• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Tìm bến mục mơ
  3. Trang 9

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 8
  • 9
  • 10
  • More pages
  • 24
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 8
  • 9
  • 10
  • More pages
  • 24
  • Sau

Không thanh âm

C

ô nói, lúc này không nên làm gì cả, rồi cũng thế thôi, cứ ngồi đây, nhìn ra khoảng sân này, góc tối này, vài cụm dây leo này… cần làm gì chứ! Tất cả chỉ là thế thôi.

Cô bảo, chỗ này đây, khoảng thời gian dài, cô cùng người ấy bên nhau, chẳng làm gì, chưa là gì đâu, bạn thôi, bạn thì có thể ngồi đốt cháy thời gian, đốt hết bao thuốc trong khói thơm ly cà phê, rồi về, chẳng cần nói bất cứ điều gì cả.

Rồi khi quyết định chia tay, gọi nhau đến một quán khác, không phải nơi này, nói toàn chuyện vô nghĩa tầm phào.

Cô buồn, rằng chưa khi nào thôi thấy cô độc, kể cả khi giữa nơi đông người, không ai hiểu cô, tất nhiên, ít ai muốn hiểu ai khi họ chưa nắm bắt được mình.

Cô hỏi, “Có làm một điếu không?” tự dưng thèm hút thuốc lại, đã bỏ rồi đấy chứ, năm năm đủ để người ta biến thành thứ khác, không như cũ nữa, chẳng thể nhận ra.

Cô đang rơi vào một không gian nào đó, tôi chưa biết đó là đâu, tôi cũng ngồi im như cô bảo, không nói gì, không định làm gì, nhìn tận cùng vào bóng đêm. Đêm không hình.

Tôi lấy một điếu từ bao thuốc cô vứt trên mặt bàn. Bật lửa. Ánh sáng soi một góc bàn tay tôi đang run run. Bàn tay buồn và khô như củi mục. Ngón tay dài mộng mị, móng tay để dài tô sơn đen nhìn thừa thãi ảm đạm. Ánh sáng soi một góc khuôn mặt cô, sống mũi cao, má thuôn, mắt đen, lông mi cong, da trắng lành lạnh như thủy tinh và kiểu cười nhếch mép. Tôi ghét khi nhìn cô cười thế, dù rằng không bởi do tôi.

Tôi chưa từng biết đến cô cho đến ba tháng trước. Cô đang chuẩn bị một mini show. Cô cần một người đệm guitar còn tôi thì được một người quen tin cậy giới thiệu. Cô là một người hát. Cô không nhận mình là ca sĩ, cũng không cho ai nói rằng mình là ca sĩ.

- Tôi là người hát thầm lặng, tạm hiểu thế thôi nhé! Cô thầm thì, lúc ấy, cô rất chừng mực trong chiếc váy hoa xanh da trời trên nền đen, không tay, hở chút vai, chút ngực, ôm sát eo và đường chỉ lượn khéo. Cái chừng mực ấy thường đánh lừa mọi cảm giác trong tôi về sau.

Cô mở laptop, nhiều sợi tóc buông chùng mặt, chùng vai làm tôi khó nhìn kỹ được vẻ ngoài của cô. Tôi chỉ có thể nhìn bàn tay, bàn tay cũng buồn cũng khô như củi mục, mười ngón tay buông thõng bấm phím, tranh thủ viết trên blog mấy dòng không rõ nghĩa. Khi ấy, tôi ngồi sát cô, vừa đủ để tà áo của tôi chạm nhẹ trên vạt váy cô.

Lần đầu tiên gặp, không hiểu sao, chúng tôi tránh ngồi đối diện.

- Viết blog, để chế độ public, thế mà không muốn ai hiểu?

Tôi vừa ngoáy thìa lanh canh vào ly chocolate đá, vừa hỏi nhỏ nhỏ, nửa muốn làm ra vẻ tự nhủ với mình, nửa biết chắc cô nghe rõ.

- Như một kiểu trêu ngươi thôi.

Cô cười nhẹ, mép hơi nhếch lên thành dấu phẩy thiếu độ cong.

- Sao thích thế?

- Vì người ấy ở trong friends list. Chắc sẽ đọc mọi thứ tôi viết.

- Người ấy… một người đặc biệt?

- Không. Bạn, bạn thôi. Giá mà luôn là bạn.

Lần đầu tiên gặp, không hiểu sao, cô nhắc về người ấy, người mà tôi - chắc hẳn… sẽ không biết mặt bao giờ.

- Đệm đàn cho tôi không cần kỹ thuật nhiều đâu, càng giản dị càng tốt, cứ chơi như mình thế nào thì nốt nhạc thế ấy. Tôi hát cũng thế, tôi không kỹ thuật, tôi vứt hết mọi kỹ thuật. Tôi hát để cho tôi và cho riêng người ấy.

Để cho tôi, cho riêng người ấy, thế thì cần gì làm mini show và mời nhiều người đến thế? - tôi nghĩ, nhưng không hỏi lại. Cô có lý do riêng, lý do luôn chứa ẩn nhiều mâu thuẫn. Không mâu thuẫn, làm người nhạt thếch!

- Tôi chỉ cần bạn đánh thật phiêu. Phiêu. Càng phiêu càng tốt. Hi vọng là hợp nhau nhé.

Rồi cô vào google, gõ tên cô, lôi ra mấy bản nhạc post trên mạng.

- Tôi không có đĩa CD và sẽ không ra đĩa đâu. Đây là những bài tôi hát, cũ lắm rồi, xưa lắm rồi, cách đây năm năm, trong một quán nhỏ. Tôi chỉ hát nhạc Trịnh. Tôi không quá mộng mơ và lắm buồn phiền để hát mỗi nhạc Trịnh. Tôi bản chất là con buôn, tạm cho như thế. Điều tôi thấy được trong nhạc Trịnh là cuộc sống không bao giờ trọn vẹn nếu chưa đi qua những nỗi buồn, nỗi buồn thì chẳng bao giờ là niềm tuyệt vọng. Nỗi buồn trong nhạc Trịnh luôn gợi mở cho người ta những hi vọng mới. Điều trọn vẹn duy nhất chính là tình yêu cuộc sống. Nếu có tình yêu cuộc sống thì người ta sẽ không bao giờ nằm lại sau khi ngã mà sẽ bước tiếp những bước đi vững chắc trong đời.

- Ấy nói mà như viết văn ấy nhỉ. Tình yêu cuộc sống đến trong lúc ấy hát, rồi xa khi ấy ngừng. Nó chỉ ngắn đến thế thôi. Ấy bước tiếp? Chắc gì đã vững. Tớ thấy đằng ấy khó mà vững bước. Đằng ấy mơ hồ với mọi thứ, đằng ấy không biết mình là ai và thực sự cần gì.

- Hay là đúng thế nhỉ? Bạn hiểu giá trị lời nói đấy, cứ tưởng có ý nghĩa mà chỉ là trò lừa đảo con người ta, nó là cái bóng, cái bóng thì làm sao nắm? - cô phá lên cười. - Thôi nghe tôi hát đi, rồi bạn có thể đệm hợp không. Hợp thì hẵng bàn giá cả nhé. Nói trước, tôi hào phóng đến không tưởng tượng nổi đấy. Lợi dụng được cứ việc. Tôi luôn để bạn bè lợi dụng. Nói nhỏ, tôi bỗng dưng coi bạn là bạn tôi mất rồi. Xem nào, chúng ta ngồi với nhau chưa quá nửa tiếng đồng hồ. Tôi năm năm rồi có ý định kết thêm bạn mới đâu? Đời lạ thế đấy!

Rồi cô di chuột, nhấn nút play. Tôi nghe giọng hát của cô vang vang lên từ laptop. Tôi nhìn cô đầy ngạc nhiên. Không thể tin, trong bộ dạng thiếu sức sống, đầy mùi mưa ảo não, giọng nói đậm đặc những nghi ngờ và khê khê mùi khói thuốc kia lại có giọng hát trong vắt và rất đỗi ngây thơ. Không day dứt như giọng ca Khánh Ly, không đẩy đưa kỹ thuật như Thanh Lam, không âm vọng như Quang Dũng, không thẳm sâu như Hồng Nhung, không ảo mờ như giọng ca Trịnh Vĩnh Trinh,… cô mang đến cho nhạc Trịnh nhiều hồn nhiên, chân chất. Hát nhạc Trịnh buồn mà không bi thương, đau nhưng không hề tuyệt vọng, luôn có ánh sáng soi đường và đong đầy niềm hi vọng phía trước.

- Không thể tin…, - tôi lẩm bẩm, thực sự là ấy hát không đấy?

Và chỉ với một bài hát, cô buộc tôi đi theo cô, không điều kiện.

Tôi không nhắc nhiều đến mini show, bởi chẳng có gì làm tôi có thể nhớ ngoài trận mưa tầm tã từ chiều đến đêm làm tôi bị cảm nặng và số tiền cát-sê cô đưa cho tôi (sống ổn trong một tháng mà không cần làm thêm việc gì).

Những người đến dự đa phần đã nghe cô hát. Cô ngừng hát đã năm năm, nhưng họ vẫn nhớ để đến. Lần đầu tiên, cô hát cho ai đó không phải bản thân mình và người ấy. Vì thế, giọng hát thành ra đổi khác. Tôi không thích giọng hát mới này, nó từng trải, nặng nề và gắng gượng.

Sau buổi sáng đầu tiên biết cô, ngày nào chúng tôi cũng gặp mặt.

Cho đến hôm nay, vừa tròn ba tháng.

Hai đứa tôi đang ngồi trong một quán cà phê, quán này lạ với tôi, lần đầu đến nên tôi thấy ít nhiều khó thoải mái.

- Không hiểu sao lại đưa nhau ra đây nhỉ? Đang cố nghĩ đây mà chưa ra. Có liên quan gì đến việc chia tay với người ấy không?

Cô lầm bầm. Uể oải ngả người xuống bàn, một tay chống cằm đang chực đổ sấp, một tay xoay xoay đế đựng sáp nến thơm lom đom cháy hình trái tim.

- Chẳng nhớ gì hết à?

- Lạ thật, chỉ nhớ là ngồi với người ấy rất lâu ở đây, rồi uống cà phê, rồi hút thuốc, cụ thể thế nào thì không rõ nữa. Trí nhớ sạch trơn.

- Thực sự là không yêu chứ?

- Không!

- Không yêu mà bị ám ảnh đến giờ đấy, năm năm rồi còn gì.

- Làm sao mà biết được, có thể là tại tuổi trẻ đấy. Thời ấy mình rất thanh xuân. Cái gì cũng ào ạt, cũng có thể hết mình. Và còn ngố nữa. Rất dễ bị lừa.

- Năm năm sau thì thành mụ già à, đã sang tuổi ba mươi đâu…

- Ừ, đã bảo biến thành con người khác rồi. Từ máu xương đến da thịt, tư tưởng, tính cách, suy nghĩ này... tạm cho là vậy.

- Nghe chán thế!

- Ừ, chán ốm.

Tôi rút điện thoại ra, loay hoay bật nhạc, nghe lại bài hát của cách đây ba tháng. Sao giọng hát đẹp đến thế, được tận hưởng từng ca từ bởi giọng hát này, có thể đứng lên khỏi nỗi đau mà đi tiếp. Giọng hát đầy ma lực. Ma lực dẫn dụ tinh thần.

- Sao nghe lại nhiều thế? - cô nói - Lúc nào gặp cũng thấy mở.

- Nghe để đỡ chán cái đứa ngồi cùng đây.

- Đã bảo trước là sẽ mau chán thôi, - cô cười, lấy ngón trỏ và ngón cái chạm vào lửa nến, ánh sáng thoáng sáng thoáng tối, càng không nhìn rõ mọi vật xung quanh.

- Hình như là tớ ngày ngày gặp ấy cũng chỉ bởi giọng hát này. Tớ đi tìm câu trả lời cho mình. - Tôi nói, giơ cao tay, uống nốt cặn còn lại của ly chocolate đá.

- Hôm nào cũng uống chocolate mà không ngán?

- Cũng như ấy hôm nào cũng nhắc đến người ấy, sao không ngán?

- Mai lại nhắc đến tiếp nhé.

- Cứ việc, ấy kể nhiều đến nỗi người ấy cũng đang sống trong tớ đây, như từng thuộc về quá khứ của tớ, không chừng đến ngày tớ sẽ yêu người ấy.

- Thế thì tệ nhỉ.

- Đó là sự sẻ chia. Sẻ chia tuyệt vọng thì tuyệt vọng nhân đôi, sẻ chia tình cảm thì tình cảm nhân đôi.

- Có vẻ bất thường đấy.

- Đó là lẽ dĩ nhiên thôi mà, phải không nào? Ấy không thấy tớ đang trở thành cái bóng của ấy à?

Tôi buột miệng nói ra, không nghĩ mà bỗng dưng thành câu như thế, còn chưa kịp ý thức rằng điều đó có đúng hay không.

Cô nhìn tôi chăm chăm chừng mười phút, rồi cô rùng mình:

- Đúng, như kiểu một cái bóng.

Tôi nghe cô nói, giật mình nhìn lại.

Mặt tôi tái mét.

Còn cô, hai tay bấu chặt mặt.

…

- Thế nên, cậu thành người ấy mất rồi! Cô thổn thức. Sao có thể thế được?

Tôi giống người ấy sao? Người ấy có thể tưởng tượng ra rõ hình hài từ tôi sao?

- Vậy cuối cùng là thế nào? Chuyện gì đã xảy ra?

- Chơi với người ấy lâu, rồi mình dần trở thành bản sao của người ấy, với lẽ đó mà chúng mình chia tay nhau. Đúng đấy! Một ngày, khi nhận ra mình chẳng còn là mình, điều ấy thật kinh khủng. Nhưng chia tay thì có làm mình khác đi đâu, chỉ là chẳng muốn nhìn thấy cái gì đó như thể là mình mà không phải mình đi sát ngay bên cạnh.

- Tại sao tớ có thể giống ấy?

- Bởi vì ngay lần đầu gặp mặt, chúng ta thấy thân thiết với nhau, là bởi chúng ta giống nhau, nhưng chúng ta chưa ý thức được điều đó. Mình tìm thấy người ấy khi ở gần cậu! Mình nhớ đến người ấy khi nhìn thấy cậu!

Cô đã tìm ra câu trả lời.

Tôi thì không. Tôi quay sang quầy bar, gọi nhân viên, đưa tôi thêm ly chocolate nữa. Tôi nghiền chocolate chứ không phải cà phê. Tôi không hút thuốc. Tôi không cười nửa mép. Tôi ghét kiểu cười ấy! Tôi có thể giống cô về ngoại hình, nhưng tôi không phải là cô!

Và tôi nói tất cả những gì vừa nghĩ cho cô nghe. Cô có vẻ bình tâm hơn.

Sau mười lăm phút im lìm trong màn đen mỏng bởi cô thổi tắt ánh nến…

… Cô nói, lúc này không nên làm gì cả, rồi cũng thế thôi, cứ ngồi đây, nhìn ra khoảng sân này, góc tối này, vài cụm dây leo này… cần làm gì chứ! Tất cả chỉ là thế thôi.

Nửa đêm, chúng tôi rời quán.

Tôi thầm nhủ, sẽ không bao giờ trở lại quán này, tôi chẳng phải là ký ức của cô, chỉ có người ấy đã chui vào cuộc sống của tôi, đảo lộn mọi thứ.

Khi chìm vào giấc ngủ, tôi nằm mơ về người ấy. Người ấy mang khuôn mặt của tôi và hát với giọng của cô. Tôi lầm bầm, hãy để tôi yên đi. Người ấy không nói gì, thành bông bồ công anh và loãng tan mất.

Người ấy… là ai?

Sáng dậy, tôi bật máy, gọi điện cho cô theo thói quen. Cô không nghe máy. Buổi chiều, còn là tiếng tút dài. Đêm, điện thoại nằm ngoài vùng phủ sóng.

Ngày đầu tiên trong ba tháng, chúng tôi không gặp nhau.