Vừa sáng tinh mơ, mới mở mắt Tần Cẩm đã thấy một bóng trắng đứng ở đầu giường.
Cô kinh hãi, định thần nhìn lại thì ra là Thi Thi. Tần Cẩm gượng cười, một tay sờ vào chăn tìm Hắc Bảo. Bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cô không biết phải làm gì lúc này.
Thi Thi lạnh nhạt nói:
- Sáng thế này rồi, cậu còn định ngủ tới lúc nào nữa? Mau dậy đi! Lát nữa mình sẽ giúp cậu kẹp lông mi.
Tần Cẩm nhớ lại chuyện tối qua, lạnh hết sống lưng, cô liền nhảy vào góc giường nhìn Thi Thi trong bộ váy ngủ trắng toát.
- Cậu mau thay váy ngủ đi! Lát nữa Kha Lương và Tử Minh tới đấy. - Tần Cẩm nhắc khéo Thi Thi.
- Họ sắp tới sao mình lại không biết nhỉ? - Thi Thi lạnh lùng hỏi lại.
- Sao cậu lại không biết? Bọn mình đã hẹn trước với nhau rồi còn gì. Hôm nay là sinh nhật cậu, mấy tuần trước bọn mình đã lên kế hoạch cho ngày hôm nay rồi.
Thi Thi hờ hững đáp: “Thế à?”. Rồi cô quay người đi ra. Tần Cẩm ôm Hắc Bảo chạy như bay vào buồng tắm, mở vòi nước, hy vọng có thể tỉnh táo đôi chút.
Cô nhìn vào hình ảnh của mình trong gương. Hai mắt thâm quầng. Da xanh ngắt. Mấy ngày nay, việc thường xuyên kinh sợ khiến cô già đi rất nhiều, thêm vào đó là sự thay đổi bất ngờ của Thi Thi khiến cô rất lo lắng.
Không thể nào! Thi Thi sao lại có thể biến thành người giấy cơ chứ? Cô cảm thấy mình không còn tỉnh táo. Tần Cẩm không muốn chấp nhận sự thật này. Cô lo lắng nghĩ tới hiện tượng ma nhập đã được chứng kiến trước đây.
Nếu đúng như vậy thì người bạn gái cuối cùng của cô cũng khó bảo vệ được rồi. Ông trời ơi, cô ngẩng đầu nhìn Hắc Bảo rồi thầm nói: “Tại sao vậy? Nếu bọn mình đúng là do trời định làm Tứ Tướng thì tại sao lại không thể tự bảo vệ cho chính mình và những người xung quanh? Nếu đây chỉ là thử thách của ông trời thì cuộc thử thách này còn kéo dài tới lúc nào đây?”.
Hắc Bảo nhìn cô, ngoài đôi mắt ra, với trí óc của một con mèo, nó chẳng thể giúp gì cho cô cả.
Cô gọi điện cho Kha Lương, Kha Lương vẫn còn đang ngủ nướng. Tần Cẩm ấm ức kể mọi việc tối qua cho Kha Lương nghe. Kha Lương tỉnh ngủ hẳn, anh ta trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
- Cậu khẳng định cô ấy bị ma nhập đúng không?
- Đúng vậy, cảm giác và biểu hiện của cô ấy hoàn toàn khác. Mình và cô ấy sống với nhau từ nhỏ, cô ấy vừa là bạn thân lại vừa là đối thủ của mình. Có thể nói trên thế giới này, người mình hiểu nhất chính là cô ấy. Tuy lúc này cô ấy vẫn bình thường nhưng mình có cảm giác cô ấy đã biến thành một con người khác.
Kha Lương sốt sắng:
- Mình sẽ tới ngay, mình sẽ chuẩn bị một chút máu chó, đợi có dịp mình sẽ vẩy lên người cô ấy. Nếu cô ấy thực sự bị ma nhập, chắc chắn sẽ có phản ứng đấy.
Tần Cẩm suy tư:
- Liệu làm như thế có được không? Nếu Thi Thi không bị ma nhập, chắc cô ấy sẽ đau lòng lắm bởi mình đã nghi ngờ cô ấy.
- Thì cứ phải thử mới biết được, quá lắm thì mình nói đây là quà sinh nhật dành cho cô ấy, còn nếu cô ấy thực sự bị ma nhập thì phải tìm cách cứu ngay, nếu không đến tính mạng cũng khó mà giữ được ấy chứ.
Tần Cẩm gác máy. Cô lại gọi điện cho Lục Tử Minh, anh chàng một mực phủ nhận:
- Thi Thi hung dữ như thế, sao lại có thể bị ma nhập được. Cô ấy không nhập vào ma là may lắm rồi. Có lẽ tối qua cô ấy đi chơi khuya rồi bị kích động mà thôi.
- Nhưng…
- Đừng nhưng nhị gì nữa, lát nữa tôi sẽ qua, lúc đó nói chuyện sau nhé!
Tần Cẩm rón rén mở cửa quan sát xem Thi Thi có đứng nghe trộm hay không. Vừa mở cửa, đập vào mắt cô là Thi Thi đang gườm gườm nhìn mình.
Tần Cẩm cố chống chế:
- Có việc gì không?
- Không có, mau xuống đi!
Bọn họ, một người trước, một người sau, cùng đi xuống cầu thang. Tần Cẩm nhận thấy Thi Thi đang cố gắng gồng mình lên, trông rất khó nhọc. Cô lo lắng nhớ tới lần trước Thi Thi bị ma nhập, con ma dính trên lưng cô ấy, lẽ nào lần này cũng thế sao?
Vừa quan sát Thi Thi, cô vừa bế Hắc Bảo lên định nhìn vào mắt Hắc Bảo xem có chuyện gì không. Khi cô vừa ôm Hắc Bảo để xem, thì Thi Thi quay ngoắt lại nói:
- Con mèo này thật đáng ghét, nó rụng lông lên bộ đồ hàng hiệu mình đang mặc.
Tần Cẩm giật mình, cô không dám bế Hắc Bảo lên để nhìn xem Thi Thi có bị ma nhập thật hay không nữa. Hai người yên lặng ngồi đối mặt nhau trên sofa.
Thi Thi đang uể oải sơn móng tay, dáng vẻ rất đa tình. Tần Cẩm cảm thấy lúc này Thi Thi thật gần gũi, quen thuộc.
Tần Cẩm đang hoang mang thì nghe thấy tiếng chuông cửa, cô nhẹ cả người, cảm giác giống như nghe thấy tiếng nhạc tiên trên thiên đường vậy.
Lục Tử Minh xuất hiện ngoài cửa, vừa vào tới nơi anh đã cười to rồi bô bô:
- Nào cô gái bị ma nhập, hãy tới đây cho tôi xem, cô có gì không bình thường mà dọa Tần Cẩm sợ vỡ mật thế?
Mắt Thi Thi lúc này sắc như dao, cô liếc nhìn Tần Cẩm một cái.
- Ma nhập cái gì? Anh có mang gì ngon tới không đấy?
- Thi Thi đáp lại.
- Cậu còn thiếu gì để bọn mình mang đến? - Kha Lương bước vào ngay sau đó, mồ hôi đầm đìa, xem ra anh chàng đã đi tới đây rất vội vàng.
Anh đang cầm một gói đồ nhỏ. Tần Cẩm liếc mắt nhìn anh ra hiệu, nhưng anh chàng không nhìn thấy.
Thi Thi vẫn đang đứng ở chỗ cũ, cô định quay lại đáp lời với Kha Lương. Chính trong khoảnh khắc đó, cái gói nước tanh tưởi đã được Kha Lương tưới lên đầu cô, Thi Thi bất ngờ, đứng im tại chỗ.
Mọi người đều nhận ra đó là máu chó. Những người đã từng chơi trò bắt ma đều biết điều này.
Họ chờ đợi xem có phản ứng gì không, nhưng tuyệt nhiên không có.
Thi Thi tức giận đứng im, cô không quay lại nhìn Kha Lương mà nhìn xoáy vào Tần Cẩm hỏi:
- Cậu nghi ngờ mình ư?
Tần Cẩm ngây người trước sự việc này. Cô không ngờ Kha Lương lại quá đường đột như vậy.
Thi Thi cười nhạt rồi chùi sạch vết máu chó trên mặt. Tử Minh đấm Kha Lương ngã vật xuống đất rồi khinh bỉ nói: “Khốn kiếp!”. Lúc này, quan hệ giữa bọn họ giống như chiếc bình bị đánh rơi, vỡ vụn ra vậy. Trái tim Tần Cẩm tan vỡ. Thực ra cô không nghi ngờ Thi Thi, cô chỉ cảm nhận được rõ ràng bạn mình đã hoàn toàn thay đổi, cô chỉ muốn cứu Thi Thi mà thôi. Cô không muốn bạn mình bị lợi dụng, nhưng cô không ngờ hành động này đã làm tổn thương tới Thi Thi.
Lục Tử Minh ôm lấy Thi Thi rồi quát vào mặt Kha Lương và Tần Cẩm:
- Trong mắt hai người, ngoài nhìn thấy ma ra thì còn thấy cái gì nữa? Nhóm mình bây giờ chỉ còn bốn người, vậy mà cứ nghi ngờ, tự tàn sát lẫn nhau. Hai người làm thế mà được đấy hả?
Thi Thi nhìn Tử Minh như muốn nói mình bị oan rồi uất ức chạy ra ngoài.
Ba người đuổi theo sau, chỉ thấy chiếc xe con màu đỏ phóng như bay. Lục Tử Minh liền lên xe đuổi theo, Kha Lương và Tần Cẩm cũng định đuổi theo nhưng cửa xe đã bị khóa.
- Mình nghĩ Thi Thi không muốn thấy chúng mình nữa đâu.
Họ đứng yên tại chỗ nhìn hai chiếc xe dần biến mất trong tầm mắt.
- Cậu thật… - Tần Cẩm tức quá không nói nên lời. Kha Lương ân hận, cúi đầu đáp:
- Mình làm thế tại vì mình sợ Thi Thi bị ma nhập, nếu thế cậu cũng có thể gặp nguy hiểm.
- Nhưng bọn mình làm thế cũng hơi quá đáng, Thi Thi là bạn của chúng mình, hơn nữa lúc nãy cũng chẳng xảy ra chuyện gì.
- Đúng vậy, chẳng có hiện tượng gì cả. - Kha Lương buồn bã đáp lại.
Hai người quay lại thì nhìn thấy một cái chân treo lơ lửng giữa không trung.
- Ông à, ông mau hiện ra đi!
Ông nội Kha Lương hiện ra, ông cũng đang dõi theo hai chiếc xe ở đằng xa.
- Lạ thật đấy, tuy đã vẩy máu chó lên mà không việc gì, nhưng ta vẫn cảm thấy có gì đó không bình thường. - Ông nội giơ tay sờ khuôn mặt điển trai của mình.
Ngôi nhà của Đường Thi Thi bị âm khí bao phủ, không giống nơi ở của người bình thường nữa.
Tần Cẩm thẫn thờ dõi theo về phía xa, cô tưởng rằng Thi Thi đã bị ma nhập và Lam Kỳ đã nhập vào người Thi Thi. Nhưng nếu không phải ma nhập thì là cái gì chứ?
Nghĩ đến đây, Tần Cẩm liền hỏi “ông nội trẻ”:
- Ông à, hay là cô ấy đã thay đổi chứ không phải bị ma nhập, hoàn toàn không có ai sai khiến cô ấy.
- Cũng không phải không có khả năng đó, như thế có nghĩa là cô ta đã biến thành ma, ma tính trong người cô ta đã được phát tán hết, cô ta không còn là cô ta trước kia. Hiện tượng này không liên quan tới việc ma nhập, tuy nhiên nó còn đáng sợ hơn cả ma nhập.
Ông nội vẫn đang thao thao bất tuyệt thì bọn họ đã nhảy vào xe đuổi theo Thi Thi và Lục Tử Minh đang mất tích.
Nếu quả thực Thi Thi đã thành ma thì Tử Minh sẽ gặp nguy mất.
Lục Tử Minh cứ nhấn ga phóng về phía trước. Anh một lòng muốn tìm Thi Thi. Anh nhận thấy giữa anh và Thi Thi có một mối ràng buộc nào đó. Anh biết Thi Thi có cảm tình với anh, nhưng anh lại không thể quên được sự rung động ban đầu đối với Tần Cẩm.
Anh không thích vẻ ngang ngược của Thi Thi, hơn nữa tính cách của cô cũng không phải là kiểu mà anh ưa thích, nói tóm lại Thi Thi không phải là người anh yêu. Nhưng tại sao lúc này anh lại vội vàng đi tìm cô? Chẳng lẽ giữa anh và cô chỉ là tình bạn thông thường hay sao? Chẳng lẽ chỉ là tình cảm giữa những người đã từng đồng cam cộng khổ? Lục Tử Minh không dám nghĩ tiếp nữa, anh không dám đối diện với tình cảm của mình, anh luôn coi mình và những người còn lại chỉ là ngọn nến trong gió mà thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi tắt.
Do vậy anh hoàn toàn không dám nghĩ tới tình yêu cũng như sự ngọt ngào của nó.
Cuộc đời với quá nhiều nguy hiểm rình rập xung quanh khiến anh dễ dàng kìm nén được lòng mình. Anh nhận thấy mình không phải là người đàn ông tốt, anh không thể đưa đến cho người phụ nữ của mình một cuộc sống hạnh phúc, ổn định. Nếu yêu một người nhưng lúc nào cũng bắt họ phải lo sợ thì người đàn ông đó còn được coi là người đàn ông tốt hay sao?
Anh đau khổ nghĩ liệu mình có tư cách để yêu ai đó không? Bản thân anh là một cảnh sát - một cảnh sát bị ma ám, anh lại không phải là hậu duệ của dòng họ pháp sư bắt ma như Kha Lương, cũng không phải là người có tiền, có thế lực như Kha Lương, lại càng không giống với Kha Lương - người có tiền duyên với Tần Cẩm từ kiếp trước. Nếu như Kha Lương đúng là Giang Ngạn Hoa kiếp trước - như ông nội Kha Lương đã từng nói, vậy thì tình yêu của họ khó mà lay chuyển được. Anh chỉ là một cảnh sát cứng nhắc, nghèo túng, liệu có thể mang lại hạnh phúc cho Tần Cẩm hoặc Thi Thi?
Từ lúc bắt đầu có tình ý với Tần Cẩm rồi bây giờ có thiện cảm với Thi Thi, anh chưa từng chủ động tranh thủ tình cảm của bất cứ cô gái nào. Thất bại của anh là ở chỗ, anh quá lý trí, quá tỉnh táo, và có thể là do anh quá đứng đắn cũng nên.
Anh đi loanh quanh trong thành phố nhằm tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Cảnh vật cũng giống với cuộc đời vậy, mọi thứ trôi qua trước mắt tựa phù vân, con người cũng cần phải có người để nhớ để thương thì cuộc sống mới có ý nghĩa.
Trời chập choạng tối, Tử Minh dần nguôi đi cơn giận với Kha Lương và Tần Cẩm. Anh phát hiện mình tức giận là do cảm xúc bị dồn nén từ lâu mà thôi. Hai người bọn họ lúc nào cũng quấn quýt bên nhau khiến người ta không thể không sinh lòng đố kỵ
Sự ghen ghét nảy sinh không phải vì anh có cảm tình với Tần Cẩm mà do anh cảm thấy sao anh chẳng có cái gì, còn người ta lại có thể có được tình yêu đẹp đến vậy.
Trong lúc đang lái xe vô định để tìm Thi Thi thì anh trông thấy một chiếc xe đi qua, người phụ nữ ngồi trong xe trông rất quen, lẽ nào là Thi Thi? Trong phút chốc, tinh thần anh lại dâng cao trở lại, anh nhấn mạnh ga đuổi theo, nhưng chiếc xe đó cứ lái vào nơi vắng người. Lục Tử Minh chắc chắn đó là Thi Thi, anh nghĩ cô đang buồn nên mới làm như vậy, cô muốn tìm một nơi để tĩnh tâm suy nghĩ.
Ở đầu đường xuất hiện một phụ nữ dắt một đứa bé vẫy tay với anh, anh cứ tiếp tục lái và không để ý tới họ. Tiếp tục lái xe tới ngã tư, anh lại thấy hai bóng người đó vẫy vẫy mình.
Từ đoạn đường đó đến ngã tư này xa như thế, tại sao người đi bộ lại nhanh hơn ô tô được nhỉ?
Anh sợ nổi da gà, biết rằng có việc chẳng lành. Anh tiếp tục lái xe về phía trước, quả nhiên lại thấy bóng người dắt đứa trẻ con đó vẫy tay.
Anh nhìn kỹ lại hai bóng người đó, chính là Anh Kỳ và thằng bé hôm nào, Anh Kỳ đang dắt tay thằng bé. Cô ta đang sốt sắng hét lên điều gì đó, nhưng do cửa xe đóng kín nên anh không nghe thấy gì. Dưới ánh đèn đường mờ mờ, anh nhìn thấy Anh Kỳ rất lo lắng, cô giơ tay chỉ về hướng ngược lại, dường như cô muốn anh quay về.
Lúc này anh chẳng còn tâm trạng để ý tới việc gì khác nữa, Thi Thi đã rẽ sang hướng khác, anh không còn thấy cô đâu nữa. Anh vẫn tiếp tục nhấn ga tiến về phía trước.
Thi Thi dừng xe trước một cao ốc rồi đi vào trong.
Lục Tử Minh vội tìm chỗ dừng xe rồi mau chóng đuổi theo Thi Thi. Vừa vào trong, anh nghe thấy tiếng gió thổi ù ù, rồi một tiếng “bộp” giáng mạnh vào đầu, anh lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.
Lúc tỉnh lại, anh thấy đầu đau như búa bổ rồi nhận thấy mình bị trói rất chặt. Ngẩng đầu nhìn xung quanh, anh thấy ánh đèn đến từ rất nhiều ngôi nhà. Hóa ra anh đã bị đưa lên sân thượng của tòa cao ốc. Anh đang bị trói vào một cây cột ở quán bar ngoài trời.
Anh bỗng nhớ tới Thi Thi, không biết lúc này cô thế nào rồi?
Anh nghẹn ngào gọi: “Thi Thi, Thi Thi ơi”, lòng anh nóng như lửa đốt.
Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng Thi Thi chậm rãi vọng tới: “Tôi vẫn khỏe, anh không phải lo đâu”.
Thi Thi bước ra từ trong bóng tối, toàn thân bốc lên một mùi rất lạ, anh kinh hãi nghĩ lẽ nào Tần Cẩm nói đúng.
- Anh ngạc nhiên lắm phải không? Thực ra không có gì đâu, hôm nay Tần Cẩm đã làm đúng, nhưng cách cô ấy làm lại quá ngốc nghếch mà thôi. - Thi Thi lạnh lùng nói, cô đang cầm một chiếc dĩa rồi rê nó lên trên cốc rượu.
- Cô bị ma nhập thật à? Ma nào nhập vào người cô ấy, xin đừng làm hại cô ấy! - Lục Tử Minh hét lên.
- Tôi đâu có bị ma nhập, ai cũng biết nếu đang bị ma nhập mà bị máu chó tưới lên đầu thì sẽ bị tiêu hao nguyên khí, hồn bay phách lạc, nhưng tôi có bị làm sao đâu, điều đó chứng tỏ tôi vẫn là tôi thôi. - Thi Thi cười rất quyến rũ.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Thực ra tôi chỉ muốn hỏi anh một điều thôi: Anh có yêu tôi không?
Thi Thi áp sát vào ngực Tử Minh, cô cứ khua khua cái dĩa trước mặt anh.
- Nếu anh yêu tôi thì hãy tặng tôi đôi mắt để tôi ăn đêm nhé! Nếu làm được thế, anh đã chứng tỏ được sự trung thành của anh với tôi, không hiểu sao tôi thấy đói khủng khiếp.
Lục Tử Minh nhìn cô trả lời:
- Nếu tôi không yêu cô thì sao?
- Nếu thế tôi sẽ cắn chết anh khiến anh không thể siêu sinh được, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết. Nếu Đường Thi Thi tôi không có thứ mình muốn, tôi sẽ ăn tươi nuốt sống anh.
Lời nói của Thi Thi nhẹ nhàng như thế, nhưng từng câu, từng chữ lại thâm độc vô cùng.
Lục Tử Minh bức xúc:
- Tại sao? Tại sao cô lại biến thành thế này kia chứ?
- Bởi vì tôi ghen tỵ. - Thi Thi lồng lộn, tức tối.
- Tôi ghen với Tần Cẩm, với Kha Lương, với cả anh nữa, tóm lại tôi ghen tỵ với tất cả mọi người. - Thi Thi hét toáng lên.
- Tại sao cô ghen tỵ?
- Cuối cùng thì tôi có gì nào? Ngoài gia sản kếch xù, tôi có gì nào? Tôi không có người thân, không có bạn bè, tình yêu, sự ấm áp cũng không…
- Cô vẫn còn có chúng tôi. Chẳng lẽ cô quên chúng ta đã từng vào sinh ra tử để vượt qua mọi cửa ải gian nan, khó khăn ư? Cô không nhớ gì nữa ư?
Ánh mắt Thi Thi ánh lên vẻ bối rối trong chốc lát rồi lại lạnh lùng như ban đầu.
- Mọi người đều không thích tôi. Anh cũng không thích tôi bởi anh yêu Tần Cẩm. Tần Cẩm luôn được mọi người yêu thương. Kha Lương thì có mọi thứ. Tôi chỉ là một người thừa mà thôi.
- Thi Thi, cô điên rồi hay sao? Sao cô lại là người thừa chứ? Chẳng lẽ cô đã quên trước kia bọn tôi quan tâm đến cô thế nào rồi sao? Cho dù thế nào, tôi vẫn quan tâm, bảo vệ cô như trước đây. Tôi đã tìm cô cả một ngày trời rồi đó.
Ánh mắt Thi Thi lại bối rối, một giọng nói vọng lên từ phía sau: “Đừng tin nó, hãy giết nó đi!”.
Từ trong bóng tối xuất hiện một bóng người nữa, đó là Lam Kỳ. Không thể nhầm được.
Lục Tử Minh bị cuốn vào những chuyện ly kỳ này là do anh nhận điều tra vụ án Lam Kỳ. Anh đã xem rất nhiều bức ảnh về cô gái kiều diễm này.
Lục Tử Minh cười nhạt rồi nói với Lam Kỳ:
- Sao cô cứ luôn tìm cách hại Tần Cẩm và Thi Thi thế? Tại sao cô không buông tha cho bạn thân của mình?
- Tại vì tôi quá cô đơn. Tại sao người phải chết là tôi mà không phải là bọn họ chứ? Tại sao họ không chết cùng tôi? Tại sao họ lại có được cuộc sống tốt đẹp còn tôi thì mãi không có?
Lục Tử Minh thở dài, hóa ra lại là ghen tỵ. Sự ghen tỵ của đàn bà thật đáng sợ! Người có tiền ghen tỵ với người có tình, người chết ghen tỵ với người sống, người không có ghen tỵ với người có. Sao họ không biết rằng chẳng có thứ gì là vĩnh hằng trên đời nhỉ?
Lam Kỳ nói với Thi Thi bằng giọng rất lạ: “Giết anh ta đi thì cậu sẽ có được anh ta mãi mãi”.
Thi Thi bắt đầu đờ đẫn trở lại, cô chậm rãi giơ chiếc dĩa lên giống như muốn chọc cái gì vậy.
Lục Tử Minh thẫn thờ nhìn Thi Thi. Lúc này có nói gì cũng vô dụng mà thôi. Bỗng anh cười to:
- Dáng vẻ bị thôi miên của cô xấu tệ Thi Thi ạ.
Chiếc dĩa đã dừng lại, dường như Thi Thi đã nhớ lại những chuyện trước kia. Trong đầu cô hiện ra cảnh Tần Cẩm cứu cô ở nghĩa trang, cảnh mọi người chạy thục mạng trong ngôi làng nhỏ, rồi cảnh tượng mọi người khi chuyển dịch thời gian, không gian, có tiếng cười vui sướng, có nước mắt tuôn rơi, có sự đau lòng, có bất bình, phẫn nộ,… Nếu chiếc dĩa này vẫn tiếp tục chọc xuống thì mọi sai lầm sẽ không thể cứu vãn nổi nữa. Nhưng cô lại không có cách gì chống lại giọng nói uy lực kia. Cô nhận thấy chính nội tâm yếu đuối và nỗi ghen tỵ mù quáng đã hại cô, vì thế Lam Kỳ đã lợi dụng điểm yếu này để điều khiển cô.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt mình, cô nhớ lại lần đầu tiên vừa gặp mặt họ đã đấu khẩu, rồi nhớ lại lúc họ gặp nguy hiểm trong đồn cảnh sát, nhớ ra anh chàng này không hay để ý tới cô, nhưng những lúc quan trọng lại tuyệt đối tin tưởng cô.
Trong đầu cô xuất hiện một ý nghĩ: “Không được làm hại người đàn ông này! Tuyệt đối không được làm hại Tần Cẩm!”.
Hai ý nghĩ đang đấu tranh gay gắt trong đầu Thi Thi khiến đầu cô đau đớn tưởng như có thể nổ tung ra. Lục Tử Minh lo lắng nhìn Thi Thi, anh không nhịn nổi nữa liền lớn tiếng quát Lam Kỳ:
- Câm mồm! Cô đừng ép Thi Thi nữa! Sao không tự tay giết tôi đi?
- Không, tôi muốn xem nét mặt cô ta khi giết người mình yêu quý nhất sẽ như thế nào. Cô ta vẫn luôn coi mình là nữ hoàng, luôn cao ngạo cơ mà. Cô ta luôn muốn bọn thường dân chúng tôi nhất nhất nghe theo mà. Tôi đã có thể điều khiển được cô ta, bây giờ giết các người dễ dàng giống như giẫm chết một con kiến vậy.
Lúc này, Thi Thi dường như đã bị khuất phục, cô tiếp tục giơ chiếc dĩa lên. Lục Tử Minh nhắm mắt lại, anh không muốn nói thêm gì nữa, anh sợ gợi nhớ lại những chuyện trước đây sẽ khiến Thi Thi đau lòng. Nhưng anh chờ mãi vẫn không thấy chuyện gì xảy ra. Anh mở mắt, không ngờ Thi Thi đã tự đâm chiếc dĩa vào mắt mình. Sự đau đớn làm Thi Thi tỉnh hẳn, cô quay lại ôm chặt Lam Kỳ. Lam Kỳ không ngờ tới tình huống này, cứ đứng giãy giụa trong vòng tay Thi Thi. Lam Kỳ muốn xé nát Thi Thi nhưng cô ta không làm được. Thi Thi nhận ra chỉ có giết chết Lam Kỳ thì Lục Tử Minh mới có cơ hội sống sót.
Tử Minh sợ hãi hét lên:
- Thi Thi, đừng làm thế! Anh kêu lên:
- Thi Thi! Mau giết tôi đi! Đừng làm gì ngốc nghếch nữa. Hãy giết tôi đi! Không sao đâu. Lát nữa Kha Lương và Tần Cẩm tới, cô sẽ bình thường trở lại. Thi Thi à, mau giết tôi đi!
Thi Thi gắng sức kéo Lam Kỳ tới gần mép sân thượng, dường như cô muốn đẩy Lam Kỳ xuống dưới. Một vết dĩa rạch trên mặt cô, nhưng chưa lúc nào trông cô hấp dẫn, rung động lòng người như lúc này.
Cô hướng về phía Tử Minh, khẽ nói:
- Anh nói với Tần Cẩm là cho tôi xin lỗi cô ấy, tôi không thể tiếp tục sống cùng cô ấy được nữa. Anh cũng đừng cãi nhau với Kha Lương nữa nhé, tôi thấy anh ta rất quan tâm tới anh đấy.
Hai người họ đã đứng sát mép sân thượng. Từ trên cao nhìn xuống, trông người bé xíu như những con kiến.
Thi Thi ôm chặt Lam Kỳ. Cô ngoảnh về phía người đàn ông cô yêu nhất trên đời rồi bình thản hỏi:
- Tử Minh à, hãy nói cho em biết: “Anh đã từng thích em chưa? Thực ra cũng không cần anh phải trả lời đâu. Em chỉ muốn nói với anh rằng em rất yêu anh. Thế là đã mãn nguyện lắm rồi”.
Nói xong, bóng Thi Thi biến mất, giống như con chim bay vào bầu trời đêm vậy. Thực ra, Thi Thi không phải là người hoàn hảo - tính cách của cô không dịu dàng lại hơi nhỏ nhen, thế nhưng vào lúc quan trọng nhất trong cuộc đời, để cứu người đàn ông cô thầm yêu và bạn bè, cô đã lựa chọn hy sinh bản thân.
Lục Tử Minh im lặng hồi lâu, anh không kêu, cũng chẳng nhúc nhích.
Anh nhắm chặt mắt cho rằng tất cả chỉ là ảo giác. Cho dù lúc anh mở mắt, Thi Thi xuất hiện để giết anh thì anh cũng cam lòng.
Anh nghe thấy lòng mình đang gào thét: “Thi Thi à, anh yêu em! Anh đã yêu em rồi, không biết yêu từ lúc nào, nhưng đến tận hôm nay anh mới hiểu anh yêu em nhường nào. Em có nghe thấy không? Sao chưa nghe anh trả lời thì em đã vội đi rồi? Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em đâu, cho dù em ở nơi đâu, thiên đường hay địa ngục anh cũng sẽ tìm được em để nói cho em nghe rằng anh yêu em. Về đi em! Mau về với anh đi em!”.