K
iếp trước, hắn liên tục qua lại giữa hai giới âm dương, bởi thân xác giấy bồi kia hỷ nộ ái ố đều không thể hiện ra bên ngoài được. Ban đầu hắn thấy buồn bực lắm, nhưng thời gian lâu dần cũng thành quen, chỗ này toàn một đám du hồn ngơ ngác mơ màng, hỷ nộ ái ố bày ra cho ai xem? Hắn quen, rồi thành ra chết lặng, dần dần trái tim cũng trở nên cứng rắn, sống chết của người phàm chẳng qua cũng chỉ từng ấy chuyện, hắn nhìn nhiều cũng không xem là to tát nữa.
Mãi đến ngày hôm ấy, hắn nhất thời sơ sẩy, bắt nhầm hồn phách của một nữ tử.
Vì chuyện này, Phán Quan đã bắt hắn quay mặt vào trong tường tự xem xét sai lầm tròn mười năm, hắn không để tâm, làm sai bị phạt là lẽ đương nhiên. Hắn chịu phạt, sau đó tiếp tục làm những chuyện bản thân nên làm. Đến khi kỳ hạn chịu phạt đã hết, hắn được thả ra. Mãi đến lúc này hắn mới trông thấy nam nhân một đầu tóc trắng, vẻ mặt lãnh đạm ngồi bên Đá Tam Sinh.
Lúc ấy hắn còn chưa biết, thì ra sự trừng phạt của hắn chỉ mới bắt đầu.
Phán Quan có ý chỉ nam nhân kia cho hắn thấy, bấy giờ hắn mới hiểu ra, hóa ra bản thân chỉ bắt nhầm hồn phách của một nữ tử bình thường, lại làm thay đổi vận mệnh của nhiều người đến vậy. Người nào làm ấy chịu, hắn nghĩ vậy. Thế là hắn liền tìm đến vị vương gia kia thỉnh tội, cứng nhắc đứng trước mặt người ta, nói một tràng khô khan nhận sai, chẳng ngờ nam nhân tóc trằng chỉ thoáng liếc, ánh mắt trống rỗng, khẽ gật đầu, sau đó không nói câu gì cả.
Lúc ấy Bạch Vô Thường đã biết, hồn của nam nhân này, vẫn còn ở chốn dương thế tam gian1.
1 Từ đối với “âm tào địa phủ”. Chùa miếu, nha môn nào cũng như các căn nhà ở thông thường chốn dương gian thông thường đều có ba gian nha chính, bởi vậy người ta thường dùng cụm “DƯơng thế tam gian” để phiếm chỉ cõi dương, cõi người.
Từ đó trở đi, hắn lúc nào cũng vô thức đưa ánh nhìn theo người nọ, nhìn y không uống canh Mạnh Bà, nhìn Mạnh Bả thở dài khe khẽ, nhìn y rơi vào Súc Sinh Đạo, chết bất đắc kỳ tử, sau đó mê mê tỉnh tỉnh như bị ma quỷ nhập hồn, hắn lại đích thân đi đón hồn phách y trở lại, cùng người kia một trước một sau lê bước qua đường Hoàng Tuyền tiêu điều, thê buốt tận cương, không ai nói với ai câu nào cả.
Đưa y đi một lần, đón y về một lần, đưa y đi một lần, lại đón y về lần nữa.
Mấy tram năm đằng đẵng, đến lần ấy, cuối cùng hắn cũng thấy y dừng chân thoáng chốc bên cầu Nại Hà, không nói một lời bưng bát canh Mạnh Bà, hai mắt nhắm nghiền điên cuồng dốc cả ba bát canh vào trong họng, sau đó đứng lặng như đá tảng hồi lâu. Có điều lúc mở mắt ra, thần trí y vẫn rõ rành như cũ, y buông tiếng cười giễu cợt, sau đó chẳng buồn nhìn bất cứ kẻ nào, cứ thế quay người mà đi.
Trong đầu Bạch Vô Thường đột nhiên loé lên một ý nghĩ, bao nhiêu năm trôi qua, Thất gia y… chưa từng liếc mắt nhìn hắn lần nào.
Lần nào thứ y để lại cho bản thân cũng chỉ là một bóng lưng tiều tụy gầy gò, cùng mớ tóc trắng như tuyết tụ mà ra buông xuống phía sau. Đột nhiên, hắn thấy trong mình buồn bực lạ - mấy nghìn mấy vạn năm, lần đầu tiên Câu Hồn SỨ biết thế nào gọi là “buồn bực”.
Bơi vì trong mắt người kia… trước sau chưa từng có hắn.
“Thì ra ngươi vẫn luôn hận ta.” Hắn âm thầm nghĩ, “Vậy ta sẽ bồi thường cho ngươi vậy”.
Bạch Vô Thường nghĩ chắc mình cũng bị quỷ ma làm mờ mắt rồi… có điều, hắn can tâm tình nguyện.
Vào giây phút sau cùng, rốt cuộc hắn cũng trông thấy hình ảnh mình phản chiếu trong mắt người nọ, gương mặt không cười được, thế nhưng trong lòng như đã nở hoa – chỉ cần ngươi chịu nhìn liếc mắt, là ta đã không oán không hối gì rồi.Chút y thức cuối cùng của hắn chìm bào ao Chuyển Sinh… nếu có kiếp sau… mong lại được gặp ngươi lần nữa…
Kiếp này hắn là đại vu sư của dải Nam Cương Thập Vạn Đại SƠn, ngày đó bất ngờ chìm vào giấc mộng, trong thoáng ngẩn ngơ, hình như chân hắn đã lạc bước tới một con đường vừa lạnh lẽo vừa lại âm u, Ô Khê đưa mắt nhìn quanh bốn phía, trong lòng không hiểu ra sao. Hắn phát hiện ra những người lướt qua hắn, tới tới lui lui đều là những hồn phách trong suốt, ai nấy đều như vố giác vô tri. Hắn kéo lại một người định hỏi, đối phương tỉnh tỉnh mê mê, nói năng lộn xộn, đóa Bỉ Ngạn hoa lá chẳng gặp nhau trong truyền thuyết nở đỏ rực màu máu thắm, một ngả nở hoa, một ngả tàn lụi. Ô Khê càm thấy chuyện này quá sức hoang đường, đầu óc có phần hỗn loạn, nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ ra được sao bản thân lại tới được đây.
Hắn thầm nghĩ, có phần kinh sợ: “Chẳng lẽ ta đã chết rồi?”.
Trái phải không đường, hắn chỉ còn cách thuận theo lối Hoàng tuyền, đi cùng đám đông u hồn du đãng. Giữa một bầy hồn phách vô tri vô giác, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Ô Khê biết bộ dạng hết ngoái động lại ngoái tây của mình cực kỳ gây sự chú ý, chỉ sợ sẽ mời gọi mối họa nào tìm đến, chỉ đành miễn cưỡng kiềm chế lòng hiếu kỳ, cẩn thận quan sát xung quanh. Trong phút sơ ý, ánh mắt hắn bắt gặp đường nhìn của người đưa đò bên bờ Hoàng Tuyền, một người một quỷ đều phút chốc ngẩn người, Ô Khê còn chưa kịp rời đường nhìn sang chỗ khác, đã trông thấy người đưa đò kia hướng về phía mình cúi chào cung kính.
Ô Khê ớn lạnh nghĩ, tên tiểu quỷ kia đang chúc tết ta đó ư?
Hắn vội rời xa bờ Hoàng Tuyền, bước lên cầu Nại Hà. Phía đầu cầu, Mạnh Bà đang rót nước vong tình cho từng u hồn một, Ô Khê đột nhiên thấy lòng mình kinh sợ. Hắn nghĩ, chuyện này sao có thể, tuy rằng ta không biết bản thân sao lại chết, nhưng có chết cũng không thể quên Bắc Uyên, phải nghĩ các nào đó trách thoát mới được.
Có điều không chờ hắn nghĩ ra được cách, đã nghe thấy bên cạnh thình lình vang lên tiếng một người: “Câu Hôn Sứ đại nhân, tiểu nhân chờ ngài đã lâu rồi”.
Ô Khê giật nảy mình, thiếu chút nữa ra tay với người kia. Hắn ngẩn đầu lên, lại trông thấy một quỷ sai đang cười đến là tươi, đang cúi đầu khom lưng với hắn. Ô Khê lấy làm khó hiều, cứ mang máng cảm giác quỷ sai có phần quen mắt, liền không kìm được mà hỏi: “Ngươi là…”.
“Tiểu nhân chính là quỷ sai Hô Già, nhận lệnh của Phán Quan đại nhân, giờ này hôm nay tới đây chờ Câu Hồn Sứ, tại địa phủ nói đôi lời.”
Bây giờ Ô Khê mới chú ý tới cách xưng hô của y, thầm nghĩ chẳng lẽ y muốn nói ta chính là Câu Hồn Sứ hay sao? Phán Quan kia là thần tiên kiểu gì, đến tên của Hắc Bạch Vô Thường cũng nhận lầm cho được? Hiềm nỗi chưa kịp nghi ngờ, kẻ tên Hồ Già đã giơ tay ra: “Đại nhân, mời đi bên này”.
Ô Khê không khách khí với gã làm gì, quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, liền làm ra vẻ mặt lạnh tanh cùng gã vượt qua đám u hồn. Lúc đi ngang qua chỗ Mạnh bà, lại thấy Mạnh Bà dừng tay lại, vén váy thi lễ với hai người. Quỷ sai Hô Già dẫn Ô Khê đi thẳng tới trước Đá Tam Sinh, bấy giờ mới chỉ vào phiến đá kia mà nói: “Câu Hồn SỨ đã mất hết tu hành kiếp trước, chỉ sợ không nhớ được tiểu nhân. Có điều nơi đây đã từng có một người, có quan hệ sâu xa với đại nhân. Nếu đại nhân không ngại, hãy sờ phiến đá Tam Sinh phía trước xem sao”.
Ô Khê thoáng liếc gã một cái, sau đó bước lên phía trước, mỗi lúc hắn tiến thêm một bước, lại thấy tất cả mọi thứ trước mắt càng trở nên quen thuộc hơn, cứ như hắn đã chú tâm quan sát nơi này rất rất lâu vậy. Có điều chẳng hiểu sao trong lòng lại dâng lên một nỗi buồn thê lương. Hắn từng thấy một sợi tóc trằng, thật dài mắc trên đá Tam Sinh, cẩn thận nhặt nó lên, nghi hoặc hỏi: “Đây là?”.
Hồ Già chỉ nói: “Đại nhân, ngài hãy chạm vào mặt đá Tam Sinh, mọi chuyện ắt sẽ rõ ràng”.
Ngón tay Ô Khê kẹp sợi tóc trắng, thuận tiện áp lòng bàn tay xuống mặt đá Tam Sinh, trong khoảnh khắc, ký ức của kiếp trước lẩn đời này cuồn cuộn xông vào đầu hắn như thể nước triều, trộn lẫn cùng nhau, thứ chua xót ấy, không thể kể được với người ngoài ấy, còn cả còn cả bóng lưng của người… khiến hắn phải dõi mắt nhìn theo đến mấy trăm năm. Tất cả dồn ép lại, như muốn phá nát mớ suy nghĩ của hắn. Đầu gối Ô Khê thình lình mềm nhũn, chỉ kịp quỳ “phịch” xuống đất, điều cuối cùng hắn nhớ được là vẻ mặt trăm mối ngổn ngang của quỷ sai Hồ Già thoáng vụt qua khóe mắt. Sau đó hắn thấy trời đất tối sầm, tha6n thể rơi xuống dưới.
Đêm khuya tỉnh mộng, Ô Khê thình lình mở mắt, bật dậy khỏi giường, kinh hãi không thôi. Sau đó như nhớ ra điều gì, hắn hoang mang vội quay đầu, trông thấy Cảnh Thất đang nằm bên cạnh, kề hẳng trong gang tấc, mái tóc đen huyền như mạc xõa tung bên gối. Bấy giờ hắn mới thở phào nhẹ nhõm trái tim đập như nổi sấm trong lòng dần dần bình ổn lại. Sau đó trong lúc vô tình cuối xuống, hắn lại đột nhiên phát hiện một sợi tóc trắng đang nẳm gọn giữa hai ngón tay mình.
Thế nào là thật, thế nào là mơ? Đâu là kiếp trước, đâu là kiếp này?
Ô Khê gần như mụ mẫm cả người, hắn vươn tay nâng một lọn tóc đen của Cảnh Thất lên, nắm trong tay, hôn lấy nó bằng một tư thế gần như thành kính, hệt như muốn xác nhận điều gì. Rốt cuộc người bên gối cũng bị hắn làm cho tỉnh, Cảnh Thất hơi hé mắt ra, mơ màng hỏi: “Ừm, ngươi sao thế?”.
Ô Khê vươn tay vuốt ve vầng trán y, nhỏ giọng đáp: “Không có việc gì, ta gặp ác mộng”.
Cảnh Thất khẽ ngáp một cái, vươn tay ôm hắn vào lòng không nói tiếp. Y ậm ờ mấy câut rong miệng: “Không sao, đừng sợ, có ta đây mà”.
Ô Khê ngẩn người một lúc lâu, rốt cuộc gương mặt cũng hiện vẻ cười… Ừ nhĩ, y ở chỗ này mà. Hắn bèn gỡ cánh tay Cảnh Thất đang gác trên eo mình xuống, đan xen cùng mười ngón tay mình – vài chục năm sống mơ mơ tỉnh tỉnh giữa dòng nhân thế, alng bạt dọc ngang thì ra… chính là ngươi.