• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Thời không thể quên
  3. Trang 35

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 34
  • 35
  • 36
  • More pages
  • 42
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 34
  • 35
  • 36
  • More pages
  • 42
  • Sau

Câu chuyện hi hữu về phóng thích một tù binh

Chiếm giữ đồi Bảo An (Tây Thừa Thiên - Huế) được một thời gian, vào khoảng cuối năm 1973, thì Tiểu đoàn 1 (Phú Xuân) chúng tôi có lệnh rút quân, chuyển hướng khác. Cuộc dịch chuyển không ồ ạt mà rút từng bộ phận, chỉ để lại các tổ trinh sát bám địa bàn và nắm tình hình.

Bảo An là trận địa chốt tiền tiêu của hệ thống trận địa phòng ngự của địch mà tiểu đoàn tôi phải chiến đấu quyết liệt, tổn thất hy sinh lớn mới chiếm giữ được. Vì vậy bất ngờ có lệnh rút quân nhìn vào thế phòng ngự trên bản đồ giữa ta và địch, tôi mường tượng đoán rằng đó là cuộc rút lui chiến thuật, dụ địch ra khỏi hệ thống phòng ngự kiên cố để sau đó ta dễ bao vây tiêu diệt…

Một buổi chiều chúng tôi đang làm công tác chuẩn bị hành quân thì anh Chót, chính trị viên phó tiểu đoàn gọi tôi và “Hùng lì” lên hầm chỉ huy và cho biết: Trinh sát ta phát hiện có một tên địch bị thương đang nằm cạnh một khe suối nhỏ sát đường mòn bộ đội hành quân. Anh Chót giao cho tôi và Hùng ra chỗ tên địch và tìm một lán nhỏ hoặc hầm trú ẩn của bộ đội và đưa anh ta vào nằm tạm. Chính trị viên phó nói rằng do yếu tố bí mật của cuộc chuyển quân nên không thể cáng tên địch bị thương này đi theo đội hình ta được. Vì vậy anh dặn chúng tôi tìm một chỗ thoáng, dễ nhìn thấy để khi ta rút quân đi, địch tuần tra nống ra sẽ phát hiện được mà mang về tiếp tục cứu chữa.

Tôi và Hùng xách súng ra khỏi hầm và thận trọng đi trinh sát trước. Khi ra đến khe suối nhỏ cắt ngang lối mòn thì nhận ra tên địch bị thương đang nằm sát lối mòn, dường như anh ta đang lắng nghe từng tiếng động để đón người đi qua. Hai chúng tôi đi ngược lên con đường mòn một đoạn xa để tìm xem có chiếc lán hoặc căn hầm nào có thể đặt anh ta nằm tạm nhưng không có. Chúng tôi lại ngược suối chừng 50 mét thì thấy một chiếc lán còn vững chắc và trong lán có một chiếc sạp nứa rộng. Nhìn cái lán là nhận ra của bộ đội ta mới làm trong khoảng thời gian tiểu đoàn trú quân sau chiến thắng đồi Bảo An. Từ dấu vết trên sạp, chúng tôi nhận ra anh ta đã nằm tại đây và đã được chăm sóc y tế. Vì vậy chúng tôi rất cảnh giác và trinh sát rộng ra khu vực xung quanh lán.

Tôi và Hùng quay về báo cáo lại tình hình với chính trị viên phó những nghi ngờ tại chiếc lán. Lúc ấy chính trị viên phó mới cho biết tên địch này bị thương vào đầu gối trong trận đánh đồi Bảo An. Anh ta bò lạc đường nên bị bộ đội ta bắt. Do điều kiện phải giữ bí mật nơi trú quân nên phải để anh ta trong chiếc lán cách xa tiểu đoàn. Hàng ngày quân y tiểu đoàn vẫn cắt cử người ra tiếp tế và băng rửa, chữa trị vết thương cho anh ta…

Hùng và tôi về hầm chuẩn bị thêm một túi thuốc cá nhân và mang chiếc cáng ra vị trí tên địch bị thương đang nằm. Vừa thấy tôi và Hùng, anh ta van lạy, xin được đưa về đơn vị và đi theo ta. Nhìn ở đầu gối anh ta thấy băng còn mới nhưng vết thương vẫn sưng tấy. Chúng tôi bế anh ta lên cáng và khênh ngược lại lán cũ. Thấy vậy anh ta lại kêu cứu và xin cho được đi theo bộ đội giải phóng quân. Tôi đành phải nói với anh ta, chúng tôi phải về xin phép cấp trên đã. Đặt anh ta lên sạp, đắp lại tấm chăn rằn ri và hộp thuốc cá nhân bên cạnh, tôi và Hùng trở lại lối mòn.

Ra lối mòn sát khe suối chúng tôi mới nhận ra chiếc lán cách xa lối mòn, nếu mà quân địch tuần tra, đưa quân nống ra theo lối mòn khó có thể phát hiện “chiến hữu” của mình. Thế là Hùng đành về hầm lấy giấy bút và một túi nilon (loại túi hình chữ nhật trong suốt dùng để bảo quản pin 2 oát, to bằng khổ giấy A4). Hùng viết vào tờ giấy: “Ngược suối 50 mét có một lính Sài Gòn đang chờ cứu”. Bỏ tờ giấy vào túi nilon, chúng tôi treo lên cành cây sát đường, vị trí dễ nhìn thấy… Tôi và Hùng về đến khu vực trú quân thì gặp chính trị viên phó. Nghe báo cáo xong, anh nói: “Ta rút quân nhưng không thể cáng tên địch bị thương này đi theo đội hình chiến đấu được. Đưa anh ta ra lối mòn để họ tự cứu nhau cũng là một cách phóng thích tù binh!”…

Tiểu đoàn chuyển quân về vị trí mới được ít ngày thì tổ trinh sát về sau báo cáo không thấy tên địch bị thương ấy nữa. Có thể anh ta đã được đồng đội phát hiện và đưa về đơn vị, chắc chắn rằng những ngày anh ta bò lạc đường và bị bộ đội ta bắt, được chăm sóc y tế chu đáo sẽ còn in dấu mãi trong cuộc đời anh ta. Tôi chợt nghĩ: “Nếu người tù binh đã được cứu thật thì anh ta có còn cầm súng nữa không?”.