• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Nụ hôn lạnh lẽo
  3. Trang 72

Chương 61

C

huông cửa reo và Rhyme liếc nhìn màn hình. Lon Sellitto cùng gậy chống của anh ta xuất hiện.

Thom đi ra hành lang và mở cửa cho viên thanh tra vào. Anh để ý thấy Sellitto vẫn đi phăm phăm về hướng Rhyme chứ không rẽ ngang về phía khay bánh quy mà Thom mới nướng lúc trước, còn nức mùi bơ nóng và quế. Nhưng ánh mắt nhìn về phía khay bánh đầy vẻ nuối tiếc, có lẽ anh ta đã tăng vài cân trong mấy ngày qua và Lon Sellitto của ngày xưa – Hãy Bắt Đầu Ăn Kiêng Nào – đã quay trở lại.

“Chào.” Gật đầu chào Thom, rồi cứng nhắc di chuyển về ghế, giày gõ lộc cộc, gậy có đầu mút cao su mòn vẹt thì không phát ra tiếng động nào. “Linc, Amelia.”

Sachs gật đầu. Cô tới đây để đưa bằng chứng trong thời kỳ đầu của vụ án nghi phạm 40 – lúc trước được lưu trữ ở Queens. Cô lo là, cũng giống như giấy ăn White Castle, một số sẽ bị mất tích. Nên sáng sớm hôm nay cô đã đích thân thu gom các bằng chứng và chuyển nó tới chỗ Rhyme.

Cô sẽ không nán lại đây lâu, cô chuẩn bị đưa bà Rose tới bệnh viện để chuẩn bị phẫu thuật sau vài tiếng nữa.

“Không uống gì à?” Thom hỏi viên thanh tra. “Cà phê nhé?”

“Thôi.” Ngẩng lên, tránh nhìn vào mắt họ.

Hừm. Rhyme quan sát khuôn mặt của anh ta. Có chuyện không ổn rồi.

“Cái thang cuốn kia. Anh phải bỏ nó đi chứ. Cách bắt đầu câu chuyện hay chưa.”

Và cũng là một cách đánh lạc hướng hay, Rhyme nghĩ. Anh mất kiên nhẫn rồi. Có bằng chứng cần sắp xếp. Anh sắp gặp công tố viên trong vụ án Griffith và Morgan, Mel Cooper cũng sắp tới.

“Có chuyện gì thế, Lon?”

“Được rồi, phải kể cho anh nghe thôi.”

Rhyme nhìn về phía anh ta. Nhưng mắt Sellitto lại dán vào Sachs.

Cô sắp xếp nốt các bằng chứng rồi tháo chiếc găng tay cao su bó chặt ra. Thổi các ngón tay của mình. Nhiều năm trời anh không cảm nhận được sự nhẹ nhõm mà một hành động nhỏ như vậy mang lại sau vài tiếng đeo găng tay, nhưng anh vẫn nhớ như in cảm giác ấy.

“Nói đi, Lon.” Amelia Sachs cũng muốn đón nhận tin tức về mình một cách thẳng thừng và nhanh gọn – ít nhất là các tin xấu. Anh để ý là cô cũng chưa bao giờ bị ảnh hưởng nhiều bởi các tin tốt.

“Cô đã bị đình chỉ công tác.”

“Gì cơ?”

“Cái quái gì thế?” Rhyme quát lên.

“Một rắc rối ở 1PP.”

Sachs nhắm mắt lại. “Do tôi tiết lộ tin tức phải không? Về bộ điều khiển thông minh? Và không báo cáo lên cấp trên. Nhưng tôi buộc phải làm thế, Lon.”

Rhyme nói, “Vớ vẩn thật. Cô ấy hẳn đã cứu nhiều mạng sống. Các công ty đóng cửa hệ thống của họ và Griffith không thể hack được”.

Khuôn mặt xanh xao của Sellitto mang đầy vẻ bối rối. “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Sachs giải thích về cuộc gặp gỡ bí mật của cô với phóng viên, người đã loan tin về việc vài công ty do dự, vì các lý do tài chính, không muốn tạm dừng hoạt động để nâng cấp hệ thống đám mây của họ với các bản cập nhật an ninh từ CIR.

Sellitto nhìn chua chát. “Sao cũng được. Nhưng không phải chuyện đó đâu. Xin lỗi nhé, Amelia. Là Madino cơ.”

Rhyme vẫn nhớ. Đội trưởng đội tuần tra 84, người đã triệu tập đội Thanh Tra Súng sau khi Sachs bắn một viên đạn vào động cơ của thang cuốn để cứu mạng ông Greg Frommer.

“Hóa ra là có vài phóng viên theo đuổi vụ này.”

“Thế mà ông ta bảo tôi là họ đã từ bỏ rồi.”

“Thì họ cũng không bỏ đi xa lắm. Dạo này việc cảnh sát nổ súng là vấn đề nghiêm trọng đấy.”

“Nổ súng bắn những đứa trẻ không có vũ khí thôi”, Rhyme quát lên. “Chứ không phải nổ súng bắn một cỗ máy công nghiệp.”

Sellitto giơ hai bàn tay lên. “Xin anh đấy, Linc. Tôi chỉ là người đưa tin thôi.”

Rhyme nhớ lại cuộc trao đổi của anh với Sachs vài ngày trước.

Miễn là không có phóng viên nào cố thăng tiến trong nghề nghiệp bằng phóng sự về các cảnh sát nổ súng trong trung tâm mua sắm thì em ổn cả.

Anh không nghĩ đó là chuyên ngành của phóng viên đâu…

Lúc ấy thì có vẻ buồn cười ra phết.

Sachs nói, “Nói tiếp đi”.

“Cánh phóng viên cứ nhằng nhẵng bám theo ông ta hỏi xem có chuyện gì đã xảy ra, ai có dính líu. Họ đe dọa sẽ tìm đến cấp trên của ông ta.”

Cô cười khẩy. “Và ông ta lo sợ nếu ông ta không quẳng tôi cho lũ sói thì văn phòng xa hoa mới coóng của ông ta ở 1PP sẽ lâm nguy.”

“Tóm gọn lại thì đúng là thế.”

“Điểm mấu chốt là?” cô lầm bầm.

“Ba tháng, không lương. Xin lỗi, Amelia. Tôi phải thu lại vũ khí và phù hiệu. Giống trong mấy bộ phim chết tiệt.” Anh ta có vẻ thật lòng thấy chán ghét nhiệm vụ đó.

Thở dài, rồi cô giao nộp mọi thứ. “Tôi sẽ kháng án. Nói chuyện với luật sư của Hiệp Hội Bảo Vệ Cảnh Sát.”

“Chắc chắn là cô có thể làm vậy.” Giọng anh ta nghe như vũng lầy.

Cô quan sát anh ta thật kỹ. “Nhưng?”

“Lời khuyên của tôi. Cứ nhận án và cho qua thôi. Madino có thể khiến mọi chuyện xấu đi với cô đấy.”

“Tôi sẽ khiến mọi chuyện xấu đi với ông ta.”

Im lặng hồi lâu. Rồi thực tế về tình trạng chính trị ở NYPD – à, tình trạng phe phái chính trị trong mọi cơ quan chính phủ – dần ngấm vào đầu cô, và mặt cô hiện lên vẻ cam chịu.

Sellitto tiếp tục, “Mấy tháng nữa thôi là mọi người sẽ quên sạch chuyện đó. Cô sẽ quay lại. Cô mà đấu tranh là nó kéo dài dai dẳng. Thu hút thêm tin tức. Họ không muốn điều đó đâu. Có thể loại bỏ cô một thời gian dài đấy. Cô biết hệ thống này làm việc ra sao mà, Amelia”.

Rhyme nói khinh khỉnh, “Chuyện này thật vớ vẩn, Lon”.

“Tôi biết, anh biết, họ cũng biết điều đó. Sự khác nhau ở đây là họ cóc quan tâm.”

Cô nói, “Nhưng chúng tôi phải hoàn thành nốt vụ án Griffith/ Morgan nữa”.

“Có hiệu lực ngay lập tức.”

Cô cởi áo xét nghiệm ra, đổi sang áo khoác thể thao màu xám đậm của mình, được may đo vừa vặn với cả dáng người lẫn khẩu Glock 17 của cô. Một kỹ thuật may phức tạp, Rhyme vẫn luôn nghĩ vậy.

Giọng cô đầy vẻ cam chịu khi nói. “Tôi đoán là thời điểm này cũng chưa phải tệ nhất. Cho tôi cơ hội chăm sóc mẹ tôi tốt hơn trong mấy tuần tới. Biết đâu lại là tin tốt ấy chứ.”

Nhưng tất nhiên là không phải thế. Và Rhyme có thể dễ dàng nhận thấy là cô cũng không cảm thấy như vậy. Cô đang phải đối mặt với một quý trống rỗng, gai góc, và đang cáu điên lên về điều đó. Anh chắc chắn về điều này vì đó cũng sẽ là cảm xúc của anh dưới tình huống này. Làm việc đã ngấm vào trong máu của họ rồi – chó, ngựa, loài người. Cướp nó đi mất và họ trở nên bé nhỏ, thỉnh thoảng không hồi sinh được nữa.

“Bây giờ tôi phải đưa mẹ tôi tới viện đây.” Cô phăm phăm lao ra khỏi nhà.

Rhyme nghe tiếng cửa trước đóng sập lại và không lâu sau đó, động cơ mạnh mẽ của chiếc xe Torino nổ. Anh không ngạc nhiên khi cô chỉ gia tốc từ tốn. Đối với Amelia Sachs thì việc thả cương chiến mã chỉ được làm khi vui chứ chưa bao giờ làm những lúc tức giận.

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 71
  • 72
  • 73
  • 74
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 71
  • 72
  • 73
  • 74
  • Sau