• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
  1. Trang chủ
  2. Nụ hôn lạnh lẽo
  3. Trang 7

Danh mục
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 6
  • 7
  • 8
  • More pages
  • 74
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 6
  • 7
  • 8
  • More pages
  • 74
  • Sau

Chương 2

Đ

âu rồi?”

“Vẫn đang lùng sục đây, Amelia”, Buddy Everett, sĩ quan tuần tra đội 84 báo với cô. “Sáu đội. Đã phong tỏa mọi lối ra, chúng tôi hoặc bảo vệ. Hắn phải ở đâu đó quanh đây.”

Đang lau vết máu trên bốt bằng giấy ăn của tiệm Starbucks. Hoặc đang cố gắng, một cách vô ích. Áo khoác của cô, đang nằm trong một cái túi đựng rác mà cô lấy từ quán cà phê, có thể chưa hỏng đến mức không thể sửa được, nhưng cô không có ý định mặc món đồ đã từng thấm đầy máu. Viên sĩ quan tuần tra trẻ tuổi nhận thấy vết máu trên tay cô, ánh mắt đầy lo lắng. Tất nhiên, cảnh sát cũng là con người. Trạng thái miễn dịch cuối cùng cũng sẽ đến, nhưng với vài người thì nó tới muộn hơn và Buddy Everett thì vẫn còn trẻ lắm.

Qua cặp mắt kính gọng đỏ, anh ta nhìn tấm đậy mở toang. “Và ông ấy…?”

“Ông ấy đã không qua khỏi.”

Gật đầu. Giờ anh ta đưa mắt nhìn xuống sàn, dõi theo dấu chân đi bốt sũng máu của Sachs từ chỗ thang cuốn ra đến đây.

“Không biết hắn ta đi về hướng nào à?” anh ta hỏi.

“Hoàn toàn không.” Cô thở dài. Chỉ có khoảng vài phút giữa kể từ lúc nghi phạm 40 có thể đã nhìn thấy cô và bỏ trốn cho đến lúc các sĩ quan hỗ trợ bắt đầu xuất hiện. Nhưng dường như chừng ấy là đủ để khiến hắn trở nên vô hình. “Được rồi. Tôi sẽ lùng sục cùng các anh.”

“Họ cần hỗ trợ dưới hầm đấy. Dưới đó như cái hang ấy.”

“Được thôi. Nhưng nhớ cho người lưu ý ngoài đường nữa. Nếu hắn phát hiện ra tôi thì chắc hắn đã chuồn ngay lập tức rồi.”

“Nhất trí, Amelia.”

Viên sĩ quan trẻ tuổi đeo cặp kính màu máu đông gật đầu và chạy đi.

“Thanh tra?” Một giọng nam vang lên sau lưng cô.

Cô xoay người lại thấy một người La-tinh rắn chắc tầm năm mươi tuổi, mặc bộ âu phục sọc màu xanh dương và áo sơ mi vàng. Cà vạt trắng tinh tươm. Không mấy người phối đồ như thế.

Cô gật đầu chào.

“Đội trưởng Madino.”

Cô bắt tay ông ta. Đôi mắt sẫm màu của ông ta đang quan sát cô, mi mắt cụp xuống. Quyến rũ nhưng không dâm dục, mê hoặc theo đúng kiểu những người đàn ông có quyền lực – và thỉnh thoảng cả phụ nữ nữa.

Madino hẳn đến từ phân khu 84 và hoàn toàn không dính gì tới vụ án của nghi phạm 40, thuộc trách nhiệm của đội Trọng Án. Ông ta có mặt ở đây là vì vụ tai nạn, dù cảnh sát chắc sẽ sớm rút đi, trừ phi người ta phát hiện thấy có sai sót nhằm chủ đích gây án trong việc bảo trì thang cuốn, một chuyện hiếm khi xảy ra. Nhưng đội của Madino vẫn là người điều tra chính.

“Có chuyện gì thế?” ông ta hỏi.

“Đội cứu hộ có thể báo cáo tường tận cho ông hơn là tôi. Lúc đó tôi đang theo dõi một nghi phạm giết người. Tất cả những gì tôi biết là không hiểu sao thang cuốn gặp sự cố và một người đàn ông, tuổi trung niên, rơi vào giữa các bánh răng. Tôi đã tới chỗ ông ta, cố gắng cầm máu nhưng cũng chẳng làm được gì nhiều. Ông ta thoi thóp ở đó một thời gian. Nhưng rốt cục là DCDS.”

Chết, xác nhận tại hiện trường.

“Nút dừng khẩn cấp đâu?”

“Có người đã ấn nút nhưng nó chỉ làm bậc thang ngừng di chuyển, còn động cơ chính thì vẫn chạy. Bánh xe vẫn chạy. Nghiền vào háng và bụng ông ta.”

“Trời ơi.” Môi viên sĩ quan mím chặt lại. Ông ta tiến lên phía trước để nhìn xuống hố. Madino không thể hiện một phản ứng nào. Ông ta túm chặt cà vạt trắng của mình để bảo đảm nó không vung vẩy về phía trước và bị rào chắn làm bẩn. Máu đã dây cả lên trên đó. Vô cảm, ông ta quay về phía Sachs. “Cô đã ở dưới đó à?”

“Đúng thế.”

“Hẳn phải khó chịu lắm.” Sự đồng cảm trong mắt ông ta có vẻ chân thành. “Thuật lại cho tôi nghe về vụ nổ súng đi.”

“Động cơ”, Sachs giải thích. “Tôi không tìm thấy một công tắc tắt bật nào. Cũng không có dây điện để cắt. Tôi không thể bỏ ông ta lại đó để đi tìm hay trèo lên trên để báo người tắt cái máy xay đó đi, tôi chỉ còn nước tạo sức ép lên vết thương. Nên tôi đã nổ súng vào phần lõi dây của cái động cơ. Ngăn nó xẻ đôi ông ta. Nhưng lúc ấy ông ta cũng đã sắp đi đời rồi. Đã mất đến tám mươi phần trăm máu, như kỹ thuật viên cấp cứu đã nói.”

Madino gật đầu. “Cô đã cố hết sức rồi, thanh tra.”

“Chẳng ích gì.”

“Cô cũng chẳng thể làm gì hơn.” Ông ta ngoái lại nhìn tấm ván mở. “Chúng tôi sẽ phải triệu tập đội Thanh Tra Súng nhưng, trong hoàn cảnh này thì đó chỉ là một thủ tục cho có lệ thôi. Không có gì phải lo lắng hết.”

“Tôi biết ơn điều đó, đội trưởng.”

Bất chấp những gì người ta hay xem trên truyền hình hay rạp chiếu phim, việc một sĩ quan cảnh sát nổ súng là một sự kiện hiếm khi xảy ra và chỉ được phép diễn ra dưới những điều kiện nhất định. Súng chỉ được phép nổ dưới điều kiện viên cảnh sát đó tin rằng tính mạng của mình hoặc của một ai đó đứng quanh đó đang gặp nguy hiểm hoặc một tội phạm có vũ trang đang chạy trốn. Và người ta chỉ được phép nổ súng để giết người chứ không phải để gây thương tích. Khẩu Glock không được phép dùng để vô hiệu hóa cỗ máy phản trắc.

Trong trường hợp có cảnh sát nổ súng, dù đang làm nhiệm vụ hay không thì sẽ có một giám sát viên từ phân khu tuần tra nơi xảy ra vụ nổ súng đến hiện trường để thu giữ và khám xét vũ khí của viên cảnh sát nổ súng. Sau đó giám sát viên này sẽ triệu tập đội Thanh Tra Súng – phải do một sĩ quan đứng đầu phụ trách. Vì vụ nổ súng không gây ra tử vong hay thương tật, Sachs không cần phải kiểm tra nồng độ cồn hoặc bị yêu cầu phải nghỉ làm ba ngày. Và vì không có dấu hiệu lạm quyền, cô cũng không cần phải giao nộp vũ khí. Chỉ cần đưa nó cho giám sát viên kiểm tra và ghi lại số xê-ri là đủ.

Cô đang làm như vậy: nhanh nhẹn tháo ổ đạn và tháo đạn ra khỏi rãnh, rồi nhặt chúng lên từ dưới sàn. Cô giao vũ khí cho ông ta. Ông ta ghi lại số xê-ri. Trả súng lại cho cô.

Cô nói thêm, “Tôi sẽ làm báo cáo Nổ Súng/ Tấn Công”.

“Không cần vội đâu, thanh tra. Phải mất một lúc để triệu tập đội và có vẻ như cô còn nhiệm vụ khác cần phải xử lý.” Madino lại nhìn xuống cái hố. “Chúa ban phước cho cô, thanh tra. Không nhiều người dám xuống đó đâu.”

Sachs nạp lại đạn. Các sĩ quan thuộc phân khu 84 đã rào cả hai chiếc thang cuốn lại nên cô quay người vội vã lao về phía thang máy để đi xuống hầm, nơi cô sẽ giúp truy tìm nghi phạm 40. Nhưng cô dừng bước khi Buddy Everett tiến lại gần.

“Hắn trốn thoát rồi, Amelia. Chạy khỏi tòa nhà rồi.” Gọng kính đỏ sậm của anh ta vừa chói mắt lại vừa tôn mặt.

“Sao lại thế?”

“Cầu dỡ hàng.”

“Tôi tưởng chúng ta cũng có người ở đó. Dù không phải cảnh sát thì cũng là bảo vệ.”

“Hắn đã hét toáng lên, nghi phạm ấy, từ một góc hành lang gần cầu dỡ hàng, nói rằng tên tội phạm đang ở trong khu vực kho hàng. Mang theo còng tay, dùi cui điện, hoặc bất kỳ thứ gì khả dĩ. Cô biết thừa mấy đội bảo vệ mà? Họ khát khao có cơ hội chơi trò cảnh sát thực thụ. Tất cả mọi người đều lao về phía kho hàng. Hắn chuồn ra ngoài ngay lập tức. Băng ghi hình cho thấy hắn – mặc áo khoác mới, áo blazer sẫm màu, mũ fedora – trèo khỏi cầu dỡ hàng và chạy xuyên qua bãi đỗ xe tải.”

“Đi đâu?”

“Camera góc hẹp. Chịu, không rõ.”

Cô nhún vai. “Tàu điện ngầm? Xe bus?”

“Không có gì trên CCTV hết. Chắc là đi bộ hoặc vẫy tắc-xi.”

Tới một trong tám mươi lăm triệu địa điểm khả dĩ.

“Anh vừa bảo là áo khoác đen hả? Áo khoác thể thao?”

“Chúng tôi đã lùng sục các cửa hàng. Nhưng không một ai nhìn thấy người có vóc dáng như vậy mua đồ gì hết. Cũng không quay được mặt hắn ta.”

“Thế anh nghĩ sao về việc chúng ta lấy dấu vân tay từ thang? Ở cầu dỡ hàng?”

“À, băng ghi hình cho thấy hắn đã đeo găng tay vào trước khi trèo xuống.”

Thông minh. Gã này thông minh thật.

“Có chuyện này. Hắn đã mang theo cốc cà phê và thứ trông có vẻ như là một loại bọc thức ăn nữa. Chúng tôi đã tìm kiếm nhưng có vẻ hắn không hề vứt chúng lại.”

“Tôi sẽ gọi đội Thu Thập Bằng Chứng.”

“Này, chuyện cô với sĩ quan Cà Vạt Trắng thế nào rồi? Ấy, tôi vừa nói ra thành lời đấy à?”

Cô mỉm cười. “Nếu anh có nói ra thì tôi cũng không nghe thấy gì hết.”

“Ông ấy chưa gì đã lên kế hoạch trang trí lại văn phòng trong dinh thự thống đốc bang rồi đấy.”

Ra đó là lý do cho bộ cánh trang trọng đó. Thể hiện tham vọng. Có người như thế về phe mình là chuyện tốt.

Chúa ban phước cho cô…

“Được rồi. Có vẻ như ông ấy sẽ hỗ trợ tôi về vụ rút súng đấy.”

“Ông ấy là người đứng đắn. Chỉ cần cô hứa sẽ bầu cho ông ấy.”

“Cứ tiếp tục lùng sục nhé”, Sachs dặn anh ta.

“Được.”

Một điều tra viên ở đội cứu hoả tiếp cận Sachs và cô khai báo về vụ tai nạn với thang cuốn. Hai mươi phút sau, đội Thu Thập Bằng Chứng được phân công chịu trách nhiệm về nghi phạm 40 từ trụ sở khổng lồ của phòng Hiện trường gây án thuộc NYPD ở Queens mới đến. Cô chào họ, hai kỹ thuật viên người Mỹ gốc Phi tầm ba mươi tuổi, một nam một nữ mà cô vẫn thỉnh thoảng làm việc cùng. Họ kéo chiếc vali nặng trịch về phía thang cuốn.

“À,” Sachs bảo với họ. “Vụ đó chỉ là tai nạn thôi. Đội Điều Tra sẽ hợp tác với phân khu 84. Tôi cần hai người kiểm tra quán Starbucks.”

“Vụ gì xảy ra ở đó vậy?” nữ sĩ quan hỏi, nhìn về phía quán cà phê.

“Một tội ác nghiêm trọng”, đồng sự của cô ta nói. “Giá bằng một ly frappuccino.”

“Nghi phạm của chúng tôi đã ngồi ăn bữa xế. Một bàn nào đó ở cuối cửa hàng, hai người sẽ phải tự đi hỏi. Cao, gầy. Áo khoác kẻ caro xanh lục và mũ bóng chày đội Atlanta. Nhưng sẽ không có gì nhiều đâu. Hắn đã mang theo cốc cà phê và gói đồ ăn theo.”

“Thật đáng ghét những lúc lũ tội phạm không để lại ADN xung quanh.”

“Đúng thế.”

Sachs nói, “Nhưng tôi đang hy vọng là hắn vứt rác ở đâu đó gần đây”.

“Cô có phỏng đoán nơi nào chưa?” người phụ nữ hỏi.

Nhìn sang phía các nhân viên ở Starbucks, thật ra thì Sachs đã có một linh cảm. “Có một khả năng. Nhưng nó không nằm trong trung tâm thương mại. Tôi sẽ tự mình kiểm tra. Hai người xử lý Starbucks nhé.”

“Lúc nào cũng yêu cô hết, Amelia. Cô giao cho chúng tôi phần chăn ấm nệm êm còn cô nhận phần lạnh lẽo khó khăn.”

Cô cúi người lấy ra một bộ áo liền quần hiệu Tyvek màu xanh dương từ chiếc vali mà đội Thu Thập Bằng Chứng vừa mở ra.

“Theo đúng quy định thông thường à, Amelia? Gom góp tất cả mọi thứ và mang đến nhà của Lincoln chứ gì?”

Mặt Sachs rắn như đá khi nói, “Không, hãy mang mọi thứ về Queens. Tôi sẽ phá án từ trung tâm thành phố”.

Hai kỹ thuật viên thoáng nhìn nhau rồi nhìn về phía Sachs. Người phụ nữ hỏi, “Anh ta ổn chứ? Rhyme ấy?”

“À, hai người chưa nghe tin à?” Sachs nói ngắn gọn. “Lincoln không còn làm việc cho NYPD nữa.”