Sau khi truyền dịch xong, tinh thần của Kiều Phong tốt hơn nhiều. Hai người rời khỏi bệnh viện, thấy vẫn còn sớm, họ lại không có việc gì làm, nên quyết định đi dạo khu mua sắm gần đó một lát. Dạo phố là một hoạt động lành mạnh có thể khiến năng lượng của phụ nữ gia tăng trong nháy mắt. Lam Sam mua một đôi giày, một chiếc váy, một sợi dây chuyền. Sợ Kiều Phong cảm thấy nhàm chán, cô bèn dẫn anh đi dạo quầy bán đồ nam, chọn cho anh một chiếc sơ mi và một chiếc thắt lưng da. Chiếc sơ mi có nền trắng in hình lá phong màu đỏ rực, khá lòe loẹt. Người đàn ông có tướng mạo kém một chút, mặc nó chỉ có thể toát lên khí chất của ông hoàng nhạc đồng quê, bởi vậy mà chiếc áo này không đắt khách lắm.
Đương nhiên, với khuôn mặt đẹp của Kiều Phong, anh không cần phải cân nhắc đến những điều này.
Lúc thanh toán tiền, Lam Sam lấy thẻ của mình ra đưa cho nhân viên thu ngân, cười với Kiều Phong, “Hôm nay chị mời cậu”.
Kiều Phong rất vui vẻ. Đây là đồ Lam Sam mua cho anh. Mặc dù chiếc áo sơ mi kia trông có vẻ xấu xí, nhưng anh vẫn rất thích.
Cô gái thu ngân nhận lấy thẻ ngân hàng, nhìn Lam Sam bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Cô gái thầm nghĩ, sau này tôi cũng muốn giống như mỹ nữ này, kiếm được nhiều tiền, bao nuôi chàng công tử bột đẹp trai, sau đó mua các kiểu trang phục đẹp trang điểm cho công tử bột của tôi. Cứ như vậy đi, cố lên! Hai người xách túi lớn túi nhỏ xuống lầu đi dạo. Đứng trước cửa hàng đồ uống, Lam Sam dừng lại, nhìn chằm chằm vào chiếc kem trên poster dán trên tường, hai mắt phát sáng, một hồi lâu không chịu rời đi.
Muốn ăn kem quá đi mất. Cô nuốt nước bọt ừng ực, bỗng cảm thấy đầu hơi nặng, không ngờ là Kiều Phong để bàn tay mình lên đỉnh đầu cô.
Anh ấn đầu cô, khẽ dùng lực, để cổ cô quay chín mươi độ, mặt quay sang một bên, ép cô nhìn hàng người xếp hàng trên lối đi nhỏ.
“Không được ăn”, anh nói.
Lam Sam ngoảnh đầu oán trách, “Nhìn cũng không được sao?”.
Kiều Phong xoa tóc cô rối bù, mỉm cười nói, “Không được”.
Xì, đồ xấu xa! Lam Sam trợn trừng mắt, nể mặt anh vừa truyền dịch những ba ngày, cô không thèm so đo với anh.
Hai người rời khỏi cửa hàng đồ uống lạnh. Lúc đi ngang qua cửa hàng đồ trang sức, Lam Sam bước vào chọn lựa, cầm lấy một chiếc kẹp tóc và chiếc búi hoa ướm lên đầu, sau đó hỏi ý kiến của Kiều Phong. Hỏi anh những mấy lần, cuối cùng cô xác định được, thẩm mỹ của anh chàng này vẫn dừng lại ở trình độ công xã nguyên thủy, hoàn toàn không thể mang ra tham khảo. Cô đặt búi hoa xuống, quay đầu, nhìn thấy chiếc giá trên tường có đặt rất nhiều bờm tóc hình tai mèo.
Oa oa oa, đáng yêu quá đi mất! Lam Sam bổ nhào tới chọn. Bờm tóc không chỉ dành cho nữ, mà còn có kiểu dành cho nam giới, khác biệt chủ yếu ở kích cỡ, các loại tạo hình, có chạm rỗng, có vân báo, có cả mô phỏng như thật. Lam Sam chọn cho mình một chiếc màu vàng, rồi lại chọn cho Kiều Phong một chiếc màu đen, hai cái đều là hình mô phỏng như thật. Cô vẫy tay về phía Kiều Phong, “Qua đây thử nào”.
Kiều Phong ôm đầu, “Đây là đồ của phụ nữ”.
Nhân viên bán hàng đi tới, “Chào anh, chiếc này là của nam đấy ạ”.
Mặc dù vậy, nhưng Kiều Phong có đánh chết cũng không chịu bờm. Anh bảo vệ đầu mình hết sức nghiêm ngặt.
Lam Sam đành phải mua đồ trước, quay về từ từ nghĩ cách ép anh đeo sau. Không biết tại sao vừa nghĩ tới cảnh tượng Kiều Phong đeo bờm tai mèo, Lam Sam lại có một loại cảm giác hưng phấn sục sôi. Ôi mẹ ơi, tại sao lại thích mèo thế này cơ chứ? Lẽ nào kiếp trước cô là chó?
Trên đường về nhà, đi ngang qua hiệu thú cưng, hai người lại mua chút đồ cho Schrodinger. Về đến nhà, Lam Sam nằm bò trên tấm thảm trải sàn nhà Kiều Phong trêu chọc Schrodinger. Mặc dù hôm qua Schrodinger đã nể mặt cô một chút, nhưng chẳng bao lâu sau nó đã như bị mất trí, chẳng thèm ngó ngàng gì tới cô. Nhưng Lam Sam cứ thích trêu chọc nó, khiến nó tức giận kêu la oai oái.
Kiều Phong mang hai chiếc bát sứ nhỏ màu trắng có hoa văn màu xanh lam đi vào, trong bát có đặt một chiếc thìa inox nhỏ. Anh hỏi cô, “Lam Sam, cô có muốn ăn lê nấu đường phèn không?”.
“Muốn.”
Biết ngay mà. Kiều Phong đưa cho cô một bát, hai người cùng ngồi ăn trên tấm thảm. Lê nấu đường phèn được cách thủy từ sáng sớm, Kiều Phong ăn cho nhuận phế, chữa ho, hạ sốt. Lam Sam ăn, chỉ đơn thuần là ăn.
Schrodinger nhìn họ bằng cặp mắt chờ mong, hy vọng họ có thể phát huy tinh thần chia sẻ một chút, nhưng cả hai người chẳng ai có dự định chia sẻ với nó. Nó thất vọng cúi đầu, bất mãn kêu một tiếng “meo”.
Chủ nhân của nó không yêu nó nữa rồi, nó đã phát hiện ra từ lâu rồi.
Nó giận dỗi bỏ đi, ngồi trước cửa sổ sát sàn nhìn mặt trời chiều, bóng hình xù lông mũm mĩm được ánh nắng chiều nhuộm thêm phần cô đơn.
Ăn lê nấu đường phèn xong, Lam Sam hỏi Kiều Phong, “Kiều Phong, hình như anh rất am hiểu về hệ thống giám sát thì phải?”.
Kiều Phong cất giọng khiêm tốn, “Cũng tạm”.
“Vậy anh nói xem, những thứ có trong hệ thống giám sát có phải là có thể đồng thời truyền tới một nơi khác, ví dụ như màn hình lớn nào đó không?”
“Có thể, chỉ cần giữa hai bên có thiết lập kết nối.”
Lam Sam vỗ đùi, “Thì ra là vậy, tôi còn đang buồn bực đây. Tôi nói cho anh biết nhé, lần đầu tiên tôi gặp anh, ở trung tâm triển lãm ấy, anh còn nhớ không?”.
Sao có thể không nhớ chứ? Lam Sam thấy anh gật đầu, bèn nói tiếp, “Hôm đó, lúc tôi và Cải Chíp Nhỏ đang đùa nhau thì bị hệ thống giám sát chụp được, sau đó chuyển tới màn hình lớn, người có mặt trong đại sảnh đều nhìn thấy chúng tôi. Lúc đó, tôi cảm thấy chuyện này thật tà ác. Anh nói xem, có phải có người cố ý chuyển hình thu của chúng tôi đến màn hình lớn không?”.
Cuối cùng cũng phải tính sổ rồi? Kiều Phong hơi chột dạ, “Có thể”.
“Anh nói xem tên thần kinh nào lại vô vị như thế? Anh ta muốn gì nhỉ?”
“…”
Bởi trở ngại về tư duy, giờ phút này Lam Sam còn chưa nghĩ tới Kiều Phong. Cô chỉ hỏi, “Trình độ của anh cao siêu như thế, có thể giúp tôi tra xem là tên khốn nào làm không?”.
“Có thể…”, Kiều Phong mím môi, hỏi, “Sau khi tra ra cô định đối phó với anh ta thế nào?”.
Lam Sam cười thâm hiểm, mồm miệng ba hoa bốc phét, “Ông đây phải xử lý hắn, cướp sắc trước rồi trừ khử sau. Hừ hừ”.
“Là tôi làm.”
“…”
Kiều Phong sợ cô không tin, giải thích như lời thề son sắt, “Quả thật là tôi làm đấy, lúc đó tôi vì muốn trả thù các cô”.
Tiếp theo, không xuất hiện hành vi như đã đe dọa, Lam Sam chỉ đè anh xuống thảm trải sàn, đánh cho anh một trận.
Sau khi đánh xong, cơn tức giận của cô vẫn chưa thuyên giảm, cô bỏ anh chạy về nhà.
Kiều Phong nằm trên tấm thảm trải sàn mà Lam Sam thích nhất, ngây người ra đó, bất giác sờ vào ngực mình. Có những chuyện khoa học không thể giải thích, ví dụ như hiện tại, rõ ràng khi nằm một mình, nhịp tim sẽ đập chậm, tại sao nhịp tim của anh lại nhanh vọt thế này?
Anh hít một hơi thật sâu, hỏi Schrodinger ở phía không xa, “Schrodinger, mày nói tao đang bị làm sao vậy?”.
Bóng lưng của Schrodinger cố chấp và dứt khoát. Nó không rên một tiếng, hệt như một pho tượng.
Bổn vương mặc kệ nhà ngươi.
Kiều Phong nằm trên tấm thảm một lát, sau đó ngồi dậy suy nghĩ xem phải làm thế nào để Lam Sam hết giận. Nếu hành vi “cướp sắc” có thể khiến cô nguôi giận, anh sẽ bằng lòng hiến dâng bản thân, nhưng hiển nhiên là cách này không hiệu quả.
Còn có thể làm gì nữa nhỉ? Mang đồ ăn ngon đến? Để Schrodinger cầu xin lòng thương hại?
Ánh nhìn của anh cuối cùng đã rơi vào một đống đồ trên sofa. Đó là đồ họ cùng đi dạo phố mua, Lam Sam quên cầm về. Anh đi tới cầm lấy chúng, muốn mượn cớ này để gõ cửa nhà cô. Chiếc túi màu hồng kia là của tiệm trang sức, bên trong đựng đầy búi tóc và bờm tóc Lam Sam mua.
Kiều Phong cúi đầu, nhìn thấy bờm tóc tai mèo màu đen trong túi, ánh mắt anh khẽ đảo.
Phải liều mạng thôi.
Cơn giận của Lam Sam đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Lam Sam hiểu tâm tình nóng lòng muốn trả thù của Kiều Phong lúc bấy giờ, chuyện này vốn là cô và Cải Chíp Nhỏ sai trước, bởi vậy về tới nhà được một lát, cơn tức của cô đã nguôi ngoai.
Thực ra, lúc đánh Kiều Phong, cô cũng không ra tay quá mạnh, dù gì đi nữa thì chẳng phải anh chàng kia vừa khỏi ốm sao.
“Cốc cốc”, có người gõ cửa, Lam Sam biết là Kiều Phong, cô đi tới kéo cửa ra.
Sau đó, cô liền hóa đá.
Ngoài cửa là Kiều Phong, không sai, nhưng, nhưng, nhưng mà… anh đã đeo chiếc bờm hình còn mèo kia rồi. Vốn dĩ mặt mày như họa, tuấn mỹ vô cùng, hiện tại trên đầu mọc thêm hai cái tai nhỏ lông lá xù xì nhọn hoắt… Đừng có đáng yêu quá như thế có được không? Hai cái tai kia vểnh lên, phối hợp với ánh mắt có chút căng thẳng của anh, cảm giác đó, thật giống một chú mèo đang hoảng sợ.
Lam Sam có cảm giác trái tim như bị người ta bắn một mũi tên, chính giữa hồng tâm. Bởi vì quá kích động, cô thậm chí có chút hoảng loạn, ngây ngốc nhìn anh, cánh môi khẽ run. Kiều Phong không phán đoán được phản ứng của cô là như thế nào, bèn tiến lên một bước thăm dò, “Lam Sam?”.
“Anh đừng lại đây”, Lam Sam vội lùi về phía sau một bước lớn.
Kiều Phong thất vọng, “Cô không thích sao?”. Vất vả cho anh soi gương đeo cái này mất bao nhiêu lâu.
“Tôi… thích… không phải”, Lam Sam gõ đầu, trừng mắt với anh, “Anh có biết không, ra vẻ đáng yêu là một hành vi rất đáng xấu hổ đấy”.
“Hả?” Kiều Phong có chút nghi hoặc, anh chỉ quan tâm đến một vấn đề, “Vậy cô vẫn giận à?”.
“Không giận, không giận, nhưng anh đừng tháo cái này xuống, tháo xuống là tôi sẽ giận đấy.”
“Ồ, được”, mặc dù kẹp chiếc bờm này lên đầu anh có hơi khó chịu, nhưng để Lam Sam nguôi giận, anh đành phải liều mạng, chỉ lắc đầu chút thôi, chứ không bỏ nó xuống.
Động tác lắc đầu của anh càng giống mèo hơn. Lam Sam phát hiện, Kiều Phong đã đánh bại Schrodinger, trở thành con mèo đáng yêu nhất thế giới này rồi.
Cô nhéo tay mình. Ôi mẹ ơi, cảm giác chộn rộn nơi lồng ngực kia là sao vậy? Tại sao lại muốn bổ nhào đến anh để yêu thương thế này cơ chứ?
Thế nhưng cô là người có tiết tháo đấy. Lam Sam không giận nữa, Kiều Phong như trút được gánh nặng. Anh đưa cô về, muốn làm cơm cho cô ăn, nhưng Lam Sam thấy Kiều Phong đã ốm mấy ngày, hiện giờ phải nghỉ ngơi, không được lao động mệt nhọc, kiên quyết gọi đồ ăn ngoài. Lòng Lam Sam đang dâng trào cảm xúc, lần này không tiếc tất thảy, chọn nhà hàng đắt nhất ở gần đó.
Lúc người đưa đồ ăn tới, hai người vui vẻ ngồi bên bàn ăn ăn cơm. Kiều Phong vẫn chưa bỏ bờm tai mèo xuống, Lam Sam ngắm sắc đẹp của anh, ăn thêm một bát cơm nữa. Schrodinger ngồi trước cửa sổ sát sàn ngắm trời chiều những hai tiếng đồng hồ, cho tới khi mặt trời lẩn tránh nó.
Hai con người ngu xuẩn kia đã quên dỗ dành nó. Con tim của nó mệt mỏi lắm, cảm giác như sẽ không yêu được nữa.
Tối đó, Lam Sam lại nằm mơ thấy mình tụt quần người ta. Lần này, cô vẫn không nhìn rõ mặt người đàn ông đen đủi kia, nhưng anh ta có hai cái tai mèo màu đen.