Trên sa trường một giọt nước thành băng, một manh áo cũng là ơn, đủ khiến ta ghi nhớ ngàn năm.
Nhưng ai biết, thì ra ta từng gặp nàng, lúc ta vinh hiển nhất và lúc ta đau buồn nhất.
Khi gặp lại Cửu Hoàng tử lần nữa tôi đã mười sáu tuổi.
Lúc này chiến tranh đã kết thúc, chàng từ biên ải trở về, dân chúng đổ ra đường chen chúc nhau, chỉ để chiêm ngưỡng dung mạo tuấn tú, uy nghi của vị tướng trẻ bách chiến bách thắng. Nhưng đáng tiếc, họ chỉ nhìn thấy một người sắp chết.
Chàng bị trọng thương trên chiến trường, vết thương lại để quá lâu không được chữa trị kịp thời khiến cho thần y Ôn Tức người nước Tần vốn được tôn vinh là Hoa Đà, Biển Thước1 tái thế cũng đành bó tay.
Mà Ôn Tức lại là thúc phụ tôi.
Lần này tôi được kiệu của hoàng gia rước vào cung với danh nghĩa là đệ tử của thần y, được gặp vị Hoàng tử thứ chín là Cửu Hoàng tử Tần Nhiễm (người được truyền tụng là danh tướng bách chiến bách thắng.)
Năm nay tuổi chàng mới mười chín, trên mình lại có tới một trăm linh bảy vết thương, mỗi vết thương đều như một chứng tích về chiến công hiển hách của chàng trên sa trường. Nhưng lúc này chàng ngồi trước điện mình khoác trường bào, ho mãi không dứt, trong đờm đã có lẫn máu đen.
Cơ thể chàng đã bị hủy hoại nghiêm trọng trong những ngày triền miên trên các chiến trường, mọi thần y linh dược đều vô hiệu. Thúc phụ đã dốc hết tâm lực cũng chỉ có thể giúp chàng sống thêm được mấy tháng, chỉ là kéo dài sức tàn mà thôi.
Tôi nhìn chàng ngồi dưới gốc cây ngô đồng, gầy gò nhợt nhạt. Mắt bỗng cay sè, mọi sự liên quan đến chàng, bỗng chốc tái hiện trong tâm trí tôi rõ ràng như những bức họa nối tiếp nhau.
Lần đầu tiên tôi gặp Cửu Hoàng tử là sáu năm về trước, tôi lên mười chàng mười ba.
Nước Càn đột nhiên dấy binh chinh phạt nước Tần, Tần vương treo soái ấn trước triều đường hỏi quần thần ai có thể xuất chiến, đám quan văn võ đáng thương tất thảy đều ấp úng không dám ngẩng đầu. Chính lúc đó Cửu hoàng tử bước lên trước điện cầm soái ấn cao giọng, dõng dạc: “Nhi thần tình nguyện xuất chinh!”
Quần thần ai nấy kinh ngạc.
Vì vậy khi chàng dẫn đại quân xuất chiến, toàn thể dân chúng kinh thành đổ ra đường đưa tiễn. Tôi chen lấn trong đám người đông nghịt, cùng với tỷ tỷ cố nhìn bằng được dung nhan Hoàng tử.
Tôi vốn tưởng chàng uy nghi dũng mãnh như la hán Kim Cương trong miếu, ai ngờ lại nhìn thấy một thiếu niên rất nho nhã, mảnh khảnh.
Tôi mãi mãi ghi nhớ hôm đó là một ngày hè nóng nực, ánh mặt trời chiếu lên chiến giáp màu xám bạc lóng lánh. Còn chàng ngồi ngay ngắn trên mình ngựa, mái tóc đen nhánh, khuôn mặt trắng ngần, ngũ quan thanh tú như nhi nữ, đôi mắt điềm tĩnh nhìn về phía trước, lại khiến tôi cảm thấy nỗi buồn vô cớ.
Sau khi về nhà, tỷ tỷ tôi lau nước mắt vừa khóc vừa nói: “Đáng thương cho một nước Tần, đường hoàng là thế lại phải cần đến một thiếu niên mảnh khảnh như vậy chống lại trăm vạn đại quân địch quốc!”
Tỷ tỷ không tin chàng, văn võ bá quan không tin chàng, dân quốc cũng không tin chàng. Cửu Hoàng tử vẫn còn trẻ tuổi mà đã dẫn hai mươi vạn binh mã ra trận trong những tiếng nhỏ to hoài nghi như thế, đơn thương dấn thân vào bão táp sặc mùi máu tanh ở biên ải phía Bắc.
Tám tháng sau, khi tuyết vừa tan, mảnh đất khô cằn trước hiên nhà xuất hiện ngọn cỏ xanh đầu tiên, tỷ tỷ từ đâu về xông vào nhà, chưa kịp cởi áo choàng, ôm lấy tôi nhảy lên hò reo: “Thắng rồi! Thắng rồi! thắng rồi!”
Mũi tỷ tỷ đỏ ửng vì lạnh, mắt mờ ướt, những giọt nước mắt sung sướng tuôn trào, nghe đồn Tần Nhiễm dùng một cây thương dài, chặt phăng thủ cấp của thống soái địch quân, kết thúc cuộc chiến tranh vệ quốc với đại thắng thuộc về nước Tần.
Vị tướng quân mười bốn tuổi cưỡi ngựa hồi triều, cả kinh thành tiếng hoan hô hò reo như sấm dậy.
Tỷ tỷ tôi đã bỏ ra ba ngày đêm đi hái những bông hoa quỳnh bảy sắc tết thành vòng nguyệt quế ném về phía chàng, do tay tỷ tỷ chưa đủ khỏe, vòng quyệt quế rơi xuống đất ngay cạnh chân ngựa của chàng nhưng tỷ tỷ không hề buồn, vẫn cười sung sướng, “không sao, lần này không trúng, về sau vẫn còn cơ hội, nhất định có lần ném trúng.”
Bắt đầu từ hôm đó, tỷ tỷ lao vào luyện tập cung tên, tuy nhiên cung tên còn chưa kịp luyện thành công, tiếng trống báo động lại dồn vang. Dị tộc đến xâm phạm bờ cõi, Cửu Hoàng tử vừa cởi chiến giáp lại vội vàng khoác lên người, móng sắt ngựa vừa tháo lại tra vào, binh sỹ chưa kịp hồi sức lại ra trận.
Tỷ tỷ suốt đêm không ngủ, nhìn trời ngoài cửa sổ, nhìn mãi cho đến khi màu đen bên ngoài chuyển thành màu trắng, tỷ tỷ nói với tôi: “Đại Đại, tỷ sợ lắm!”
“Tỷ sợ nếu lần này Cửu Hoàng tử thua trận, Dị tộc tiến vào, chúng ta sẽ không có cơm ăn à?” Mười một tuổi, ý nghĩ duy nhất của tôi về chiến tranh chỉ giới hạn ở chỗ nếu triều đình thua trận sẽ không có cơm ăn.
Tỷ tỷ lắc đầu, buồn bã nói rất chậm: “Không, tỷ sợ ngàn vạn dân trăm họ, tám phương quốc thổ, người đông, đất rộng như vậy, gánh nặng lớn thế đè lên vai một người, tỷ sợ chàng không gánh nổi.”
Tôi nửa hiểu nửa không, lờ mờ cảm thấy điều tỷ tỷ nghĩ khác hẳn mọi người. Đối với tỷ, Tần Nhiễm quan trọng hơn cả nước Tần.
Bốn tháng sau, Tần Nhiễm tái lập công, bắt sống ba vạn địch quân, đuổi địch ra ngoài quốc thổ vài trăm dặm. Khi đại quân đại thắng tướng soái trở về, Tần vương đích thân nghênh đón, vị tướng trẻ Tần Nhiễm vinh hiển phong quang, thiên hạ vô song.
Tỷ tỷ tôi lại ném vòng nguyệt quế về phía chàng, lần này cuối cùng đã ném trúng, thậm chí quàng trúng đầu ngựa của Tần Nhiễm. Chàng nhìn theo hướng vòng nguyệt quế, ánh mắt hai người gặp nhau trên không, Cửu Hoàng tử gật đầu với tỷ, tỷ vội vàng cúi đầu hai má ngượng ngùng ửng đỏ.
Ban đêm, tỷ ngồi trầm tư dưới ánh đèn, tôi gọi mấy lần, tỷ không trả lời, đành chơi một mình, đúng lúc thím dạy tôi học thêu, tỷ nhìn thấy, mặt sáng bừng, nhảy lên reo: “Có rồi!”
“Có gì cơ?”
Tỷ nháy mắt với tôi, cười bí hiểm: “Tỷ phải chuẩn bị một món quà lớn.”
“Tặng ai?”
“Chàng!”
Tỷ cụp mắt, rồi lại nhẹ nhàng ngẩng lên, ánh mắt long lanh, vô cùng dịu dàng, tôi mới kinh ngạc reo lên: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ thích Cửu Hoàng tử hay sao?”
Tỷ mím môi, bẽn lẽn gật đầu.
“Nhưng…” Tuy tuổi còn nhỏ, tôi vẫn biết phân biệt giàu nghèo. “Chàng là Hoàng tử, còn chúng ta là thường dân, huống hồ sau này chàng sẽ kế vị ngôi báu, trở thành đại vương sẽ có vô số cung tần, như vậy tỷ cũng chấp nhận à?”
Mắt tỷ sáng bừng, vẻ mặt kiên định: “Thiên hạ nhìn chàng, họ chỉ nhìn thấy ngôi vị cao quý tột đỉnh, tài sản vô vàn của chàng. Còn tỷ nhìn chàng, lại nhìn thấy trí tuệ, lòng dũng cảm và nỗi cô đơn của chàng.” Nói đến đây, mắt tỷ chợt tối, khẽ nói: “Nhiễm quân thật đáng thương. Tỷ rất muốn nắm tay chàng. Nhìn vào mắt chàng nói với chàng, chàng sẽ không cô đơn, tỷ sẽ luôn ở bên chàng.”
Tình cảm sao có thể một phía là được? Tôi thầm nghĩ: Tần Nhiễm thân là Hoàng tử, có biết bao người ở bên, phụ mẫu, huynh đệ, bằng hữu, thuộc hạ sao chàng có thể cô đơn? Sao có thể thiếu người kề cận? Huống hồ chàng là tướng quân bách chiến bách thắng, được mọi thiếu nữ kinh thành ngưỡng mộ, mơ ước, trong khi tỷ chỉ là con nhà bình dân, thậm chí còn không xinh đẹp.
Nhưng tỷ có đôi bàn tay tuyệt vời khéo léo. Đôi bàn tay độc nhất vô nhị.
Tỷ đã dùng đôi bàn tay độc nhất vô nhị đó thêu một bức họa độc đáo nhất thiên hạ. Bức họa đó khi mở ra chính là bức “Tần quân xuất chinh đồ” mô tả cảnh Tần Nhiễm dẫn đại quân rời khỏi kinh thành, chống lại đại quân nước Càn, mầu sắc tuyệt vời, thần thái sống động. Nhưng gập lại chính là một chiếc chiến bào mà cổ áo chính là cổng thành có khuy luồn bằng đồng, gió vừa thổi nhân vật trong bức họa chuyển động dường như từ trong tấm áo đi ra. Khi được mang vào cung cả triều đình đều trầm trồ khen ngợi.
Tần vương lập tức triệu kiến cô gái đã thêu bức tranh. Tỷ tỷ trang điểm đeo đầy đồ trang sức quỳ phục trước điện, Hoàng thượng hỏi muốn được ban thưởng gì? Tỷ ngẩng đầu dõng dạc trả lời: “Muốn được làm vợ Cửu Hoàng tử.”