• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Tiểu thư tinh ranh
  3. Trang 29

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 28
  • 29
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 28
  • 29
  • Sau

Lời kết

"Tôi sẽ giết hắn!”

Emma chạm vào cánh tay Dunford. “Tôi không nghĩ cô ấy muốn thế”, cô thì thầm.

Dunford nuốt khan, mặt anh méo mó và trắng bệch vì lo lắng. “Cô ấy ở trong đó lâu quá.”

Emma nắm lấy cổ tay Dunford và kéo anh ra khỏi phòng bệnh. “Khi sinh William tôi còn ở trong phòng sinh lâu hơn”, cô nói, “và tôi sinh khỏe như ngựa ấy. Giờ đi với tôi. Cậu không nên đứng ở cửa thế này. Cậu sẽ ốm mất nếu cứ nghe cô ấy gào thét”.

Dunford để nữ công tước dắt đi. Anh và Henry đã mất năm năm mới có thai. Họ đã muốn có một em bé đến tuyệt vọng, và điều đó xảy ra như một phép lạ. Nhưng giờ, khi Henry đang thực sự sinh con, một em bé có vẻ như không còn cần thiết nữa.

Henry đang đau. Và anh chẳng thể làm gì được.

Điều này giằng xé tim anh.

Anh và Emma quay trở xuống phòng khách, nơi Alex đang chơi với cậu con trai.

Cậu bé William sáu tuổi đang đấu tay đôi với ngài công tước và có vẻ như thằng bé đang thắng đậm, người cha đang bị trói tay bởi Julian bốn tuổi trên lưng. Đó là chưa nói đến Claire hai tuổi đang vui sướng chạy vòng quanh chân.

“Cô ấy sinh chưa?”, Alex hỏi, có một chút thản nhiên với cảm giác của Dunford.

Dunford phát ra âm thanh gầm gừ. “Em nghĩ là chưa”, Emma nói.

“Giờ con sẽ giết cha!”, William hét lên vui sướng, đâm thanh kiếm của mình vào giữa ngực Alex.

Alex nhìn xéo ông bạn thân. “Cậu có chắc cậu muốn bị thế này không?”

Dunford thả người vào ghế bành. “Chỉ cần cô ấy ổn”, anh thở dài. “Tôi chỉ quan tâm đến điều đó thôi.”

“Cô ấy sẽ ổn”, Emma nói nhẹ nhàng. “Cậu sẽ thấy. Ồ, Belle!”

Belle đứng ở ngưỡng cửa, trán rịn chút mồ hôi và mái tóc thì rối bời.

Dunford đứng bật dậy. “Cô ấy thế nào rồi?”

“Henry á? Ồ, cô ấy…”, Belle chớp mắt. “John đâu rồi?” “Đang ra vườn chơi đu với Letitia”, Emma đáp. “Henry sao rồi?”

“Xong rồi”, Belle nói với nụ cười rạng rỡ. “Đó là… ý tôi là, chuyện gì với Dunford thế?”

Ông bố trẻ đã chạy ra khỏi phòng.

***

Dunford dừng lại khi chạy tới cửa phòng ngủ của Henry. Giờ anh định làm gì? Anh có được vào trong không? Anh đứng đó một lát, vẻ mặt ngơ ngác, tới khi Belle và Emma đi đến chỗ rẽ, cả hai đang thở hổn hển vì chạy lên cầu thang sau anh.

“Cậu còn đợi gì nữa?”, Emma thúc giục.

“Tôi có thể vào chứ?”, Dunford phân vân hỏi. “Ồ, cậu nên gõ cửa trước”, Belle gợi ý.

“Sẽ không có quá nhiều thứ... phụ nữ chứ?”

Belle cười nghẹn. Emma gõ cửa hộ anh. “Đấy”, cô nói dứt khoát. “Giờ thì cậu vào đi.”

Bà đỡ mở cửa, nhưng Dunford không thấy bà ấy. Anh chẳng nhìn thấy gì ngoài Henry, và cái bọc nhỏ cô đang bế trên tay.

“Henry?”, anh thở hắt ra. “Em ổn chứ?”

Cô cười. “Em khỏe. Đến đây ngồi với em.”

Dunford đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh cô. “Em chắc mình không mệt chứ? Anh nghe thấy em gào thét đòi giết anh.”

Henry quay đầu sang một bên và hôn vào vai anh. “Em đâu có sinh con mỗi ngày, nhưng em nghĩ nó thật đáng giá, phải không?” Cô nâng em bé lên. “William Dunford, gặp con gái của anh đi.”

“Một bé gái?”, anh thì thầm. “Một bé gái. Chúng ta có con gái sao?”

Henry gật đầu. “Em kiểm tra kỹ rồi. Đích thực là con gái.”

“Một bé gái”, anh lặp lại, khó mà giữ được sự tự hào trong giọng nói. Anh nhẹ nhàng kéo chăn để có thể nhìn mặt con. “Con đẹp quá.”

“Em nghĩ con giống anh.”

“Không, không, con hoàn toàn giống em.”

Henry nhìn xuống em bé. “Em nghĩ có lẽ con giống… con.”

Dunford hôn má vợ. Rồi anh cúi xuống và chưa bao giờ nhẹ nhàng đến vậy khi hôn lên má con gái bé bỏng của mình.

“Em không nghĩ mình có con gái”, Henry nói. “Em không hiểu tại sao, nhưng em rất chắc chắn đó sẽ là một bé trai. Có lẽ do con đã đạp rất mạnh.”

Dunford lại hôn con gái lần nữa, như thể đột nhiên nhận ra mình đã hài lòng với sự nỗ lực này đến thế nào.

“Em chỉ nghĩ tên con trai thôi”, Henry tiếp. “Em không nghĩ cái tên con gái nào cả.”

Dunford cười tự mãn. “Anh nghĩ rồi.” “Thật chứ?”

“Ừm, ừm. Anh biết chính xác chúng ta sẽ gọi con là gì.” “Bây giờ nhé? Và em có biết không?”

“Tất nhiên.”

“Em hiểu rồi. Nào, anh sắp nói cái tên đó cho em biết phải không?”

“Georgiana.”

“Georgiana sao?”, Henry lặp lại. “Tại sao thế chứ, tên đó cũng tệ như Henrietta!”

Dunford cười chậm rãi. “Anh biết.”

“Chúng ta không thể để con phải chịu gánh nặng vì cái tên đó. Khi em nghĩ về những gì mình đã phải chịu đựng...”

“Anh không thể hình dung ra cái tên nào hợp với em hơn, Henry.” Dunford cúi xuống và lại hôn con. Rồi sau đó, anh hôn vợ. “Và anh không thấy một người như em lại có thể có một cô con gái với tên khác tên Georgie.”

“Georgie, ờ?” Henry nhìn con gái như đánh giá. “Thế nếu con muốn mặc quần thì sao?”

“Thế nếu con thích mặc váy thì sao?”

Henry nghiêng đầu sang bên. “Hỏi con xem.” Cô chạm vào mũi em bé. “Ồ, con gái bé bỏng, con nghĩ sao? Cuối cùng thì đó cũng là tên của con mà.”

Em bé tỏ ra vui vẻ.

Dunford đi tới để ôm cái bọc quý giá. “Anh bế con được không?”

Henry cười và trao đứa bé vào tay người cha.

Anh đung đưa con một chút, kiểm tra cân nặng và các phản xạ của con, sau đó cúi xuống, môi anh tìm thấy cái tai bé xinh. “Chào mừng con đến với thế giới này, Georgie bé nhỏ”, anh thì thầm, “Cha nghĩ con sẽ thích ở đây”.