• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Quán cà phê XY
  3. Trang 69

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 68
  • 69
  • 70
  • More pages
  • 82
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 68
  • 69
  • 70
  • More pages
  • 82
  • Sau

M

D

ạo gần đây kiến trúc sư đã thay đổi phương pháp làm việc của mình đôi chút, anh sẽ đem một ít chuyện nhẽ ra phải hoàn thành trong giờ làm đến giải quyết ở quán cà phê.

Mỗi tối, ông chủ ở phía trước tính toán sổ sách, rửa cốc chén, sắp xếp, lau chùi bàn ghế, còn kiến trúc sư ngồi ở cái bàn góc trong cùng của quán đọc tài liệu, viết gì đó. Đôi lúc hai người nói chuyện vài câu, cũng có những khi cả buổi tối chẳng ai nói với ai câu nào.

Mọi chuyện dường như cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng kiến trúc sư lại cảm thấy mình dường như đã mê muội trong đó rồi. Anh không biết như thế là tốt hay xấu, chỉ có một điều duy nhất có thể khẳng định, đó là anh đã để mặc bản thân mê muội như vậy.

Kiến trúc sư thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên lại phát hiện nhân viên của mình đang trợn tròn mắt nhìn bản thân chằm chằm. Anh đột nhiên nhớ ra, lúc này đang trong giờ họp.

Cả phòng họp yên lặng.

Phó tổng giám đốc nhẹ giọng ho khan một tiếng: “Tổng giám đốc Kỷ, về đồ án thiết kế trung tâm hội nghị của Viện khoa học kỹ thuật này...”.

Kiến trúc sư cúi đầu nhìn báo cáo trên tay, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nói: “... Hơi mệt rồi”.

Phó tổng giám đốc & đám nhân viên: “...”. Kiến trúc sư lại nói tiếp: “Lần trước nghe ai nói, hình như dưới nhà có một quán cà phê cũng được lắm...”.

Phó tổng giám đốc lập tức hiểu ý: “... Buổi họp hôm nay cũng đã kéo dài khá lâu rồi, mọi người nghỉ ngơi chốc lát. Tôi và tổng giám đốc Kỷ sẽ mời mọi người uống cà phê, ai cũng có phần cả. Tiểu Trần, cô giúp tôi đi mua nhé”.

Cả phòng họp hoan hô vang dội.

Mọi người ai về chỗ người nấy, kiến trúc sư lại một mình ngồi nguyên trong phòng họp. Một lúc sau, trong công ty tràn ngập hương cà phê, xem ra đồ uống đã lên đến nơi rồi.

Cốc cốc cốc.

Có người gõ cửa phòng họp, chắc là thư ký đưa cà phê vào. Kiến trúc sư đến đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Tôi không uống cà phê, mọi người cứ uống đi”.

“Vậy sao lúc trước lần nào vào quán của tôi anh cũng gọi nó?”

Kiến trúc sư ngẩng đầu, nhìn thấy ông chủ đang đứng dựa vào cửa, mỉm cười. Thế là anh lập tức bày ra bộ dạng nghiêm túc suy nghĩ một chút, đáp: “Tôi chỉ thích một loại cà phê thôi”.

Ông chủ đi lại gần, đặt một cốc trà lên bàn kiến trúc sư, nói: “Nể mặt anh đã mua nhiều đến thế, bổn tiệm tặng miễn phí một suất cà phê. Là hương vị anh thích, Thiết quan âm đấy”.

Kiến trúc sư hiểu ra, gật gật đầu: “Thế tức là, những người khác đều phải dùng tiền mua, còn cốc này là ‘vô giá’, đúng không?”.

Ông chủ nhìn người đối diện, không nói gì. Kiến trúc sư cười, nâng cốc lên: “Cậu vất vả rồi”. Ông chủ không nhịn được, thầm nghĩ: Người này dạo gần đây hay cười thật đấy.