Lam Sam nhận được cuộc điện thoại từ Tạ Phong Sinh.
Vị cố vấn tài chính lợi hại này có học lực lấp lánh như Kiều Phong, tốt nghiệp Học viện Wharton, ở Wall Street gió nổi nước lên, sau này về nước lập nghiệp, hiện tại sự nghiệp ngày một phát triển.
Cũng bởi vậy mà việc quản lý những tài sản nhỏ nhặt, người ta vốn không thèm nhận.
Cho nên, Lam Sam rất tò mò, rõ ràng anh ta đã từ chối cô, tại sao lần này lại gọi điện, chủ động đề cập rằng sẽ nhận đơn hàng của cô?
Hai người hẹn gặp nói chuyện tại một quán cà phê. Tạ Phong Sinh biết trong lòng Lam Sam có thắc mắc, bởi vậy không đợi cô hỏi, anh ta đã nói với cô, “Cô đừng tưởng rằng tôi sẵn lòng nhận, là Kiều Phong bảo tôi nhận. Cậu ta nói có thể đối xử với tiền của cô như số lẻ trong tài sản của cậu ta”.
Số lẻ? Lam Sam dở khóc dở cười, tài sản của cô không phải là nhiều, nhưng có gần ba mươi vạn đấy, gian nan vất vả tích cóp những mấy năm, trong mắt người khác chỉ có thể coi là số lẻ, sao cô có thể chịu nổi đả kích này? Tạ Phong Sinh lại bổ sung thêm, “Tôi nghe nói hai người là bạn, nên nói chuyện khá thẳng thắn, cô đừng để bụng”.
Lam Sam lắc đầu, “Không sao đâu, chúng tôi đúng thực là bạn bè, nếu đã vậy thì phải làm phiền đến anh rồi”. Khi nào quay về cô sẽ cảm ơn Kiều Phong sau, mồm miệng tiểu thiên tài kia kín kẽ quá, không nói trước với cô những chuyện này.
Sau đó, Tạ Phong Sinh cùng cô nói về một số điều khoản cụ thể, rồi anh ta nói với cô rằng, những điều khoản này phải là khách hàng lớn mới có tư cách hưởng thụ, bởi vậy, hiện tại cô là “số lẻ” của khách hàng lớn nhất kia, cho nên đương nhiên cô cũng được hưởng ưu đãi như vậy.
Lam Sam phát hiện thấy hình như mình không cẩn thận ôm phải một cái phao vô cùng chắc chắn.
Tạ Phong Sinh có mang hợp đồng đến, bởi là chỗ quen biết Kiều Phong, Lam Sam nghe anh ta giải thích một lần, rồi ký hợp đồng ngay tắp lự. Tạ Phong Sinh nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên, “Những lời tôi vừa nói, cô có xác định là cô hiểu hết không?”.
“Tôi chắc chắn là không hiểu gì cả”, Lam Sam ký tên xong, đóng bút lại, trả cho anh ta, “Nhưng anh là người chuyên nghiệp và đáng tin cậy, cho nên tôi tin anh”.
Mới gặp nhau có hai lần đã tin tưởng người khác như thế, Tạ Phong Sinh hiển nhiên không ủng hộ kiểu qua loa đại khái này của cô.
Lam Sam lại giải thích, “Điều quan trọng nhất là, tôi tin Kiều Phong”.
Tạ Phong Sinh thu lại hợp đồng, cười nói, “Tôi hiện giờ tin hai người xác thực là bạn bè rồi. Nói thật lòng, lúc mới đầu tôi có hơi hoài nghi, dù sao thì tên Kiều Phong này cô cũng hiểu, cậu ta không có nhiều bạn bè”.
“Tại sao? Anh ấy rất dễ gần mà.”
“Cậu ta cảm thấy không cần thiết, số lượng bạn bè có thể thỏa mãn nhu cầu giao tiếp xã hội cơ bản là được, quá nhiều, ngược lại phải cần tinh lực để duy trì mối quan hệ ấy.”
Ừm, hình như là có lý? Lam Sam phát hiện, không ngờ tư duy của cô có thể đi vào quỹ đạo của Kiều Phong, đây đúng thật là một chuyện đáng sợ.
Tạ Phong Sinh lại nói, “Hơn nữa, yêu cầu của cậu ta đối với bản thân và người khác đều rất cao, người bình thường rất khó vừa mắt cậu ta, chứ đừng nói đến chuyện trở thành bạn bè. Cho nên, tôi vô cùng tò mò, cô dựa vào cái gì để trở thành bạn của cậu ta? Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, từ hai lần tôi gặp cô và cuộc nói chuyện vừa rồi, ngoại trừ sắc đẹp ra, cô không có sở trường gì cả”.
Này, này, này, anh nói chuyện thẳng thắn quá đấy. Lam Sam mặt mày bí xị, sờ mũi, đáp, “Tôi cũng không biết, có lẽ là duyên phận”.
“Duyên phận?” Tạ Phong Sinh lắc đầu cười khẽ, “Kiều Phong không tin mấy thứ này, cậu ta chỉ tin vào số liệu, tin vào sự phân tích của khoa học. Duyên phận không nằm trong lãnh thổ của khoa học. Nhưng tôi tin điều này. Mối liên hệ giữa người với người, quả thực có chút duyên phận, có lúc sớm một khắc, muộn một khắc, sẽ không còn là người ấy nữa.
Nhưng sau khi gặp nhau, nếu cô đã có thể tiếp xúc với cậu ta, hơn nữa, còn không phải nhận sự bài xích và xua đuổi của cậu ta, có thể thấy cậu ta đã hài lòng cô về điểm nào đó”.
Lam Sam lắc đầu, “Thực ra, anh ấy thường nói tôi ngu ngốc, mỗi ngày ít nhất phải khinh bỉ tôi một lần”.
“Đây là tật của cậu ta rồi, mười người bình thường thì có đến tám người rưỡi là ngu ngốc, cô không cần phải để bụng cậu ta đâu.”
Lam Sam hỏi lại, “Anh ấy cũng nói anh ngu ngốc sao?”.
Tạ Phong Sinh không trả lời, mà khẽ “hừ” một tiếng.
Lam Sam có chút cảm giác thăng bằng rồi, gay cả người tốt nghiệp Học viện Wharton còn bị coi là ngu ngốc, cô được bình phương lên cũng không có vấn đề gì to tát lắm nhỉ?
Nhưng luận thuyết phẫu thuật đầu óc của Kiều Phong vẫn khiến cô thầm nhăn mày nhăn mặt, không thể cân bằng được. Cô hỏi Tạ Phong Sinh, “Anh có để bụng không? Chuyện anh ấy nói anh ngu ngốc ấy?”.
“Tại sao tôi phải để bụng? Cái tôi coi trọng là tiền của cậu ta chứ không phải là con người cậu ta.”
Thôi được rồi.
Vừa nhắc đến Kiều Phong, Lam Sam bỗng nhiên nảy ra bao nhiêu câu hỏi, “Anh quen anh ấy ở nước ngoài à?”.
“Đúng vậy.”
“Là tình huống thế nào vậy, anh ấy lúc đó ấy?”
“Lúc đó cậu ta chưa đầy mười chín tuổi, lẻ loi một mình xông pha ra nước ngoài, ngốc nghếch, nhiều tiền, thân hình chuẩn, khuôn mặt đẹp, có thể nói là một con dê con nhìn là muốn cắn.”
“Hả?” Lam Sam há hốc miệng, “Có cường điệu hóa quá không? Anh ấy có bị lừa không thế?”.
“Cậu ta? Bị lừa?” Tạ Phong Sinh cười vui vẻ. Anh ta chỉ vào đầu mình, “Lời nói dối nào cũng đều tồn tại bug1, Kiều Phong trời sinh đã có một cái đầu kiểm tra bug. Trừ người có tư duy logic dũng mãnh hơn cậu ta, nếu không, cậu ta sao có thể bị lừa? Nhiều nhất là không cẩn thận châm chọc lời nói dối của kẻ lừa đảo, khiến đối phương thẹn quá hóa giận thôi”.
1 Lỗi kỹ thuật.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, đúng là buồn cười thật, Lam Sam cười khúc khích.
Tạ Phong Sinh nói tiếp, “Nhưng cậu ta chẳng mấy chốc đã thông minh hơn hẳn, biết một mình ở bên ngoài không thể khoe của. Cho nên, ở trường học, cậu ta khiêm tốn lắm. Ngoại trừ tôi ra, không ai biết cậu ta là người có tiền cả”.
Vẫn may, vẫn may, Lam Sam gật đầu, ngẫm nghĩ một lát, vẻ mặt hóng hớt hỏi, “Vậy anh ấy có bạn gái không?”.
Vừa nghe thấy câu hỏi này, nụ cười của Tạ Phong Sinh đột nhiên trở nên quỷ dị.
Lam Sam sờ mũi, “Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi”.
“Tôi biết”, anh ta cười đáp, “Có rất nhiều người theo đuổi Kiều Phong, bất luận là ở trong nước hay nước ngoài, bất luận là người da vàng, da đen hay da trắng”.
“Thật vậy sao? Nhưng không phải là các cô gái nước ngoài đều thích các anh chàng cơ bắp à?” Cô không thể tưởng tượng nổi.
“Tôi cũng không hiểu, tôi nghe một cô nàng người Mỹ cùng trường với cậu ta nói một câu”, anh ta dứt lời, đầu lưỡi cong lên, bắt đầu chuyển đổi ngôn ngữ, “Every girl want to have sex with Joe”.
Anh ta nói quá nhanh, Lam Sam không hiểu, “Cái gì, cái gì cơ?”.
Tạ Phong Sinh đành phải phiên dịch, “Bất cứ cô gái cũng ‘thèm muốn’ Kiều Phong”.
“…”
Không hổ danh là cô nàng người Mỹ, thẳng thắn thật.
Tạ Phong Sinh hỏi Lam Sam, “Cô có biết vì sao không?
Vì sao mà cô gái nào cũng thèm muốn Kiều Phong ấy?”.
Lam Sam bỗng nhiên nhớ lại ngày hôm qua Kiều Phong đeo bờm tóc hình tai mèo tìm cô xin lỗi, lúc đó lòng cô có chút kích động. Hiện giờ nghĩ lại, cuối cùng có thể thản nhiên rồi, thì ra là cô gái nào cũng thèm muốn anh. Cô lắc đầu, hỏi, “Thế sau đó thì sao? Người theo đuổi Kiều Phong nhiều như vậy, anh ấy chắc phải chọn lấy một người chứ?”.
“Đúng thế, cuối cùng cậu ta đã chọn được một người, chí ít để phòng ngừa chuyện đội ngũ người theo đuổi tiếp tục lớn mạnh, cậu ta đã phải chọn một người.”
“Vậy anh ấy chọn ai?”, lời vừa nói ra, Lam Sam mới cảm thấy cô có chút căng thẳng.
Tạ Phong Sinh hình như bỗng nhớ lại chuyện gì đó thú vị, anh ta khẽ nhướng mày, “Không biết cô có hứng thú muốn biết cậu ta lựa chọn thế nào không? Nói thật lòng, từ trước tới giờ tôi chưa từng biết đến kiểu lựa chọn kỳ quặc ấy”.
Lam Sam tò mò chết đi được, “Anh ấy lựa chọn thế nào vậy? Anh nói nghe xem nào”.
“Làm bài thi.”
“Làm bài thi ư?” Lam Sam ngây ngốc.
Tạ Phong Sinh gật đầu, “Đúng vậy, tập hợp mọi người vào một hội trường, phát đề thi, đưa ra thời gian làm bài, lựa chọn ra người ưu tú. Đương nhiên là thao tác cụ thể phức tạp hơn nhiều. Đầu tiên là phải sàng lọc một lần, loại đi những kẻ có chỉ số thông minh quá thấp hoặc là nam đóng giả nữ.
Ngoài ra, còn có vòng thi sơ khảo, vòng thi đợt hai, vòng thi cuối cùng. Vòng thi sơ khảo do cậu ta đích thân ra đề, phòng thi thứ hai là trắc nghiệm tính cách, vòng thi cuối cùng là phỏng vấn. Đào thải từng tầng một, số lượng người được chọn cuối cùng là một người”.
Cách thức lựa chọn bạn gái thế này, quả thực là mới nghe lần đầu. Lam Sam thở dài, “Nhiều lần thi như vậy, có người đi thi thật sao?”.
“Có chứ, trường thi sôi nổi là khác. À đúng rồi, ở chỗ tôi còn có bài thi vòng sơ loại của cậu ta lúc bấy giờ nữa. Hiện tại hễ cô gái nào chạy đến hỏi tôi Kiều Phong có bạn gái chưa, tôi đều để họ làm bài thi thử trước xem sao, thấp hơn sáu mươi điểm thì đừng mơ tưởng.”
Lam Sam xoa xoa tay, liếm đôi môi khô khốc, “Tôi, tôi, tôi, tôi có thể xem không?”.
“Có thể chứ, ở trong iPad của tôi, đợi chút tôi đưa cho cô xem.”
Bài thi được anh ta làm thành phần mềm, cài đặt trong máy iPad, sau khi mở ra sẽ có mục nhắc nhở lựa chọn ngôn ngữ, Lam Sam chọn tiếng Trung giản thể.
Cô ngần ngại, “Hay là anh copy phần mềm này cho tôi đi, tôi cài vào iPad của mình rồi về chơi sau?”.
Tạ Phong Sinh biết cô sợ làm trễ nải thời gian của anh ta, lắc đầu, “Không sao đâu, cô có thể chơi thử trước, tôi xem tài liệu”.
“Cảm ơn anh nhé”, thế là Lam Sam cầm iPad bắt đầu làm bài thi.
Câu đầu tiên, ớ, không hiểu…“Cái đó…”, cô khó khăn mở miệng.
Tạ Phong Sinh giương mắt nhìn cô, “Sao vậy?”.
“Có thể phiên dịch giúp tôi một chút không?”
Anh ta cảm thấy lạ, “Không phải cô chọn bản tiếng Trung sao, mặc dù chọn bản không phải ngôn ngữ mẹ đẻ có thể được cộng điểm, nhưng không dễ làm nhỉ?”.
“Tôi chọn tiếng Trung, sau đó thì, tôi không hiểu.”
Tạ Phong Sinh không biết phải nói sao, “Cho dù tôi có phiên dịch cho cô thì cô có thể làm được không?”.
Lam Sam bất lực lắc đầu, “Không thể”.
“Cho nên, cô cứ ghi bừa ra đi, phát huy năng lực tưởng tượng của mình ấy.”
Thôi được rồi, hiện giờ cái mà cô có thể dùng cũng chỉ có năng lực tưởng tượng thôi. Thế nên, ngón tay cô cử động rất nhanh, làm hết các câu trắc nghiệm, phía sau cơ bản không thể đặt bút, kéo đến trang cuối cùng, cô viết vào cột đáp án: Kiều Phong là một tên đại biến thái.
Một tờ đề thi có thời gian tiêu chuẩn là hai tiếng, cô chỉ dùng mười phút, sau đó nộp bài.
Sau khi nộp bài, Tạ Phong Sinh phải nhập chỉ lệnh của mình để đánh giá bài thi. Phần đề thi chọn đáp án là tự động chấm điểm, Tạ Phong Sinh nhìn kết quả, cười nói, “Tôi vô cùng khâm phục cô”.
“Vậy sao?” Tâm tình Lam Sam bay bổng, “Tôi đúng được bao nhiêu điểm?”.
“Cô đã tránh né được tất cả những đáp án đúng một cách hoàn mỹ, 0 điểm”, anh ta lại lật bài thi thử, “Những câu hỏi phía sau cũng là 0 điểm. Cho nên, tổng điểm… ừm, cách điểm chuẩn một khoảng cực lớn đấy”.
Lam Sam chán nản nhún vai, “Giờ cuối cùng tôi đã có thể thể nghiệm một cách sâu sắc tại sao anh ấy lại khinh bỉ tôi như vậy rồi”.
Tạ Phong Sinh an ủi cô, “Không phải buồn đâu, cô và tôi đều là người bình thường, chỉ có cậu ta là loại khác người thôi”.
Nói là nói vậy, nhưng tâm trạng của Lam Sam quả thực là không thể vui vẻ lên được. Cô ôm trong mình một tia may mắn, hỏi, “Bài thi biến thái thế này, có ai đạt tiêu chuẩn không?”.
“Có chứ, có người còn đạt điểm tuyệt đối cơ.”
Đúng là mọi sự so sánh đều khiến người ta tức chết mà, Lam Sam ngậm miệng.
Cô không hỏi thêm khiến Tạ Phong Sinh cảm thấy tò mò, anh ta nói, “Sao cô không hỏi tôi, cuối cùng Kiều Phong đã chọn ai?”.
Lam Sam bĩu môi, “Tôi biết là ai”.