm. Cửa hàng trang sức. Chắc thế.”

“Bọn đó chẳng bao giờ thèm thuê bảo vệ. Đến tôi cũng lường trước được việc đó.”

Đồng nghiệp của anh ta: “Chỉ toàn đồ rẻ tiền thôi. Đá zircon, mấy thứ rẻ rúng kiểu thế. Ai lại chịu ăn đạn vì một viên đá zircon chứ?”

Mình thấy biển báo Giao nhận và đi một mạch theo hướng mũi tên.

Mình nghe thấy có giọng nói phía trước, dừng lại và nhìn từ góc nhà. Chỉ có đúng một bảo vệ da đen nhỏ con, gầy nhẳng như mình, như cây sậy. Đang đeo bộ đàm. Mình có thể dễ dàng hạ gục gã ta bằng cây búa. Khiến mặt gã ta nát vụn thành mười mảnh. Và rồi...

Ôi, không. Sao cuộc sống lại tẻ nhạt như thế được?

Hai người khác xuất hiện. Một da trắng, một da đen. Cả hai đều nặng gấp đôi mình.

Hắn lùi lại. Và rồi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Sau lưng, ở cuối hành lang mà mình vừa đi qua. Mình nghe thấy có nhiều giọng nói. Có thể là Đỏ và vài người khác, quét qua đây.

Và lối thoát duy nhất, trước mặt mình, có ba nhân viên bảo vệ, những kẻ cũng đang sống để một ngày nào đó cũng có cơ hội bẻ xương người… hoặc nổ súng hoặc xịt hơi cay.

Mình, bị kẹp giữa và không có nơi nào để đi.