P
hòng thí nghiệm của Vetra cực kỳ hiện đại.
Mang màu trắng ảm đạm, bao quanh tứ phía là các máy vi tính và thiết bị điện tử chuyên nghiệp, trông nó như một dạng phòng phẫu thuật. Langdon tự hỏi nơi này có thể ẩn chứa những bí mật gì hòng biện minh cho việc móc mắt ai đó để vào được đây.
Kohler trông có vẻ khó chịu khi họ bước vào, đôi mắt ông như đang lục tìm những dấu hiệu của kẻ xâm nhập. Nhưng phòng thí nghiệm trống không. Vittoria cũng di chuyển chậm chạp... như thể cảm thấy phòng thí nghiệm xa lạ khi cha cô không ở đây.
Ánh mắt Langdon ngay lập tức nhìn vào phía trung tâm, nơi một dãy các cây cột ngắn nhô lên từ dưới sàn nhà. Như một vườn đá Stonehenge thu nhỏ, một tá hoặc hơn thế các cột thép bóng loáng đứng thành vòng tròn ngay giữa phòng. Các cột này cao khoảng một mét, nhắc Langdon nhớ đến một bảo tàng trưng bày các viên đá quý có giá trị. Tuy nhiên, các cây cột rõ ràng không dành cho trưng bày đá quý. Trên mỗi cột đều có một chiếc hộp nhỏ dày, trong suốt, kích cỡ to gần bằng hộp đựng bóng tennis. Có vẻ chúng trống rỗng.
Kohler dò xét những cái hộp, có vẻ bối rối. Rõ ràng lúc này, ông quyết định tảng lờ chúng đi và quay sang Vittoria. “Có thứ gì bị đánh cắp không?”
“Bị đánh cắp? Như thế nào?” cô tranh luận. “Quét võng mạc chỉ cha con tôi mới được vào thôi.”
“Cứ nhìn quanh xem sao.”
Vittoria thở dài, dò xét căn phòng một lúc nữa. Cô nhún vai. “Mọi thứ vẫn y nguyên như lúc cha tôi rời khỏi. Hỗn loạn trong trật tự.”
Langdon cảm thấy Kohler đang cân nhắc những lựa chọn của mình, như thể đang tự hỏi nên ép Vittoria bao xa nữa... nên nói với cô ấy chừng nào là đủ. Rõ ràng, ông hạ quyết tâm quên nó đi một lát. Di chuyển xe lăn đến giữa phòng, ông quan sát một chùm các hộp trống trơn đầy bí ẩn.
“Những bí mật,” cuối cùng Kohler lên tiếng, “là thứ xa xỉ chúng ta không sở hữu được nữa.”
Vittoria gật đầu đồng ý, có vẻ bất ngờ thấy xúc động, như thể việc cô đến đây gợi lại quá nhiều hồi ức.
Hãy cho cô ấy thời gian, Langdon nghĩ.
Như thể cô đã chuẩn bị tâm lý cho những gì mình sắp tiết lộ, Vittoria nhắm nghiền mắt lại và hít thở. Rồi cô lại hít thở lần nữa.
Lần nữa. Và lần nữa...
Langdon đứng nhìn cô, tự dưng thấy quan tâm. Cô ấy có ổn không nhỉ? Anh liếc sang Kohler, người có vẻ như vẫn bình tĩnh, rõ ràng đã từng chứng kiến nghi lễ này. Mười giây trôi qua, Vittoria mở mắt ra.
Langdon không tin nổi vào sự thay đổi cảm xúc. Vittoria Vetra đã biến đổi. Đôi môi đầy đặn của cô mở ra, đôi vai chùng xuống, đôi mắt cô dường như cam chịu. Như thể cô huy động từng cơ bắp trong cơ thể mình chấp nhận tình cảnh. Ánh lửa căm hờn và nỗi đau đớn riêng tư bằng cách nào đó bị dằn xuống bằng vẻ ngoài điềm nhiên như nước, sâu sắc hơn nhiều.
“Chúng ta nên bắt đầu...” cô nói, trọng âm điềm tĩnh.
“Từ đầu,” Kohler đáp. “Kể cho chúng tôi nghe về thí nghiệm của cha cô.”
“Chỉnh sửa khoa học bằng tôn giáo từng là giấc mơ cả đời của cha tôi,” Vittoria nói. “Ông ấy đã hy vọng chứng minh được rằng khoa học và tôn giáo là hai lĩnh vực hoàn toàn tương thích với nhau - hai cách tiếp cận khác nhau để tìm ra cùng một chân lý.” Cô ngừng lại như thể không tin nổi vào điều mình sắp nói. “Và gần đây... ông ấy đã tìm ra một cách để làm điều đó.”
Kohler không nói gì.
“Ông ấy sáng tạo ra một thiết bị, ông ấy hy vọng nó sẽ giải quyết được một trong những xung đột cay đắng nhất trong lịch sử khoa học và tôn giáo.”
Langdon tự hỏi xung đột này có thể là gì. Đã có quá nhiều xung đột.
“Sáng tạo luận,” Vittoria tuyên bố. “Cuộc chiến về cách hình thành nên vũ trụ này.”
Chà, Langdon nghĩ. Màn tranh luận.
“Dĩ nhiên, Kinh Thánh nêu rõ rằng Chúa sáng tạo ra vũ trụ,” cô giải thích. “Chúa đã nói. ‘Hãy có ánh sáng,’ và rồi mọi thứ chúng ta thấy xuất hiện từ màn đêm tăm tối mênh mông. Tiếc thay, một trong những định luật vật lý căn bản cho rằng vật chất không thể cứ thế mà được sinh ra.”
Langdon đã từng đọc về sự bế tắc này. Ý tưởng rằng Chúa được cho là đã tạo ra “điều gì đó từ hư không“ hoàn toán trái ngược với các định luật vật lý được chấp nhận và do đó các nhà khoa học tuyên bố Sách Sáng thế về mặt khoa học mà nói, là thứ vớ vẩn.
“Ngài Langdon,” Vittoria nói, quay người lại, “Tôi cho rằng ngài quen thuộc với Thuyết Vụ Nổ Lớn?”
Langdon nhún vai. “Không ít thì nhiều.” Anh biết Vụ Nổ Lớn là mô hình được chấp nhận về mặt khoa học đối với việc tạo ra vũ trụ. Anh thực sự không hiểu nó lắm, nhưng theo lý thuyết này, một điểm tập trung năng lượng duy nhất lớn đến nỗi nó phát nổ trong một vụ nổ cực đại, nở bung ra hình thành nên vũ trụ. Hay cái gì đó đại loại thế.
Vittoria nói tiếp. “Khi Giáo hội Cơ Đốc giáo lần đầu tiên đề xuất Thuyết Vụ Nổ Lớn năm 1927, cái...”
“Tôi xin lỗi?” Langdon cắt ngang, trước khi anh kịp kiềm lại.
“Cô nói Vụ Nổ Lớn là ý tưởng của Cơ Đốc giáo à?”
Vittoria có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi của anh. “Tất nhiên. Do linh mục Cơ Đốc giáo Georges Lemaitre đề xuất năm 1927.”
“Nhưng tôi tưởng...” anh ngập ngừng. “Chẳng phải Vụ Nổ Lớn do phi hành gia Edwin Hubble của trường Harvard đề xuất sao?”
Kohler quắc mắt. “Lại thế rồi, thói kiêu ngạo của khoa học Mỹ. Hubble tuyên bố vào năm 1929, hai năm sau Lemaitre.”
Langdon nhăn nhó. Nó được gọi là Kính Viễn vọng Hubble, thưa ngài - Tôi chưa từng nghe nói đến bất kỳ Kính Viễn vọng nào mang tên Lemaitre!
“Ông Kohler nói đúng,” Vittoria nói, “ý tưởng này là của Lemaitre. Hubble chỉ khẳng định nó bằng cách thu thập bằng chứng xác đáng chứng minh Vụ Nổ Lớn là khả thi về mặt khoa học.”
“À,” Langdon nói, tự hỏi liệu các fan của Hubble ở khoa Thiên Văn học, trường Đại học Harvard có từng nhắc đến tên Lemaitre trong bài giảng của họ không.
“Khi Lemaitre lần đầu tiên đề xuất Thuyết Vụ Nổ Lớn,” Vittoria nói tiếp, “các nhà khoa học cho rằng điều này cực kỳ lố bịch. Khoa học nói rằng vật chất không thể cứ thế được tạo ra. Thế nên Hubble khiến cả thế giới bị sốc, khi ông dùng khoa học chứng minh rằng Vụ Nổ Lớn là chính xác, giáo hội mới tuyên bố chiến thắng, thổi phồng điều này như bằng chứng cho rằng Kinh Thánh chính xác về mặt khoa học. Chân lý thần thánh.”
Langdon gật đầu, giờ thì anh tập trung hơn nhiều.
“Dĩ nhiên, các nhà khoa học chả thích thú gì chuyện giáo hội lợi dụng khám phá của họ để khuếch trương tôn giáo, nên họ ngay lập tức dùng toán học phát biểu Thuyết Vụ Nổ Lớn, loại bỏ hết tất cả gợi ý về tôn giáo, tuyên bố rằng đó là phát hiện của riêng họ. Tuy nhiên, không may cho khoa học, cho đến tận ngày hôm nay, các phương trình của họ đều mắc phải thiếu sót nghiêm trọng đến nỗi giáo hội rất thích châm chích.”
Kohler lẩm bẩm. “Điểm kỳ dị”. Ông nói từ này như thể sự tồn tại của mình sắp sụp đổ.
“Đúng, điểm kỳ dị,” Vittoria nói. “Đúng vào khoảnh khắc sáng thế. Điểm giờ gốc.” Cô nhìn Langdon. “Thậm chí, đến ngày nay, khoa học cũng không thể nắm bắt được khoảnh khắc bắt đầu tạo vũ trụ. Các phương trình của chúng tôi giải thích vũ trụ ban đầu hoàn toàn hiệu quả, nhưng khi chúng tôi quay ngược thời gian, đến gần mốc thời gian gốc, thì bất ngờ các bài toán của chúng tôi tan rã và mọi thứ đều hóa thành vô nghĩa.”
“Chính xác,” Kohler nói, giọng mạnh mẽ, “và giáo hội bám ngay vào khiếm khuyết này như bằng chứng về sự tham gia diệu kỳ của Chúa. Nói điểm mấu chốt đi.”
Nét mặt Vittoria trở nên xa xôi. “Vấn đề là ở chỗ cha tôi từng luôn tin có sự tham gia của Chúa trong Vụ Nổ Lớn. Ngay cả khi không tài nào chứng minh được khoảnh khắc thiêng liêng sáng tạo vũ trụ, ông tin rằng ngày nào đó mình sẽ làm được.” Cô buồn bã chỉ tay vào bản ghi nhớ in laze gắn tạm lên gian làm việc của cha cô. “Cha từng vẫy vẫy cái này trước mặt tôi, mỗi khi tôi thấy nghi ngờ.”
Langdon đọc tin nhắn:
KHOA HỌC VÀ TÔN GIÁO KHÔNG TỒN TẠI BẤT ĐỒNG.
KHOA HỌC ĐƠN GIẢN CHƯA ĐỦ TẦM ĐỂ LÝ GIẢI.
“Cha tôi muốn đưa khoa học lên một tầm cao mới,” Vittoria nói, “vì khoa học hỗ trợ cho khái niệm của Chúa.” Cô lùa bàn tay vào mái tóc dài, vẻ đau khổ. “Ông bắt tay làm một việc mà không một nhà khoa học nào nghĩ họ làm được. Một việc chưa từng ai sở hữu công nghệ dám làm.” Cô ngừng lại, như thể không chắc chắn làm sao để nói những lời tiếp theo. “Ông đã thiết kế một phòng thí nghiệm để chứng minh sách Sáng Thế ký là có thể.”
Chứng minh sách Sáng Thế ký? Langdon tự hỏi. Hãy có ánh sáng? Vật chất từ hư không?
Ánh mắt chết chóc của Kohler lướt khắp phòng. “Cô nói gì nhỉ?”
“Cha tôi đã tạo ra một vũ trụ... từ con số không.”
Kohler quay đầu nhìn quanh. “Cái gì cơ!”
“Hay nên nói thế này, ông đã tạo ra Vụ Nổ Lớn.”
Trông Kohler như sắp đứng bật dậy.
Langdon chính thức lạc lối. Tạo ra một vũ trụ? Tái tạo Vụ Nổ Lớn?
“Tất nhiên, việc này được thực hiện trên quy mô nhỏ hơn nhiều,” Vittoria lúc này đã nói nhanh hơn. “Quá trình này cực kỳ đơn giản. Ông gia tốc hai chùm hạt siêu mỏng theo hai hướng đối nghịch nhau xung quanh ống gia tốc. Hai chùm hạt va chạm trực diện ở tốc độ khổng lồ, chùm này đâm vào chùm kia và nén toàn bộ năng lượng vào một điểm duy nhất. Ông đạt được các mật độ năng lượng cực kỳ lớn.” Cô bắt đầu đọc hết một tràng các thiết bị, đôi mắt ông giám đốc ngày càng hoảng loạn hơn.
Langdon cố gắng theo kịp. Vậy là Leonardo Vetra đang mô phỏng điểm nén năng lượng được cho là từ đó hình thành nên vũ trụ.
“Và kết quả,” Vittoria nói, “thật kỳ diệu. Khi được tuyên bố, phát hiện này sẽ làm rung chuyển nền móng của vật lý học hiện đại.” Giờ cô nói chậm hơn, như thể đang nghiến ngấu cái mênh mông của những tin tức mình cung cấp. “Không một lời cảnh báo, bên trong ống gia tốc, vào thời điểm tập trung năng lượng cường độ cao này, các hạt vật chất bắt đầu xuất hiện từ hư không.”
Kohler không có phản ứng gì, chỉ đơn giản là nhìn trừng trừng.
“Vật chất,” Vittoria nhắc lại. “Xuất hiện từ con số không. Một màn bắn pháo hoa hạ nguyên tử khó tin. Một vũ trụ mini sống dậy. Ông không chỉ chứng minh rằng có thể tạo được vật chất từ hư không, mà còn chứng minh rằng Vụ Nổ Lớn và sách Sáng Thế Ký có thể được giải thích đơn giản, bằng cách chấp nhận sự hiện diện của một nguồn năng lượng khổng lồ.”
“Ý cô là Chúa?” Kohler gặng hỏi.
“Chúa, Phật, Đấng Tối Cao, Thượng Đế, điểm kỳ dị, điểm độc nhất - cứ gọi bằng bất cứ tên gì ông muốn - kết quả cũng như nhau thôi. Khoa học và tôn giáo ủng hộ cùng một chân lý - năng lượng thuần khiết là cha đẻ của sáng tạo.”
Khi Kohler cuối cùng cũng lên tiếng, giọng ông nghe ảm đạm. “Vittoria, cô làm tôi bối rối quá. Nghe như cô đang kể tôi nghe cha cô đã tạo ra vật chất... từ hư không?”
“Vâng.” Vittoria chỉ tay vào các hộp đựng. “Và có bằng chứng. Trong những cái hộp kia là các mẫu vật chất cha tôi tạo ra.”
Kohler húng hắng ho, di chuyển về phía mấy cái hộp như con thú ốm yếu đi vòng quanh một thứ, mà theo bản năng ông cảm thấy có gì không ổn. “Rõ ràng tôi đã bỏ lỡ gì đó,” ông nói. “Làm sao cô mong chờ ai đó tin rằng những cái hộp này chứa các hạt vật chất cha cô đã thực sự tạo ra? Chúng có thể là các hạt từ bất kỳ đâu.”
“Thực ra,” Vittoria nói, vẻ tự tin, “họ không thể. Các hạt này là độc nhất. Chúng là một loại vật chất không tồn tại ở bất kỳ đâu trên Trái Đất... do đó chúng phải được tạo ra.”
Nét mặt Kohler sa sầm. “Vittoria, cô nói một loại vật chất xác định là sao? Chỉ có một loại vật chất thôi, và nó...” Kohler bỗng ngưng bặt.
Vittoria lộ vẻ mặt đắc thắng. “Chính ông đã có bài giảng về nó, giám đốc. Vũ trụ bao gồm hai loại vật chất. Sự thật khoa học.” Nói rồi cô quay sang Langdon. “Ngài Langdon, Kinh Thánh nói gì về Sáng Thế không? Chúa đã tạo ra cái gì?”
Langdon cảm thấy lúng túng, không rõ chuyện này thì có liên quan gì. “À... Chúa đã tạo ra... ánh sáng và bóng tối, thiên đàng và địa ngục...”
“Chính xác,” Vittoria nói. “Người đã tạo ra mọi thứ đối nghịch nhau. Đối xứng. Cân bằng hoàn hảo.” Cô quay lại với Kohler. “Giám đốc, khoa học cũng tuyên bố tương tự như tôn giáo, rằng Vụ Nổ Lớn đã tạo ra mọi thứ trong vũ trụ trái ngược nhau.”
“Bao gồm cả bản thân vật chất,” Kohler thì thầm, như thể nói với chính mình.
Vittoria gật đầu. “Và khi cha tôi tiến hành thí nghiệm này, không nghi ngờ gì nữa, hai loại vật chất này đã xuất hiện.”
Langdon tự hỏi điều này nghĩa là gì. Leonardo Vetra đã tạo ra phản vật chất?
Kohler có vẻ giận dữ. “Chất mà cô đang nói đến chỉ tồn tại đâu đó trong vũ trụ. Chắc chắn trên Trái Đất này không hề có. Và có thể trong cả thiên hà của chúng ta cũng không có!”
“Chuẩn,” Vittoria đáp, “đó là bằng chứng cho thấy các hạt trong mấy cái hộp kia phải được tạo ra.”
Vẻ mặt Kohler nặng nề. “Vittoria, chắc chắn cô không thể nói mấy cái hộp này chứa các mẫu thực chứ?”
“Tôi khẳng định.” Cô kiêu hãnh nhìn mấy cái hộp. “Giám đốc, ông đang được nhìn vào các mẫu phản vật chất đầu tiên trên thế giới đấy.”