• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Quán cà phê XY
  3. Trang 70

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 69
  • 70
  • 71
  • More pages
  • 82
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 69
  • 70
  • 71
  • More pages
  • 82
  • Sau

N

T

hật ra niềm vui lớn nhất của cuộc sống có lẽ chính là mỗi ngày trải qua đều không giống nhau. Cho dù rõ ràng ngày ngày bạn đều làm những việc nhìn giống hệt như những ngày trước đó, tỷ như: thức dậy, đánh răng rửa mặt, xuống lầu mua đồ ăn sáng, chạy vội đến mở cửa quán cà phê, sau đó từ rất xa, đột nhiên lại nhìn thấy một người đứng ngay trước cửa quán.

Loại khác biệt này, có đôi lúc chúng ta còn gọi là “niềm vui bất ngờ”.

Ông chủ ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cậu thấy kiến trúc sư đến quán vào buổi sáng.

Anh mặc một cái áo sơ mi màu xanh lam đậm, tay áo xắn lên đến tận khuỷu làm lộ ra làn da trắng; trên tay còn cầm một túi ni-lông, không biết bên trong đựng gì. Nhìn bộ dạng này, có lẽ đã đợi cậu được một lúc rồi.

Ông chủ vừa mở cửa quán cà phê mời kiến trúc sư vào, vừa hỏi: “Sớm thế này, anh đến có việc à?”.

Kiến trúc sư gật đầu, nói: “Cậu có thể xem giúp tôi nó bị làm sao không?”, vừa nói anh vừa mở túi ni-lông ra, bên trong là một cốc giấy có trồng cây vạn niên thanh.

So với lúc ông chủ đem tặng thì cây vạn niên thanh này đã lớn lên không ít, lá cây cũng nhiều hơn, mọc xanh mướt, có thể thấy là nó được chăm sóc rất tốt. Chẳng qua là đoạn đầu vài cái lá không biết vì sao lại bị đen, hơn nữa còn rủ xuống giống như đã chết rồi vậy.

Ông chủ lấy kéo, trực tiếp cắt hết chỗ màu đen đi, sau đó lại cắt một đoạn cành dài ra, đem trồng vào hai cái bình thủy tinh khác.

Ông chủ đưa hai cái bình đến trước mặt kiến trúc sư: “Được rồi đấy, phần lá bị đen cắt đi rồi thì sẽ không sao nữa đâu. Có điều bây giờ cái cây này đã lớn lên rồi, cốc giấy hơi nhỏ, tốt nhất là chia nó vào hai bình thủy tinh để nuôi. Anh đem đi đi”.

Kiến trúc sư lộ vẻ nghi hoặc: “Như thế này... là được rồi à?”.

Ông chủ nhướng mày: “Anh muốn trả tiền phí phục vụ à?”.

Kiến trúc sư chăm chú nhìn hai bình vạn niên thanh mới được chiết ra, chỉ vào những cái lá đã bị cắt bỏ phần đen đi, hỏi: “Chỗ này còn mọc ra được nữa không?”.

Ông chủ lắc lắc đầu.

Kiến trúc sư: “Đến cậu cũng không có cách nào để chúng mọc lại được à?”.

Ông chủ: “...”.

Ông chủ nghĩ một lúc, cúi đầu nhẹ nhàng thổi thổi vào những cái lá bị cắt đó, nói: “Vậy để tôi thổi một chút, thổi một chút sẽ không sao nữa đâu”.

Kiến trúc sư nhìn ông chủ đầy kinh ngạc.

Lúc này ông chủ mới chợt nhận ra hành động vừa rồi của mình rốt cuộc là ngốc ngếch đến cỡ nào, thật sự là quá mức ấu trĩ! Mặt cậu bắt đầu nóng lên, cảm thấy mình phải giải thích một chút.

Có điều, giải thích thế nào bây giờ?

Nói là, anh bảo “đến cậu cũng” làm tôi phổng mũi rồi sao?

Nói là, trông anh có vẻ buồn nên tôi muốn an ủi anh một chút à?

Hình như nói gì cũng không ổn, thế là ông chủ quyết định đỏ mặt đứng im, không thốt tiếng nào.

Chín giờ sáng, ánh nắng mùa xuân dịu dàng rải những vệt nắng xuống mặt đất, mang theo cả những âm thanh xao động của cuộc sống hằng ngày tiến vào quán cà phê nho nhỏ: tiếng bước chân, tiếng nói chuyện, tiếng bánh xe ô tô chạy trên mặt đường, tiếng chim kêu, còn có tiếng hát ê a vang lên từ đài radio của nhà ai đó...

Ừm, nghe kỹ thì, còn có cả âm thanh của sự đâm chồi nảy lộc.