C
ó điều chỉ sau một cái chớp mắt, Cảnh Thất đã lập tức điều chỉnh xong biểu cảm của bản thân.
Y thản nhiên như không, cau mày lại, hỏi có phần buồn bực: “Gọi hắn tới làm gì, bản vương đã qua lại với tên tiểu tử ấy bao lâu rồi, thế mà cạy miệng không được nửa lời, lại còn thường xuyên nói những lời khiến bản vương đây phải giậm chân đấm ngực. Nếu hắn nói lời gì khó nghe, chẳng phải sẽ khiến đại điện hạ mất hứng sao?”.
“Đâu có, trẻ con nói sai mấy câu đã so đo từng chút một, chẳng lẽ ta lại là người bụng dạ hẹp hòi thế ư?” Hách Liên Chiêu nhìn y, cười mà như không: “Sao vậy, vương gia cảm thấy ta không xứng để vu đồng nể mặt chăng?”.
Đúng là không xứng. Cảnh Thất thầm nhiếc móc Hách Liên Chiêu từ đầu đến chân một lượt, đây không phải là rảnh rỗi sinh nông nổi sao? Xem ra y đã đánh giá thấp trình độ vô sỉ của Hách Liên Chiêu rồi. Hắn được lợi còn ra vẻ ta đây chẳng thiết. Dù vậy trên mặt y vẫn phải cười phụ họa theo: “Điện hạ nói vậy không phải đang bức ép bản vương sao? Tội danh này sao bản vương gánh nổi chứ. Bình An, người sang chỗ vu đồng, nói đại điện hạ đang ở chỗ ta, mời hắn qua đây một chuyến”.
Nếu là chuyện khác thì có to bằng ông trời Cảnh Thất cũng chẳng lo, thế nhưng Ô Khê... Lúc này Cảnh Thất cứ nghĩ đến tên tiểu tử ấy là đầu lại đau như búa bổ, một chữ “trục1” sao đủ để diễn tả hết được. Hách Liên Chiêu tuy thích công to việc lớn, ưa được người ta nịnh nọt, thế nhưng Nam Ninh vương và thái tử thân thiết với nhau là chuyện khắp kinh thành không ai không biết, đương nhiên trong mắt đại hoàng tử, thái tử còn chưa đáng đề phòng, song dù sao hắn cũng là chính khách dạn dày trong chính trị, vẫn nên có đôi phần thận trọng, bởi vậy hắn liền có ý thăm dò Ô Khê. Cảnh Thất thì ngoài mặt làm ra vẻ không có việc gì, nhưng miệng mồm lại đắng ngắt, chỉ trong khoảnh khắc đã có vô số kết quả y cho rằng có thể xảy ra quét ngang tâm tưởng - ví như Ô Khê dứt khoát giả chết không đi, nếu thế thì còn may, hắn không tới y còn có thể bịa ra lý do nào khác để lấp liếm cho qua, Cảnh Thất chỉ sợ hắn tới rồi, vừa thấy mặt Hách Liên Chiêu đã cho ngay một câu “Ta biết ngươi, Hách Liên Chiêu, ngươi là kẻ thù lớn của chúng ta”, hoặc là trực tiếp rút luôn cái móc của hắn ra, xông tới diệt cỏ tận gốc...
1 Trục là từ địa phương của Bắc Kinh, chỉ người cố chấp, chỉ làm theo ý của mình mà không nghe ý kiến của người khác.
Quả thực chưa chắc hắn sẽ không làm ra chuyện này. Oán hận đời người bao giờ cho thoát, bao giờ cho thoát. Cảnh Thất một mặt làm bộ lạnh lùng vô tâm, nói chuyện trên trời dưới biển cùng Hách Liên Chiêu và Trác Tư Lai, một mặt vắt óc tìm đường, y đã bắt đầu suy tính xem nếu Ô Khê gây ra chuyện gì thật thì phải thu vén hậu quả ra sao. Ngọc Hoàng Đại Đế, Quán Thế Âm Bồ Tát, Ô Khê tiểu tổ tông, ta giờ chẳng dám hy vọng xa vời ngươi không trở mặt, chỉ mong phương thức trở mặt của ngươi có thể... uyển chuyển một chút. Cũng may mấy chuyện như ngươi chén qua ta chén lại, tâng bốc lẫn nhau đã trở thành một thứ bản năng của y, giờ y một lòng ba bốn việc như vậy mà hai kẻ kia cũng không phát giác có điều gì bất thường.
Đợi một lát sau y liền thấy Bình An trở lại: “Xin điện hạ, vương gia chờ trong chốc lát, vu đồng nói sẽ qua ngay”.
Hách Liên Chiêu gật đầu, trái tim Cảnh Thất thì trĩu ngay một nửa.
Đợi thêm lát nữa, quả nhiên thấy người vào báo vu đồng đã tới, Cảnh Thất dõi mắt nhìn qua, được, lại là lối ăn vận trong ba tầng ngoài ba lớp, chỉ hận không thể dùng ánh mắt trút hết bực bội trong lòng, thế là một nửa trái tim còn ôm hy vọng vào may mắn cũng chìm luôn. Nhưng Nam Ninh vương tốt xấu gì cũng là người từng trải sóng to gió lớn vừa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho tình huống xấu nhất xong, liền bắt đầu tính toán ngay đường lui và cách giải quyết hậu quả. Lòng còn đang suy tính, người đã đứng lên, vươn tay kéo Ô Khê lại: “Ngươi cũng nhanh chân thật, mau tới tham kiến đại điện hạ đi”. Y ngoài mặt là kéo Ô Khê tới gặp Hách Liên Chiêu, nhưng trên thực tế lại lẳng lặng đứng chắn giữa hai người bọn họ, âm thầm quan sát biểu cảm của Ô Khê một lượt, đáng tiếc là cả khuôn mặt Ô Khê chỉ để lộ mỗi hai con mắt, hai con mắt ấy còn đen như thế, bình tĩnh như thế. Đây vẫn là lần đầu Cảnh Thất có phần không đoán ra hắn có ý gì.
Hách Liên Chiêu thì lại trưng ra bộ mặt mà ai nhìn vào cũng chỉ muốn vác khay lên nện, giả bộ cao thâm khó dò, ý cười như có như không, trên thực tế chỉ là vô duyên vô cớ kiếm chuyện thị phi mà thôi. Vị đại hoàng tử này gật đầu ra uy với Ô Khê, nói: “Vu đồng đã tới rồi đấy à, ngồi xuống đi”.
Trông Hách Liên Chiêu còn ra dáng hơn cả chủ nhân chính thức là Cảnh Thất. Ô Khê tuy là con tin do Nam Cương đưa tới, ở chốn kinh thành này xác thực là một nhân vật có cũng được mà không cũng chẳng sao, thế nhưng dù sao hắn là đại vu sư Nam Cương trong tương lai, nếu thật sự bàn về thân phận, cũng không chắc được đôi bên ai cao ai thấp. Câu nói này của Hách Liên Chiêu, quả thực đã ngạo mạn đến tột cùng.
Cảnh Thất cảm thấy cánh tay mình đang nắm lấy cứng đờ tức thì. Y liền kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình, cười bảo: “Lần trước Tử Thư huynh có đem tặng ta mấy vò rượu ngon, ngươi còn chưa nếm thử đúng không, lần này vừa khéo có phúc uống rồi”.
Y đứng dậy rót rượu cho Ô Khê, lưng hơi xoay về phía Hách Liên Chiêu, giấu đi ý cười giả dối trên gương mặt, lắc đầu với Ô Khê, động tác rất khẽ. Ánh mắt Ô Khê đăm đăm nhìn vào thứ rượu trong veo trong chén, cũng chẳng biết có trông thấy hay không.
Sau đó thiếu niên nâng chén rượu lên, đứng dậy, nói với Hách Liên Chiêu rằng: “Ô Khê kính đại điện hạ một chén, xin cạn trước để tỏ lòng, trước đây có làm điều gì không phải cũng mong điện hạ chớ để trong lòng, nể tình Ô Khê tuổi nhỏ, chưa hiểu chuyện”.
Cảnh Thất nghe mà ngây ngẩn cả người. Hách Liên Chiêu lại bật cười, cũng nâng chén rượu lên, hướng về phía Ô Khê, tỏ ý bản thân: “Sao lại nói lời ấy, vu đồng đã đắc tội ta khi nào vậy nhỉ, sao đến bản thân ta cũng không nhớ được? Tư Lai, ngươi có nhớ không?”.
Trác Tư Lai cười phụ họa, Ô Khê hơi vén khăn che mặt ra, uống cạn rượu trong chén, Hách Liên Chiêu cũng cúi đầu, tỏ ý đồng tình mà nhấp môi chút ít, sau đó liền đặt chén rượu xuống. Hắn nâng mèo thơm trong lòng lên, cười bảo: “Lễ vật này của vu đồng nặng quá, thật khiến người ta phải lo lắng không yên”.
Ô Khê thoáng cúi người, thản nhiên đáp: “Không coi là thứ gì quý giá, đại điện hạ không chê là tốt rồi”.
Hách Liên Chiêu thưởng thức mèo nhỏ tinh khôn trong tay, tâm lý khoái trá vô cùng.
Thứ khoái trá ấy chẳng liên quan gì đến chuyện Ô Khê ra sao cả. Ai chẳng biết vu đồng này không biết nể nang, thể diện ai cũng không đếm xỉa, tính tình đã đáng ghét còn ngoan cố, hệt như hòn đá trong nhà xí vậy, Hách Liên Kỳ kia ba phen bốn lượt tỏ ý muốn thân cận, đều bị đuổi về không chút khách khí, khiến cho thằng nhãi Hách Liên Kỳ chui ra từ bụng tiện nhân ấy tức sôi máu. Thế nhưng một kẻ như vậy hôm nay lại cúi đầu trước bản thân.
Hách Liên Chiêu nhìn mèo nhỏ vì được bản thân vuốt ve mà híp mắt lại, dịu ngoan nằm sấp, đột nhiên sinh ra một thứ cảm giác thỏa mãn kỳ dị, rằng chỉ cần hắn muốn, những kẻ kia đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời như con mèo này vậy.
Hắn không kiềm được cảm giác phơi phới dâng lên trong dạ.
Ăn một bữa cơm, cả chủ lẫn khách đều ôm mưu tính của riêng mình, chỉ có một mình đại điện hạ Hách Liên Chiêu là khoái trá tận tình. Mãi đến khi tiễn được Hách Liên Chiêu đi rồi, Cảnh Thất mới thở phào nhẹ nhõm. Gió thổi ngang qua y mới phát hiện ra, ban nãy quá tập trung tinh thần và sức lực, sau lưng đã ứa chút mồ hôi lạnh. Mấy ngày gần đây mọi chuyện quá xuôi chèo mát mái, y đột nhiên phát hiện ra bản thân rốt cuộc cũng có phần sơ suất, hôm nay thiếu chút nữa đã để tên mãng phu họ Hách Liên này làm hỏng việc. Y quay đầu lại, thiếu niên kia vẫn giấu thân mình trong lớp y phục đen kịt một màu, đôi mắt cụp xuống nhìn mặt đất, không nói một lời. Cảnh Thất nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy hắn sao mà giống tảng đá vá trời trong truyền thuyết đến thế, bầu trời đã sụp xuống rồi, người người kinh sợ bất an, chỉ có mình hắn vẫn liều mình đứng thẳng: “Ô Khê...”.
Lúc này Ô Khê mới chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn y, lát sau mới thấp giọng nói: “Ta về trước đây”.
Trong giây phút ấy, Nam Ninh vương gia khôn ngoan mẫn tiệp lại không biết bản thân nên nói cái gì, chỉ biết trơ mắt nhìn thiếu niên phía trước từ từ bước đi, sống lưng thẳng tắp như cán thương vậy. Đột nhiên, Cảnh Thất lại nhớ tới Phùng đại tướng quân, trong linh đường tối đen như mực, nam nhân tinh thần sa sút ấy đã từng nói với y rằng - “Nam nhi sinh ra trên thế gian này, không cầu chư hầu biết tiếng, thế nhưng cầu đạp đất đội trời, không cầu vinh hoa phú quý, nhưng cầu sống được kiêu hãnh chết ngẩng cao đầu”.
Đại tướng quân còn nói, dù cho quá cứng thì dễ gãy... cũng thà gãy chứ quyết không cong.
Cảnh Thất ngửa mặt lên, nhắm nghiền mắt lại, y hiểu được bản thân hôm nay đã làm một chuyện rất sai lầm, ấy là cưỡng ép thắt lưng của đứa trẻ ấy phải cong gập xuống. Giả dối lọc lừa, quyền tiền trong tay dễ dàng hành sự, những thứ ấy đều đã khắc vào tận xương tủy y, giống như lớp màu bảo vệ tái nhợt mà giả dối, từ nhỏ y đã quen với việc vui giận không hiện lên khuôn mặt, đã quen với việc ngươi lừa ta gạt thế này.
Thế nhưng Ô Khê không giống vậy, đứa nhỏ này bướng bỉnh và kiêu ngạo nhưng yêu hận rõ ràng, từ trước đến nay chưa từng biết cúi đầu, cũng chưa từng...
Bình An đứng một bên, không dám bước tới làm phiền. Đột nhiên, Cảnh Thất sải bước đi nhanh ra ngoài, Bình An vội vã đuổi theo sau: “Chủ tử, cậu đi đâu vậy?”.
“Ngươi đừng theo.”
Cảnh Thất đuổi mãi đến tận phủ vu đồng, lần đầu tiên y bỏ qua mấy câu hàn huyên vô dụng sau khi gõ cửa, hùng hổ xông tới hỏi: “Vu đồng nhà các ngươi đâu?”.
Nô A Cáp chưa kịp phản ứng, đầu tiên hắn ngây người một chốc, sau đó mới trả lời rằng: “Ban nãy trở về hình như ngài ấy không được vui cho lắm, một mình ra sân sau, không cho chúng tôi đi theo...”.
Lời của hắn còn chưa nói hết, Cảnh Thất đã đi về phía sân sau.
Ô Khê không biết cái gì gọi là “Một ngày khom lưng làm trâu ngựa, lưng hao gầy tóc bạc sương pha”1, càng chưa từng “lên cao phóng tầm mắt nhìn núi Bát Công mà rầu rĩ chán chường2”, cũng sẽ không “lừa mình dối người mà hát điệu buồn thay rơi nước mắt, ngóng trông xa thay trở về nhà3”.
1 Nguyên văn: “Nhất đán quy vi thần lỗ, trầm yêu phan tấn tiêu ma”
trong bài Phá trận tử của Nam Đường Hậu Chủ Lý Dục.
Trầm yêu: Trầm Ước thời Nam Triều người mang tật cũ, chỉ trong hơn một trăm ngày ốm mà thắt lưng đã gầy trơ.
Phan tấn: Nhà Tây Tấn xưa kia có người tên Phan Nhạc, tuổi mới ba mươi hai mà đầu đã hai thứ tóc.
Về sau, hậu nhân dùng hai cụm “Trầm yêu” (thắt lưng họ Trần), “Phan tấn” (Tóc mai họ Tấn) để nói về thân thể gầy gò, đầu mang tóc bạc.
2 Nguyên gốc: “Đăng cao trướng vọng Bát Công sơn, kỳ thụ đan nhai vị khả phàn” trích trong bài Quá Hoài Âm hữu cảm của Ngô Vĩ Nghiệp đời Thanh. Trong truyền thuyết núi Bát Công là nơi mà Hoài Nam Vương Tây Hán - Lưu An và tám vị môn khách đắc đạo thành tiên. Ý tứ của Ngô Vĩ Nghiệp là: Nhìn núi Bát Công, ta cũng muốn rời đi thế gian đầy đau khổ này, thế nhưng không tài nào làm được.
3 Nguyên văn: “Bi ca đương khấp, viễn vọng đương quy.” Xuất phát từ câu “Bi ca khả dĩ đương khấp, viễn vọng khả dĩ đương quy” trong bài nhạc phủ cổ đời Hán là Bi ca. Đây là một bài thơ miêu tả nỗi nhớ quê của người xa xứ. Vì muốn khóc nên cất khúc bi ca, vì không thể trở về mới phóng mắt trông xa.
Cố hương ngoài xa ba nghìn dặm, thế nhưng, chuyện cũ nay cũng đã qua rồi. Hắn ngẩn ngơ nhớ lại lần đầu tiên bước vào trong đại điện mấy năm về trước, ỷ vào cái tính tình không chịu thua không chịu cúi thấp đầu mà mặc sức làm bậy, giờ đột nhiên cảm thấy, đó đều đã là chuyện của đời trước. Ô Khê gầm lên một tiếng, giọng khản đặc, liều mạng vung nắm đấm về phía bức tường cứng rắn ở sân sau, cứ như làm vậy sẽ có thể trút hết thứ đang luẩn quẩn không chịu tan đi trong lồng ngực. Vụn đá vỡ ra, hắn lại như không biết đau là gì vậy.
Đột nhiên, cánh tay bị người giữ lại, Ô Khê nhắm nghiền hai mắt, một tay chống trên tường, nặng nề thở dốc, lát sau mới ngẩng đầu lên, quật cường nhìn Cảnh Thất đang giữ chặt tay mình, không nói một lời. Gương mặt thanh tú khiến người ta yêu thích, lúc nào cũng phảng phất đôi phần cợt nhả của Nam Ninh vương mà hắn đã nhìn quen, nay chỉ còn nghiêm nghị.
Một lão hồ ly đã nhìn quen trăm năm sương gió, thời thế nhiễu nhương, sóng dữ cuộn trào vẫn bình tĩnh như thường, cùng một con sói còn non đã đi là đi đến tận cùng đường, đầu rơi máu chảy cũng không quay đầu lại, cứ thế đối diện nhau mà đứng, mà giằng co, chẳng ai chịu nhường ai nửa bước.
Một lúc lâu sau, Cảnh Thất mới thở dài một tiếng, nâng cổ tay Ô Khê lên, nhắm thẳng nắm tay đã đã bị thương của hắn về phía mình, thản nhiên bảo: “Đánh vào đây này, trút giận”.
Bàn tay Ô Khê nắm rất chặt, đến mức cả cánh tay hắn đều đang run rẩy. Bỗng hắn rời mình khỏi tay Cảnh Thất, vung tới một quyền, ánh mắt Cảnh Thất không chớp mảy may, nhưng nắm đấm của Ô Khê lại sượt qua gò má y, đánh vào không trung, nắm đấm mãnh liệt xé gió lao đi, khiến mấy sợi tóc mai buông lơi bên thái dương Cảnh Thất cũng theo đó mà lay động.
Ô Khê hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: “Ta sẽ không đánh ngươi, ngươi làm vậy là vì muốn tốt cho ta”.
Cảnh Thất hơi sửng sốt, lại nghe hắn tiếp lời: “Trong mắt các ngươi, có lẽ Hắc Vu và chúng ta không có gì khác biệt. Bọn hắn - những kẻ mang họ Hách Liên kia, để tranh giành hoàng vị thì chuyện gì cũng làm được, nếu Hách Liên Chiêu phát hiện ra Hách Liên Kỳ có quan hệ với Hắc Vu thì nhất định sẽ không dễ dàng tha cho hắn... Ta biết, chẳng qua ngươi chỉ đứng trước mặt Hách Liên Chiêu giữ lại mạng sống cho ta thôi”.
Ô Khê được chọn làm người kế thừa của đại vu sư từ hàng nghìn hàng vạn đứa trẻ Nam Cương, tư chất đương nhiên rất tốt, cũng cực kỳ thông minh, chỉ là có một số chuyện, mặc dù trong lòng biết, nhưng lại không muốn làm, giữ chặt suy nghĩ không cam chịu, cũng không nguyện cúi đầu, cứ như làm vậy hắn có thể không nhận thua trước thời đại thối nát này.
Đế đô như một thùng thuốc nhuộm, sau khi đã nhìn hết những cảnh phồn hoa tươi đẹp ấy, mấy người còn giữ được cái cao ngạo như thuở ban sơ?
Ô Khê lắc đầu, lặp lại một lần như trút cạn toàn bộ sức lực trong cơ thể: “Ngươi làm thế vì muốn tốt cho ta...”.
Hắn nói: “Giờ ta mới hiểu, thì ra ngươi đã đúng”.