H
ắn đứng trên thành lầu cao nhất, trong nháy mắt, trời xanh phía trên đất dày phía dưới, phảng phất như khắp thiên hạ bao la, trời đất thái bình này chỉ mình hắn sừng sững đứng. Hách Liên Dực ngẩng đầu nhìn – thiên hạ giang sơn trải dài suốt ngàn vạn dặm của hắn, phóng mắt là có thể thu gọn vào tầm.
Rốt cuộc hôm nay hắn đã quân lâm thiên hạ.
Tế trời đất, lễ đăng cơ, bách quan quỳ lạy, vạn dân kính ngưỡng, nhất thời Hách Liên Dực cũng không rõ tư vị trong lòng mình ra sao nữa. Bao nhiêu năm tính kế đủ đường đến giờ phút này, đám huynh đệ hung tàn như lang như hổ của hắn đều đã thất bại trong hồi đấu tàn khốc nhất này, Hách Liên Dực ngồi trên long ỷ rộng thênh mà lạnh lẽo, chỉ thấy cảm xúc ngổn ngang tram mối, trong trái tim đang tột cùng hoan hỷ, bỗng chốc dâng lên một thứ cảm giác khủng hoảng vô chừng, hắn đưa mắt nhìn quanh, bên cạnh chẳng có lấy một người, giang sơn này đột nhiên đè cả lên vai hắn, khiến hắn cảm thấy đến mũ miện trên đầu cũng trở nên nặng trĩu.
Sau đó hắn cúi thấp đầu, chỉ thấy ở vị trí đứng đầu quần thần, Nam Ninh vương trẻ tuổi đang ngẩng lên, nhân lúc người khác không chú ý, nháy mắt với hắn. Đột nhiên, Hách Liên Dực thấy lònh mình nhẹ nhàng đến lạ - đúng rồi, hắn thầm nghĩ, ta… không, là trẫm. Trẫm còn có y cơ mà.
Mấy năm qua, bọn họ giống như hai con thú nhỏ nương tựa lẫn nhau mà sống, dè chừng thăm dò, tiếp cận, sau đó sát lại gần nhau giữa chốn cung đình sâu không thấy đáy, sưởi ấm cõi lòng đối phương, chuyện trò an ủi, đồng bệnh tương liên.
Cảnh Bắc Uyên, một người kinh tài tuyệt diễm, tựa cây ngọc cành lan, vậy mà lại là của trẫm. Lúc ấy, Trung Hưng chỉ đế anh minh thần võ bậc nhất của Đại Khánh cũng từng trẻ tuổi, cũng từng ghi tạc tên của người kia, trằn trọc không yên, ngọt bùi chỉ bản thân tự biết.
Chỉ là… lòng cố nhân thường hay thay đổi, lại trách người tình đã khác xưa.
Thân là hoàng đế, Hách Liên Dực dùng thời gian năm năm quét sạch đám sâu mọt lưu lại từ triều trước cùng vây cánh của lão đại, lão nhị. Quyền lớn trong tay, sinh sát mặc hắn định đoạt, nào khác con trời. Người ta đều nói càng ngày hắn càng trở nên bình dị dễ gần, đến cả nội thị chốn thâm cung cũng bảo, hoàng thượng lấy nhân đức cai trị thiên hạ, bao dung độ lượng, chưa bao giờ tùy tiện nổi giận, ngay cả đối với một cung nữ, thái giám nhỏ nhoi, cũng có thể mỉm cười mà trò chuyện.
Thủ đoạn của Hách Liên Dực càng lúc càng tài tình, tính tình cũng càng lúc càng thay đổi, tâm tư giấu kính như bưng. Hắn ngày càng lên triều, nghe quần thần ca công tụng đức, tung hô vạn tuế, chiếc ghế kia khiến con người ta thay đổi, người ngoài không cách nào hiểu được, vì họ chưa từng ngồi lên đó, nhưng Cảnh Bắc Uyên biết. Nam Ninh vương tuổi đời còn trẻ, như thể sinh ra vì quyền mưu vậy, trước mặt người đời khoác áo dài tay tộng, tao nhã ôn hòa cười mà không nói, sau lưng người đời lại âm thầm làm chiếc bóng – chiếc bóng của cả non sông Đại Khánh này.
“Hoàng thượng, tội thần đã nhận tội, xin ngài cứ yên tâm… Không, sẽ không liên lụy đến bất kỳ ai khác, tất cả tiền bạc, mạng lưới hoạt động, sổ sách liên quan đến con đường thông thương tơ lụa tại Giang Nam đều đã thu gom đầy đủ, hoàng thượng có muốn nghe không ạ?” Nhìn Cảnh Bắc Uyên đĩnh đạc đường hoàng nói chuyện, Hách Liên Dực đột nhiên thấy lòng mình hoảng hốt, trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy người kia có phần đáng sợ, từng câu chữ thốt ra từ miệng y đều mang theo thứ gì đó phảng phất như mưu tin ngẩm ngấm, như thể cả căn nguyên lẫn hậu quả đều là một chiếc bẫy khổng lồ.
Cảnh Bắc Uyên thấy hắn không phản ứng gì, ngập ngừng ngẩng đầu lên, vừa liếc mắt nhìn đã như hiểu ra điều gì, bèn nhẹ giọng thư: “Hoàng thượng, để tránh hiềm nghi, những chuyện sau này thần không nên nhúng tay là hơn, nhân chứng vật chứng thần đã giao toàn bộ cho Tứ… cho Chu đại nhân rồi. Trước mắt cứ để Thiên song lo việc này, sau này vạn nhất có biến cố gì xảy ra, ngài hãy cứ thần…”
Chỉ một cái liếc mắt đã có thể trông ra điều hắn suy nghĩ trong lòng – Hách Liên Dực sắc mặt như thường, trong lòng lại cười lạnh: Vẫn là Bắc Uyên đấy, song trẫm đã không còn đủ khả năng nhìn thấu ngươi từ lâu rồi – hắn thình lình vươn tay ôm lấy Cảnh Bắc Uyên, bất ngờ nhấn y nằm xuống long án, cúi đầu lấp kín miệng y.
Chỉ có những lúc thế này, người thanh niên trẻ tuổi ấy mới giống một con người, sẽ cho hắn thứ phản ứng chân thực nhất, tạm thời buông bỏ những tính toán rối ren trong đầu.
Hách Liên Dực ôm lấy thân thể trắng ngần như bạch ngọc được bao bọc trong nhung lụa mà ra, nghe tiếng thở dần trở nên gấp gáp, lại vẫn cố kìm nén, lòng bỗng thấy mê mang – hắn nghĩ, Bắc Uyên thay đổi, thiếu niên đã từng siết lấy tay hắn, kề vai tựa người dưới gốc cổ thụ trong Đông cung chợp mắt nghỉ trưa vào một buổi chiều ấm áp trong quá khứ đã thay đổi rồi.
Người thường đều nghĩ hắn là thiên tử, là núi cao vạn dân kính ngưỡng, là đức dày tram học noi theo1, những suy nghĩ và hành động của bậc đế vương quỷ thần không hay biết, thâm sâu khó lường, trăm đường biến hóa, kỳ thực cũng chỉ là gán quyền lực lên người hắn mà thôi, còn nếu mà thần thông quảng đại như người ta nói thật, vậy chẳng lẽ Hách Liên DỰc không phải là người? “Vạn tuế vạn vạn tuế”, lúc đầu hắn nghe mấy câu ấy mà thấy lòng bay bổng, song lâu dần lại âm ỉ nảy sinh sợ hãi.
1Nguyên văn: Cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành hành chỉ. Xuất phát từ thiên Xa Hạt trong phần Tiểu Nhã của Kinh Thi.
Bởi vì hắn biết, bản thân sẽ không vạn tuế vạn vạn tuế, hắn tự biết, bản thân cũng chỉ là một người thường.
Thứ cảm giác ấy ẩn nấp tại chốn sâu thẩm nhất trong lòng, thời gian trôi, đến bản thân hắn cũng nghĩ mình đã quên bẵng nó đi rồi. Hắn chỉ vô thức trở nên bí hiểm khó dò, chỉ vô thức khiến người kính sợ, chỉ vô thức giấu đi một Hách Liên Dực đã bị bỏ quên trong những năm tháng cũ… Trừ Cảnh Bắc Uyên – hắn không quên được bất cứ điều gì. Hách Liên Dực cảm thấy có đôi khi bản thân cơ hồ không dám nhìn vào ánh mắt bình tĩnh và ấm áp của y. Hắn không muốn tỉ mỉ suy tìm nguyên cớ, tâm ma sở dĩ thành ma, chính là vì không tự nghĩ thông được. Hắn chỉ cho rằng người kia đã thay đổi, chỉ cảm thấy bản thân cùng y càng lúc càng xa, cảm thấy y ra tay thủ đoạn tàn độc như thế, bất chấp hậu quả như thế… Y đã sớm không còn là đứa trẻ năm đó mắt cười cong cong, cầm thỏ ngọc đến tặng mình như dâng vật quý nữa.
Tình cảm của hắn dần dần nghiêng đi, vào cái khoảnh khắc trông thấy Tô Thanh Loan, Hách Liên Dực liền cảm thấy bản thân như đã kiếm tìm nàng cả mấy nghìn mấy vạn năm ròng rã. Nàng xinh đẹp nhường kia, lúc cúi đầu buông mắt, thứ ánh sáng rực rỡ nhuốm vẻ lặng yên ẩn hiện giữa hàng mày nàng cực giống người nào đó. Mà nàng hiểu chuyện, lại không quá thông minh, không sắc bén như y, khiến bản thân phải bất an thấp thỏm.
Cũng có thể là vì trong lòng hắn không ngơi suy nghĩ, nếu Cảnh Bắc Uyên không phải là Cảnh Bắc Uyên thì tốt biết bao. Ông Trời đã nghe thấy tiếng lòng của hắn mà đưa Tô Thanh Loan tới.
Nhưng về sau… Thanh Loan chết, là do người kia đích thân rat ay. Lý do là, nàng là cây cọc ngầm do nhị hoàng tử - kẻ bị giam lỏng bao nhiêu năm qua – cắm xuống, ý đồ mê hoặc quân vương, bày trò gây gối. Mới bắt đầu sắc mặt Cảnh Bắc Uyên trắng bệch, nhưng sau khi tan hết kinh ngạc cùng nghi ngờ liền trở nên kiên quyết. Hách Liên Dực nhìn y, rốt cuộc cười lạnh mà rằng: “Cảnh Bắc Uyên, Nam Ninh vương của trẫm, không phải ngươi cho trẫm là tên ngốc, không phân rõ được gian trung hiền ngu đó chứ? Có phải ngươi nghĩ trẫm chính là Chu U nhà Thương Chu sa lầy mỹ sắc, trẫm…”.
Hắn không thể nói gì, bởi vì chứng cứ rành rành ra đó. Hách Liên Dực quay đầu, chỉ thấy lồng ngực bức bối đến kinh người, không ngờ mới cúi đầu liền ho ra máu. Hắn không màng tới tiếng kinh hô của kẻ sau lưng, phất áo mà đi, lòng vô cùng lạnh lẽo.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn – Nam Ninh vương không thể giữ lại.
Người của ta – người của trẫm – Bắc Uyên – Cảnh Bắc Uyên – Nam Ninh vương – con đường ấy sao mà rõ ràng đến thế, hắn mải miết đi, cuối cùng chỉ còn sót lại ba chữ, “Không thể giữ”.
Thế là mười tội lớn giáng xuống, hắn nhìn mái tóc đen nhánh đương độ thanh xuân của y một đêm bạc trắng, ba thước bạch lăng, hoàn toàn xóa sạch bóng dáng y khỏi tâm trí mình.
Đáng tiếc, ký ức lại hệt như một gốc cây mình đầy những lỗ, thông thì có ve hấp thụ được rất nhiều, kỳ thực khi thời gian vùn vụt trôi qua, những thứ không trông thấy được sẽ dễ bị người chon vào hố sâu lãng quên. Một đời người sống dài hơn triêu khuẩn, sống thọ vượt huệ cô1, rốt cuộc cũng chỉ là mải miết đi, mải miết vứt bỏ, mải miết lãnh quên. Chi đến một ngày chợt trông thấy thứ gì, mới thảng thốt thấy những ký ức năm nào rục rịch ùa về, bị đóng lên dấu ấn cũ kỹ xa xưa, khó lòng tưởng niệm.
1Triêu khuẩn: Là một loài nấm sớm nở tối tàn.
Huệ cô: Là một loại ve, thân ngắn, màu vàng xanh, trên người có hoa văn hình sợi, màu đen, cánh có đốm đen. Vào cuối mùa hạ sẽ kêu không ngừng, suốt từ sáng cho đến tối.
Trong thiên “Tiêu Dao Du” của Nam Hoa Kinh, Trang Tử có viết “Triêu khuẩn bất tri hối sốc, Huệ cô bất tri xuân thu” (Tạm dịch: Triêu khuẩn chẳng hay sớm tối, Huệ cô nào biết xuân thu). Triêu khuẩn, huệ cô hay được dùng để ví von với thời gian sống ngắn ngủi.
Rất nhiều năm sau đó, có một ngày trời tầm tã đổ mưa, Hách Liên Dực lại nhớ đến Cảnh Bắc Uyên. Tiếng mưa đều đều rẩm rĩ bên tai, Hách Liên Dực đưa mắt nhìn bầu trời trắng xám, nỗ lực nhớ lại xem thuở ấy bản thân đã ôm tâm tình thế nào mà cùng y thân mật, lại chỉ lờ mờ nhớ được thứ cảm giác vui sướng bí ẩn cùng cực.
Đủ chuyện trước kia đột nhiên hiện rõ ràng trước mắt, vị đế vương tuổi xế chiều sống cả đời cô độc chợt hiểu ra, cũng có khi Cảnh Bắc Uyên đã sớm trở thành một phần không thể táh rời của ngài, không cần ngôn ngữ cũng có thể cùng ngài tâm ý tương thông, sau đó thay ngài hoàn thành những việc xấu xa tột đỉnh, tăm tối tận cùng – song thời gian dần trôi, đến chính bản thân ngài cũng không phân biệt được, người muốn làm những việc ấy, rốt cuộc ngài, hay là y.
Lý trí thao túng tất thảy, tình cảm lại không chịu tin bản thân xấu xa đến vậy, ngài chỉ có thể đổ mọi tôi lỗi lên y.
Suy nghĩ ấy thình lình xẹt ngàng đầu ngài như sấm nổ, như thể một sự thật khiến lòng người kinh hãi mới được vạch trần. Sắc mặt ngài trắng bệch, không khỏi đưa tay ôm ngực, cố gằng nhớ lại bộ dạng của người con gái từng cho rằng là tình yêu chân thành nhất của đời ngài – Tô Thanh Loan. Nhưng ngài không nhớ được, tất cả những gì hiện lên chỉ là một gương mặt nghiêng cúi thấp.
Giống y… giống Cảnh Bắc Uyên…
Thế nhưng Bắc Uyên sớm mất rồi, do ngài chính miệng ra lệnh ban cho thước bạch lăng. Hách Liên Dực cảm thấy bản thân có tuổi, người cũng trì trệ đi nhiều. Cảm giác như chết lặng dâng lên trong lồng ngực, dần dần lan khắp toàn thân, như muốn nhấn chìm tòa bộ thân thể ngài, toàn bộ linh hồn ngài vậy.
Đúng rồi, ngài nghĩ, Bắc Uyên đi rồi.
“Người đâu!Người đâi!” Hách Liên DỰc bất thình lình cao giọng gọi to, thanh âm hoảng hốt.
“Khi… khi trẫm còn trẻ, thường đeo một miếng ngọc bội trên người, nó đâu rồi?”, hắn mơ hồ hỏi.
Vu Quỳ giờ đã bạc trắng hai hàng tóc mai, nghe lời hoàng đến liề thoáng ngẩn ngươi: “Hoang thượng muốn nói đến miếng ngọc bội nào ạ?”.
“Chính là miếng… thỏ ngọc nhỏ, lớn chừng hai tấc, cỡ này này…” Hách Liên Dực cơ hồ có phần vội vã, “Bắc Uyên cũng có một miếng như thế, nó đâu rồi?”.
Vu Quỳ chết sững, Hách Liên Dực không thấy lão đáp lời liền tự tay đi tìm, lục tung đủ thứ hòm rương, luôn miệng lẩm bẩm: “Ở đâu nhỉ? Trẩm để nó ở đâu rồi?”.
“Hoàng thượng”, Vu Quỳ thấy bước chân hắn có phần lảo đảo, liền vội vàng tiến đến đỡ lấy, đáp rằng: “Hoàng thượng quên rồi ư, khối ngọc kia đã sớm không còn, c hẳng phải năm đó lúc hoàng thượng đi chơi hồ, đã không cẩn thận đánh rơi xuống nước đó sao?”.
“Đánh rơi rồi ư?”, Hách Liên Dực thì thào, lặp lại một lần.
Vu Quỳ có phần khó hiều nhìn chủ tử nhà mình. Lão không rõ nữa, người đã mất bao năm như thế, giờ còn tìm thứ đồ chơi nhỏ ấy làm gì?
“Đánh mất rồi…”, Hách Liên Dực thở dài một tiếng, mịt mờ ngồi xuống.
Thì ra người đã mất, thứ kia cũng chẳng còn.
Vinh Gia năm thứ Ba mươi sáu, sau một trận mưa lớn, Vinh Gia hoàng đế Hách Liên Dực bệnh liệt giường, đầu thu năm ấy, giá hạc về Tây.