Sau khi xét nghiệm mới biết Vệ Đằng bị viêm dạ dày cấp tính. Tiêu Phàm ngồi bên túc trực, nửa bước không rời, thủ tục hoãn thi tạm thời gác sang một bên.
Vệ Đằng không muốn ảnh hưởng tới thời gian viết luận văn của anh, cậu cũng không phải thi môn nào nữa, nên sau khi khỏe hơn một chút đã tự động đến phòng đào tạo làm thủ tục hoãn thi.
“Muốn hoãn thi thì phải làm trước giờ thi chứ, thời gian thi đã qua, em muộn rồi”, giáo viên phòng đào tạo tươi cười trả lời.
“Em bị viêm dạ dày cấp tính mà, đột nhiên phát bệnh, trước đó em có nghĩ là sẽ ra nông nỗi thế đâu? Cô ơi.” Vệ Đằng cười tươi rói, “Vấn đề cụ thể thì phải phân tích cụ thể phải không cô?”.
“Vậy cần có xác nhận của bệnh viện.”
“Không vấn đề gì, em sẽ đi xin giấy xác nhận, cảm ơn cô.”
Vệ Đằng cúi đầu chào, rồi chạy nhanh đến bệnh viện xin giấy xác nhận.
Trên đường đi, di động reo vang, là Châu Vũ gọi.
“Người anh em, bao giờ về trường đây? Đã hết thời gian trao đổi sinh viên rồi đúng không?”
Vệ Đằng cười hì hì: “Học kỳ sau mới về cơ, vì bị viêm dạ dày, một môn không kịp thi, bao giờ thi xong mới về”.
“Khỉ thật, có thật là bệnh không hay là cố tình làm bộ để được ở lại thêm vài ngày?”
Vệ Đằng nghiêm túc gật đầu: “Thật mà”.
“Trời? Thế giờ ổn chưa?”
“Ổn cả rồi. Cậu gọi chỉ để hỏi vậy thôi sao?”
“Không phải, mình muốn bàn với cậu chuyện học cao học.”
Một chiếc ô tô lao vút qua Vệ Đằng, tiếng còi xe inh ỏi, Vệ Đằng tức quá chửi với theo, “Khỉ gió, có cái xe ghẻ cũng tinh vi!”. Sau đó cậu chuyển qua một con đường nhỏ, vừa đi vừa nói chuyện với Châu Vũ, “Cậu vừa nói gì? Học cao học?”.
“Ừ, đầu học kỳ sau đã phải nộp đơn đăng ký rồi, năm cuối ít tiết học, chỉ cần lo viết luận văn, ôn thi cao học, cậu có dự định gì không?”
Vệ Đằng thẫn thờ chút, sau đó thở dài: “Học cao học không đến lượt tụi mình đâu, thành tích như bọn mình chỉ tổ làm người khác phì cười thôi”.
“Ai bảo không đến lượt bọn mình, mình đã xem rồi, thành tích của chúng ta vừa đạt yêu cầu, he he.”
Vệ Đằng dừng lại, ngồi xuống một tảng đá: “Thế cậu định đăng ký thi à? Thi cũng chẳng đỗ đâu, cậu đừng tưởng bở”.
“Cái này thì chưa chắc, có rất nhiều người đăng ký, mình và San San đã đăng ký chung một trường, thế nào? Cậu sẽ suy nghĩ chứ?”
Vệ Đằng ngẫm nghĩ, gật đầu nói: “Cái này mình muốn bàn thêm với Tiêu Phàm”.
“Đồ khỉ, sợ vợ hả? Chuyện này mà cũng cần bàn bạc.”
“Lại chả, mình phải lo nghĩ cho tương lai chứ, đợi mình quyết định rõ ràng sẽ gọi lại cho cậu, cảm ơn.”
Sau đó Vệ Đằng quay về phòng đào tạo hoàn tất thủ tục hoãn thi, nhân tiện đi tìm hiểu chút về chuyện học cao học.
Trường cậu và khoa Hóa Đại học Thiên Hà có hợp tác trao đổi sinh viên, cao học thì chưa nghe nói đến, xem ra muốn học cao học ở trường Tiêu Phàm là điều rất khó khăn, nhưng cậu không muốn rời xa anh, thế nên phải tìm cách khác vậy.
Mấy ngày nay anh bận viết luận văn, hình như phải viết mấy bài liền, không nên làm phiền thì hơn.
Vệ Đằng nghĩ vậy, liền quay về phòng mình, cùng chơi game với Châu Ngư lúc này vừa thi xong.
Chết dưới tay Đại Ma Vương, màn hình hiện lên dòng chữ lớn: “Rất tiếc, bạn đã bị đánh bại, bị trừ 2000 điểm kinh nghiệm”.
Nhắc nhở đó làm Vệ Đằng điên tiết: “Đồ khỉ gió, tao còn chưa đi thi mày đã nói thất bại rồi, trò chơi khốn kiếp”.
Châu Ngư hỏi: “Cậu hoãn thi rồi, vậy thì học kỳ sau mới về trường phải không?”.
“Sao, không nỡ rời xa mình à?”
Châu Ngư ném cho cậu một cái nhìn, sau đó làm bộ thẹn thùng, “Thiệt là không nỡ rời xa anh, Vệ Đằng à!”.
Hai người đều nổi da gà, bốn mắt nhìn nhau, phá lên cười.
“Thôi nào, cho dù mình đi rồi thì chúng ta vẫn là bạn, có số di động thì ở chỗ nào mà chẳng tìm ra, đúng không?” Vệ Đằng vỗ vỗ vai cậu, “Cho dù mình đổi số cũng sẽ thông báo cho cậu biết”.
Châu Ngư gật đầu: “Lần đầu gặp được người anh em tốt như cậu, sau này cậu làm chú rể phải cho mình chân phù rể đấy nhé!”.
Vệ Đằng đập cậu một cái, “Mình sẽ không kết hôn, để mình làm phù rể cho cậu thì có, chỉ cần cậu không sợ bộ dạng mình thế này khiến cô dâu của cậu hãi hùng là được”.
“Sao lại không kết hôn?”
Vệ Đằng lắc đầu không trả lời, nhớ đến ánh mắt dịu dàng của Tiêu Phàm, trong lòng trỗi dậy cảm xúc ngọt ngào xen lẫn xót xa.
Sắp phải đi rồi, những vấn đề trước đó chưa bao giờ nghĩ tới đột nhiên hiện ra rõ nét trong đầu.
Trước giờ nếu ở bên anh chỉ coi là sự bồng bột của tuổi trẻ thì bây giờ đích thực phải suy nghĩ cho tương lai rồi. Bởi ở quốc gia này, những cặp tình nhân đồng tính dám quang minh chính đại ở bên nhau là không nhiều, đừng nói đến kết hôn, chỉ đi dạo trên phố cũng bị chỉ trỏ nhòm ngó rồi.
Nhưng thật sự không muốn rời xa anh.
Sự lạnh lùng thản nhiên, sự dịu dàng hiếm có, nỗi cô đơn của anh, tất cả hòa vào nhau hoàn hảo khiến người ta say đắm, bắt được rồi sẽ không muốn buông tay.
Cuối cùng Tiêu Phàm cũng làm xong luận văn, sau khi cúp điện thoại, Vệ Đằng liền chạy ngay đến chỗ anh.
Đến trước cửa thì bắt gặp một thân hình quen thuộc bước ra.
Vệ Đằng nghiêng người nhường đường, trong lòng cảm thấy nhức nhối khó chịu.
Lại là cô gái lần trước tỏ tình bị Tiêu Phàm từ chối, còn mặt dày đến tìm anh làm gì chứ?
Cậu tức tối leo lên lầu, thấy Tiêu Phàm đang thu xếp hành lý, có vẻ anh định về nhà.
“Lúc nãy có người đến tìm anh à?”, Vệ Đằng liếc cốc trà trên bàn, giả vờ buột miệng hỏi.
“Ừ, một nữ sinh lớp dưới, đến lấy tài liệu.”
“Chỉ lấy tài liệu thôi à?”
Nhìn ra sự ghen tuông trong giọng nói của Vệ Đằng, Tiêu Phàm ngẩng đầu lên, cười khe khẽ: “Ghen hả?”.
Vệ Đằng nhún nhún vai, lừ anh một cái: “Ông đây không thèm ghen”.
“Cô gái đó nói sẽ... chờ anh.”
“Gì chứ, sao lại có người còn mặt dày hơn cả em nữa?”
Tiêu Phàm lại gần Vệ Đằng, hôn lên môi, thủ thỉ bên vành tai cậu: “Chờ anh gửi tài liệu cho cô ta”.
Vệ Đằng lườm anh một cái.
“Thôi nào, đừng giận nữa, người anh thích là em, em không biết sao?”
Vệ Đằng hít sâu một hơi, đột ngột hỏi: “Anh có nghĩ đến chuyện kết hôn không?”.
Tiêu Phàm sững người, kết hôn? Chẳng nhẽ cậu nhóc muốn cùng mình kết hôn? Mặc dù đã quen cái tính thẳng như ruột ngựa, nghĩ gì nói nấy của cậu, nhưng lần này đúng là to gan lớn mật thật. Cậu còn chưa đến tuổi kết hôn mà pháp luật quy định, cũng chưa tốt nghiệp nữa.
“Kết hôn?” Tiêu Phàm hỏi lại lần nữa, chuẩn xác rồi, mới nhếch môi trêu chọc Vệ Đằng, “Em đang cầu hôn anh à?”.
Vệ Đằng tức đỏ hết mặt: “Cút đi, ai thèm kết hôn với anh chứ! Em muốn hỏi sau này anh có định kết hôn với cô gái khác không?”.
“À.” Tiêu Phàm giả bộ thất vọng thở dài, “Người khác dĩ nhiên là không rồi, nếu là em thì chúng ta còn có thể cùng nhau xem xét, nhưng em chưa đến tuổi kết hôn mà, sao lại nghĩ đến chuyện của người lớn vậy?”.
Vệ Đằng thở dốc tức tối.
Tên khốn này lại giở trò chơi chữ ra, anh cứ ăn hiếp tôi đi, hôm nào đó tôi biến mất dạng xem còn ai cho anh bắt nạt không.
Vệ Đằng cứ ấm ức mãi, đến lúc Tiêu Phàm bê đồ ăn từ bếp ra, cậu mới quên sạch sành sanh cơn tức giận, cắm đầu cắm cổ ăn.
“Nghỉ hè em về nhà không?”, Tiêu Phàm đột nhiên hỏi.
Miệng nhồi hai miếng đậu phụ, phồng mồm trợn má, Vệ Đằng chỉ lắc đầu, “Ư ư ư”, chẳng biết đang nói gì nữa.
“Đang ăn thì đừng nói.” Tiêu Phàm gõ lên bát của Vệ Đằng, nghiêm túc nói, “Nuốt đi rồi hãy nói”.
“Khụ khụ...” Vệ Đằng nuốt vội, tóm lấy cốc nước tu liền mấy hơi, sau mới quay sang nói với Tiêu Phàm, “Em không về nhà, em muốn ở cùng anh, nhân tiện ôn bài, hì hì”.
Tiêu Phàm gật đầu: “Vậy thì dọn qua chỗ anh ở đi”.
Vệ Đằng giật thót, thế chẳng phải sống thử sao? Vùng ngoại ô hoang vắng, một căn biệt thự to lớn, chỉ có hai người...
“Dây thức ăn ra rồi, lau đi”, Tiêu Phàm làm mặt lạnh, đưa khăn giấy cho Vệ Đằng lau miệng.
Vệ Đằng lau qua loa vài nhát, cười toe toét: “Em ở chỗ anh không vấn đề gì chứ?”.
“Ừ, chỗ đó chỉ có mình anh, có phòng khách mà.”
“Phòng khách?” Không ngủ chung một giường sao? Làm người ta hồi hộp nửa buổi, thì ra muốn nhét mình vào phòng khách.
Vệ Đằng nghĩ gì đều hiện cả lên mặt, Tiêu Phàm nhìn là hiểu ngay, anh khẽ nhếch mép, lộ ra một nụ cười đầy hàm ý: “Muốn ngủ phòng anh cũng được thôi, chờ anh đổi cái đệm khác êm một chút”.
Vệ Đằng cúi đầu ăn tiếp, tai lại đỏ ửng lên.
Chiếc giường đó hơi cứng một chút, cái đêm mà cậu uống say rồi xảy ra chuyện đó, Vệ Đằng đã được trải nghiệm đầy đủ.
Bị anh đè xuống giường, xương cốt sau lưng như sắp nát ra đến nơi, trong lòng cậu cứ oán trách, cái con người lạnh lùng này, đến giường cũng lạnh lẽo. Không ngờ cả ý nghĩ đó cũng bị anh nhìn ra.
Vệ Đằng có chút rầu rĩ, trong lòng nghĩ gì cũng bị anh nhìn thấu, thật là khó chịu.
Buổi tối sau khi về đến phòng, Vệ Đằng sắp xếp hành lý đâu vào đấy, nghĩ đến cả kỳ nghỉ được ở bên Tiêu Phàm, trong lòng sung sướng vô cùng.
Học kỳ này thời gian hai người ở bên nhau không nhiều, Tiêu Phàm lúc nào cũng bận túi bụi, cả kỳ nghỉ hè được ở bên nhau, quan trọng nhất là có thể ăn thức ăn anh nấu, ôm nhau ngủ, chỉ nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc rồi.
Sáng sớm hôm sau tạm biệt Châu Ngư, cậu lao ngay xuống lầu chờ Tiêu Phàm, không giả bộ chút nào, tâm trạng hồi hộp nôn nóng viết hết lên mặt.
Tiêu Phàm cười ngao ngán, cậu nhóc này, sao lại không biết làm bộ xấu hổ thẹn thùng chứ, rõ ràng sắp chui vào miệng cọp, còn hớn hở thế kia, bộ dạng như ước gì được ăn tươi nuốt sống ngay ấy.
Anh vỗ lên vai cậu, hai người nắm tay đi ra cổng trường, ngồi xe bus tiến thẳng đến căn hộ ở ngoại ô.
Vệ Đằng đương nhiên lại ngủ một giấc dài trên xe, dựa lên vai Tiêu Phàm, mở rộng miệng hô hấp.
Tiêu Phàm thích thú nhìn tướng ngủ buồn cười của Vệ Đằng, ghé sát lại hôn lên má cậu.
Bác tài liếc mắt qua gương nhìn thấy khung cảnh thắm thiết ấy, chỉ thở dài, lũ thanh niên đúng là không biết kiềm chế.
Trong cơn mơ màng, bị Tiêu Phàm lôi xuống xe, Vệ Đằng dụi mắt, mới nhận ra hai người đang đứng ở trạm xe bus.
“Anh bị làm sao thế, sao lại dừng ở đây? Đi thẳng về cổng không được sao?”
Tiêu Phàm mặc kệ lời cằn nhằn ấy, giơ tay nắm chặt tay cậu, “Đi bộ về nhà nào”.
“Ừ.” Giây phút chạm vào lòng bàn tay Tiêu Phàm, tâm trạng Vệ Đằng lập tức sáng sủa vui tươi, cơn buồn ngủ hoàn toàn tan biến, mãn nguyện để anh dắt đi.
“Lần trước lúc đi qua con đường này, chắc trong lòng em đang chửi anh phải không?”, Tiêu Phàm đột nhiên hỏi.
Vệ Đằng cười gượng, nghĩ đến buổi sáng tinh mơ đó, cậu phải cố nhẫn nhịn cơn đau nhức khắp người, chịu nỗi khuất nhục và sự chua xót trong lòng, bước chân loạng choạng, hai mắt mơ hồ, lê từng bước hết con đường này.
Lúc đó không chỉ đơn giản mắng anh thôi, còn nhân tiện hỏi thăm cả tổ tông ba đời nhà anh nữa kìa.
Tiêu Phàm dừng bước, nhìn Vệ Đằng, khẽ nói: “Chuyện như vậy, sẽ không bao giờ xảy ra nữa”.
Nhìn dáng vẻ của Tiêu Phàm, Vệ Đằng lại cảm thấy không nỡ nhẫn tâm, nắm chặt bàn tay anh, dịu dàng nói: “Đã là quá khứ rồi, em không thù dai vậy đâu”.
“Anh biết em không để bụng.” Tiêu Phàm nhìn cậu thật sâu, “Nhưng anh thì có”.
“Đã làm tổn thương em, anh không thể quên nổi.”
Vệ Đằng cố nặn ra nụ cười, “Ha ha, thật ra anh không cần tự trách mình như vậy”.
Bị Tiêu Phàm nhìn chằm chằm, Vệ Đằng đành gượng cười nói ra suy nghĩ thật: “Đêm hôm đó là em định dụ dỗ anh, còn cố ý im lặng không phản kháng, chính là có ý xấu, muốn nhân cơ hội nảy sinh quan hệ thân mật với anh, lên xe trước mua vé sau, bây giờ anh cũng đã trả tiền vé, sau này em sẽ không nghĩ đến hôm đó bắt đầu như thế nào là được”.
Vệ Đằng có chút lo lắng nhìn anh thì thấy anh đang cười dịu dàng: “Ừ, chuyện đã qua không nghĩ lại nữa, sau này nhất định không được khiến bản thân phải chịu ấm ức nữa, nghe chưa?”.
Hai người không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ dắt tay nhau đi về căn hộ.
Vào phòng khách, đặt hành lý xuống, Vệ Đằng không chút khách khí ngồi phịch xuống sô pha, tự nhiên như đang ở nhà mình, còn vắt chân chữ ngũ cầm điều khiển chuyển kênh.
Tiêu Phàm mỉm cười, quay người đi lấy một lon Coca cho cậu. Vệ Đằng đón lấy, bật nắp ngửa cổ uống.
Bởi động tác quá mạnh, nước tràn ra khóe môi, chảy xuống cổ, bờ môi cũng được chất lỏng làm bóng, trở nên hồng tươi lạ thường.
Tiêu Phàm nuốt nước miếng, ngồi sát lại gần cậu.
Kỳ thực không cần cố ý dụ dỗ, động tác vô tình của cậu mới càng mê hoặc lòng người.
“Chảy ra khóe miệng rồi kìa.” Tiêu Phàm cười khẽ, dứt lời liền ấn Vệ Đằng xuống sô pha, dùng đầu lưỡi liếm bờ môi hồng nhuận của cậu.
Vệ Đằng ngoan ngoãn hé miệng, mặc cho anh xâm lược, hai tay cũng tự động níu chặt vai anh.
Đằng nào cũng vào hang cọp rồi, không bỏ lại một tầng da thì làm sao sống sót mà đi ra ngoài được. Vệ Đằng tự an ủi bản thân như vậy, khi móng vuốt dã thú của người nào đó lần vào trong áo cậu, xoa nắn hai điểm trước ngực, cậu liền nhắm mắt, để mặc bản thân phóng túng rên rỉ trong cảm xúc.
Hai người áo quần xộc xệch, hơi thở gấp gáp, toàn thân nóng ran, ngón tay đang âu yếm Vệ Đằng của Tiêu Phàm rơi xuống khe rãnh nơi có bộ vị quan trọng, luồn vào trong quần lót cậu .
Đột nhiên có tiếng cửa mở.
“Nam Nam, cậu vào trước đi, đừng lo lắng, mình khẳng định trong dịp nghỉ anh mình cũng không về đây đâu, cứ yên tâm ở đây vài hôm, chúng mình cùng xem bộ hoạt hình mới ra, trên lầu còn có đĩa game mình mới mua nữa...”
Tiêu Tình vừa nói vừa tháo giày, hoàn toàn không nhận thấy ánh mắt giết người đang lướt qua đỉnh đầu.
Vệ Nam đứng ngơ ngẩn tại chỗ, Tiêu Tình xoay đầu nhìn theo, trong nháy mắt cũng hóa đá.
Trên sô pha giữa phòng khách, Tiêu Phàm đang đè lên Vệ Đằng, quần áo đều đã cởi hơn nửa.
Họ đang làm gì còn cần phải hỏi sao?
Tiêu Phàm lấy áo khoác che cho Vệ Đằng lúc này đang toàn thân cứng ngắc, anh lạnh lùng ra lệnh đuổi khách: “Hai đứa tạm ra ngoài chút”.
Tiêu Tình sững sờ đến nỗi môi trắng bệch, nói năng lộn xộn: “A, em không biết anh... hai anh...”.
“Đi ra, đừng để anh nói đến lần thứ ba.”
Giọng nói giá băng của Tiêu Phàm làm hai cô em sợ hãi, vội vàng lao ra khỏi cửa.
Tiêu Tình đứng sau cánh cửa ôm lấy ngực thở hổn hển, ánh mắt như muốn lấy mạng người ta của anh Tiêu Phàm, đến giờ nhớ lại còn thấy sợ.
“Trời ơi...” Tiêu Tình than thở, “Rốt cuộc là chuyện gì đây? Nam Nam, cậu đừng thộn ra thế nữa, mau nghĩ cách đi”.
Một lúc lâu sau Vệ Nam mới bừng tỉnh khỏi cơn sốc, “Sao lại như thế được? Bọn họ thật sự đến với nhau? Mình cứ tưởng anh mình sớm đã bỏ cuộc rồi...”.
“Cậu đang nói gì vậy, cậu biết chuyện của họ sao?”
Vệ Nam khẳng khái gật đầu, sau đó quay sang hỏi Tiêu Tình: “Cậu có biết sao hai người lại quen nhau không?”.
“Biết chứ, thì chẳng phải lần đó bọn mình đưa lộn cặp vé tình nhân... chuyến du lịch đó...” Tiêu Tình bừng tỉnh, mắt trợn trừng, “Đừng nói với mình vì chuyến du lịch đó mà hai người thành ra thế này?”.
“Chắc là vậy, cả ngày ăn ngủ cùng nhau, chắc là đã động lòng rồi...”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, vốn định làm bà mối tìm vợ cho anh trai, chẳng dè lại gây ra một mối nghiệt duyên.
Thẫn thờ một hồi, Tiêu Tình cúi đầu, thở dài thườn thượt: “Thôi vậy, đằng nào cũng vậy rồi, lọt sàng xuống nia”.
“Lọt cái gì mà lọt! Anh cậu là đồ tồi, lúc đầu từ chối anh mình tàn nhẫn không thể tin nổi, cậu biết không, mình chưa bao giờ thấy anh mình đau đớn như vậy. Hai người bọn họ tuyệt đối không thể đến với nhau, không hợp chút nào.”
“Cậu đừng kích động, dù mình không hiểu anh mình lắm, nhưng anh ấy là người rất đứng đắn, không có chuyện trêu cợt anh cậu đâu...”
“Anh cậu máu lạnh vô tình như vậy...”
Hai người đang tranh luận hết sức kịch liệt, anh cậu thế này anh mình thế kia thì đột nhiên cửa mở, Tiêu Phàm đứng đó, quần áo chỉnh tề, toàn thân tỏa ra luồng khí lạnh toát, ánh mắt lướt qua hai người, trầm giọng nói: “Vào đi, theo anh tới phòng đọc”.
Bị ánh mắt lạnh lùng đó lướt qua, hai cô em lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn theo sau anh.
Vệ Đằng ngồi trên sô pha thấp thỏm không yên, quần áo đã mặc lại ngay ngắn nhưng vẫn nhìn thấy các vết nhăn, trên cổ có dấu hôn rất rõ, nhìn qua có vẻ rất gợi cảm.
“Ha... em gái, sao em lại đến đây, ha ha...” Vệ Đằng làm ra vẻ tự nhiên cười nói, nhưng mặt thì đỏ lựng, bị em gái mục kích chuyện như vậy, thật chỉ muốn chui xuống đất cho xong.
“Anh, em...”
“Vệ Nam, em theo anh vào phòng đọc”, Tiêu Phàm cắt ngang lời Vệ Nam. Anh mở cửa phòng đọc, đứng một bên, tư thế rõ ràng muốn đối phương nhanh chóng đi vào.
Hai cô em bị nhốt trong phòng đọc rồi, Tiêu Phàm mới bước tới nhẹ nhàng ôm Vệ Đằng, nói: “Yên tâm, hai đứa chúng nó, cứ để anh giải quyết”.
Nhìn nụ cười của Tiêu Phàm, Vệ Đằng nổi cả da gà, cảm thấy đồng tình với hai cô em.
“Anh... định giải quyết thế nào?”
Tiêu Phàm cười khẽ, nói rõ từng chữ một, “Uy hiếp và dụ dỗ”.
Hai cô em đang nhìn nhau sợ hãi thì Tiêu Phàm đẩy cửa bước vào.
“Mời ngồi.” Tiêu Phàm chỉ vào chiếc sô pha bên cạnh, “Anh có chuyện muốn nói với hai đứa”.
Tiêu Tình ngoan ngoãn ngồi xuống, Vệ Nam thì không chịu khuất phục, “Tiêu Phàm, tôi nói cho anh biết, anh tôi là người thẳng tính, hồi đầu anh đối với anh ấy thế nào, anh ấy cũng không để bụng, còn mua quà tặng anh nữa. Sau này anh mà không đối xử tốt với anh ấy, tôi... tôi sẽ...”. Hồi lâu cũng không nghĩ ra bản thân có thể trả thù Tiêu Phàm bằng cách nào, đành tức tối lườm anh ta, “Tôi sẽ không tha cho anh đâu”.
Bị Tiêu Phàm ném cho một ánh mắt rùng rợn, khí thế của Vệ Nam giảm đi hơn nửa.
Đợi hai cô em chịu im miệng, Tiêu Phàm mới mở lời:
“Hai đứa đã nhìn thấy rồi thì anh cũng nói thẳng luôn.” Tiêu Phàm ngồi trên sô pha, nho nhã đặt hai tay lên bàn, “Nhờ phúc của hai đứa mà anh và Vệ Đằng đã quen nhau trên đường đi Quế Lâm, sau lại tình cờ gặp nhau ở trường, dần dần thân nhau, rồi đến bây giờ, như các em đã nhìn thấy đấy”.
Đối mặt với ông anh đáng sợ, hai cô em đến thở mạnh cũng không dám, chỉ im lặng ngồi nghe.
“Bọn anh yêu nhau, ở bên nhau, hơn nữa bước quan trọng nhất cũng đã làm rồi, còn gần gũi hơn cảnh ban nãy các em nhìn thấy, hiểu không hả?”
Hai cô em run rẩy gật đầu, gần gũi hơn nữa là cảnh như thế nào, Tiêu Tình và Vệ Nam không ngốc, đương nhiên hiểu Tiêu Phàm muốn nói gì.
Vệ Nam trong lòng buồn bực, hóa ra ông anh ngốc nghếch của mình sớm đã bị người ta ăn sạch sành sanh rồi. Tiêu Tình sợ hãi than thầm, anh mình quả nhiên ra tay với tốc độ chóng mặt, mới đó đã hoàn thành bước cuối cùng rồi.
Tiêu Phàm ngừng lại một chút, thấy hai cô em gật đầu mới nói tiếp: “Chuyện hôm nay các em không được nói ra, đợi thời cơ chín muồi, bọn anh sẽ thẳng thắn trình bày với bố mẹ, biết chưa?”.
“Vâng ạ, em tuyệt đối không lắm mồm đâu”, Tiêu Tình gật đầu bảo đảm.
Vệ Nam cũng gật đầu, nghĩ nửa ngày, cuối cùng đưa ra câu hỏi lớn nhất trong lòng mình: “Anh có yêu anh em không?”.
Tiêu Phàm cười: “Đương nhiên”.
Vệ Nam lúc này mới thở phào: “Chỉ cần anh đối xử tốt với anh ấy, em không có ý kiến gì cả”.
Tiêu Phàm bước đến, khẽ vỗ vai cô, nhẹ nhàng nói: “Sau này, em cũng là em gái của anh, anh không biết trước nay em có thành kiến gì với anh, nhưng từ giờ trở đi anh mong em sẽ coi anh như người yêu của anh trai em”.
“Vâng...”
“Hy vọng hai đứa có thể hiểu và tôn trọng chuyện tình cảm của bọn anh, được chứ?”, Tiêu Phàm tiếp tục ra lệnh.
Tiêu Tình vội gật đầu, Vệ Nam do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu chấp nhận.
Tiêu Phàm cong khóe miệng mỉm cười, “Vậy thì tối nay ở lại ăn cơm, ăn xong thì đi về nhé. Kỳ nghỉ này anh và Vệ Đằng sẽ ở đây, nên không mong hai đứa đến làm phiền”.
Nói xong, anh mở cửa đi ra ngoài.
Tiêu Tình quay sang nhìn Vệ Nam, Vệ Nam cũng đang nhìn cô, hai người nhất tề thở dài một hơi.
“Anh cậu thật đáng sợ”, Vệ Nam nói.
“Ừ, cũng chỉ có người tưng tửng như anh cậu mới dám tiếp cận anh mình...”
“Nói phải lắm, người bình thường sớm đã bị ánh mắt lạnh tanh đó dọa chạy rồi.”
Hai người chán nản nhún vai, bọn họ đến với nhau thật rồi, duyên phận thật là huyền diệu. Cặp vé tình nhân đó, không biết nên nói là đúng hay là sai lầm thái quá đây?
Năm giờ chiều, bốn người ngồi quanh bàn ăn bữa tối.
Trên bàn đầy các món ăn phong phú, màu sắc hương vị thơm ngon, nhưng hình như chẳng ai có tâm trạng ăn uống gì.
Đặc biệt là Vệ Đằng, cả buổi cúi đầu không nói, đến lúc hai cô em đứng dậy định đi về, Vệ Đằng mới đứng lên: “Để anh tiễn hai đứa”.
Tiêu Phàm biết chắc Vệ Đằng có lời muốn nói với em gái, liền tìm cớ níu Tiêu Tình ở lại.
Vệ Đằng và Vệ Nam ra đến ngoài cửa mới thở phào.
“Em, chuyện hôm nay coi như không nhìn thấy, biết không?” Khuôn mặt thì tỏ vẻ hung dữ nhưng vành tai cậu đã đỏ bừng, “Tuyệt đối không được nói với bố mẹ, nghe chưa?”.
Vệ Nam gật đầu: “Kỳ nghỉ này anh không về nhà sao?”.
“Ừ. Em cứ nói là anh phải ở lại trường ôn thi, có một môn bị hoãn thi vì bệnh đau dạ dày tái phát.”
“Vâng, em biết rồi.”
Hai anh em nhìn nhau không biết nói gì, một lúc lâu sau Vệ Nam thở dài: “Anh, em cứ tưởng anh đã bỏ cuộc lâu rồi, không ngờ... cuối cùng hai người vẫn đến với nhau”.
Vệ Đằng cười gượng, “Ai bảo da mặt anh dày chứ?”.
“Chỉ cần anh thấy hạnh phúc là được rồi, đừng làm khổ mình, anh ta dù có lợi hại thật nhưng chúng ta cũng không phải con kiến.”
Vệ Đằng gật đầu: “Anh ấy đối xử với anh rất tốt”.
“Thật không?”
“Ừ, thật sự anh ấy đối với anh rất tốt, em yên tâm đi.” Nghĩ tới những ưu điểm của Tiêu Phàm, Vệ Đằng tự dưng có chút xấu hổ, xoa xoa gáy chuyển đề tài khác: “Lúc nào em về nhà?”.
“Ngày kia.”
“Vậy em chịu khó chăm sóc bố mẹ, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”
Vệ Nam nghiêm túc gật đầu, hình như nghĩ ra gì đó, bật cười ha hả: “Sao em lại cảm thấy, cứ như anh gả sang nhà người ta đến nơi rồi ấy?”.
“Em biến đi được rồi đấy.”
Vệ Đằng lừ em một cái, quay người mở cửa, đúng lúc Tiêu Phàm đang tiễn Tiêu Tình bước ra, ánh mắt hai người chạm nhau, Vệ Đằng đỏ mặt quay đi chỗ khác.
“Hai vị, đi thong thả không tiễn”, Tiêu Phàm cười khẽ, đóng cửa lại.
Cửa khép rồi, Tiêu Phàm liền kéo Vệ Đằng lại, “Được rồi, tụi nó đi rồi, không có gì phải bận tâm nữa”. Anh dùng ngón trỏ nâng cằm cậu lên, hôn lên môi cậu.
Vệ Đằng bị Tiêu Phàm hôn, trong lòng không ngừng rủa thầm.
Hôm nay bị bắt quả tang, chẳng biết hai đứa nó đã nhìn thấy những gì. Hình như áo đã cởi hết, phía dưới cũng không còn gì mấy, thật là mất mặt. Nếu không phải thú tính của Tiêu Phàm nổi lên bất thình lình thì cậu đâu có phải mất mặt như vậy? Từ bé đến giờ, lúc nào cậu chẳng ngời ngời một đấng anh hào, hôm nay hình ảnh thê thảm bị người ta đè xuống, rên rỉ thở hổn hển, thậm chí dùng chân kẹp lấy thắt lưng anh lại bị em gái nhìn thấy, cậu biết để mặt vào đâu, còn gì là tôn nghiêm của một ông anh trai nữa?
Cậu không tập trung, không cẩn thận cắn ngay phải đầu lưỡi của Tiêu Phàm.
“A... cắn vào lưỡi anh rồi.” Vệ Đằng đẩy Tiêu Phàm ra, nhưng Tiêu Phàm không hề bận tâm, tiếp tục hôn điên cuồng. Mùi máu tươi lan tràn trong khoang miệng, kích thích mãnh liệt.
Vệ Đằng trong lòng tự biết, hai lần liên tục đúng thời khắc quan trọng bị gián đoạn, Tiêu Phàm chắc là khó chịu bức bối lắm. Vì thế cậu nhắm mắt lại, ngầm cổ vũ hành động tiếp theo của anh.
Hai người ôm hôn từ cửa đến tận phòng ngủ, âu yếm kịch liệt khiến thân thể rất nhanh có phản ứng.
Tiêu Phàm đặt Vệ Đằng ở trên giường, nhanh chóng cởi bỏ quần áo, nụ hôn từ cổ một đường đi xuống, bờ môi nóng rực đốt cháy da thịt, để lại những dấu hôn khiến người ta mơ màng.
Chỉ nghe thấy hơi thở của Tiêu Phàm càng lúc càng dồn dập, Vệ Đằng nắm chặt ga giường, ngoan ngoãn để anh xâm nhập giữa hai chân của mình, hai chân cậu bị tách ra, kéo đến trên vai.
“Ring ring ring...”
Tiêu Phàm đờ người, Vệ Đằng cũng xấu hổ, muốn mặc kệ nhưng điện thoại cứ réo không ngừng.
Tiêu Phàm tức tối nhấc máy lên, là giọng nói ngọt ngào của một cô gái: “Có phải anh Tiêu không ạ? Đệm mà anh đặt chúng tôi đã mang đến nơi rồi”.
Tiêu Phàm lạnh lùng nói: “Cứ đặt ở ngoài cửa, chốc nữa tôi sẽ tự xuống lấy”.
“Đặt ở bên cạnh băng ghế dài ngoài sân được không ạ?”
“Được.”
“Vậy xin anh nhanh xuống lấy cho, nhỡ chẳng may bị mất thì chúng tôi...”
“Biết rồi.”
Tiêu Phàm mặt mày sầm sì cúp máy.
Vệ Đằng thì bật cười ha hả, “Thật đen đủi, lần nào cũng vậy”. Nói xong định ngồi dậy không làm nữa, nhưng lại bị Tiêu Phàm ấn xuống.
“Còn dám cười à? Xem anh xử lý em thế nào.”
Vệ Đằng lại lần nữa đắm chìm trong những nụ hôn cuồng nhiệt.
Cặp môi đầy khao khát mơn trớn khắp thân thể cậu, làm Vệ Đằng toàn thân nhức nhối, nóng ran. Vệ Đằng không cười được nữa, chỉ lo hô hấp để điều chỉnh nhịp tim, ngón tay túm chặt ga trải giường, nhẫn nại chịu đựng cảm giác toàn thân bị thiêu đốt như tra tấn.
Vệ Đằng bị hôn đến nỗi toàn thân mềm nhũn, hai mắt mơ màng, bộ dạng ngất ngây ấy càng hút hồn Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm hô hấp hỗn loạn, tách hai chân Vệ Đằng ra, thoáng tạm dừng một chút, đè nén ham muốn được trực tiếp tiến vào trong cậu, mở tủ đầu giường tìm chất bôi trơn. Nặn một chút ra tay, chậm rãi bôi lên cửa động nho nhỏ.
Cảm giác phía sau man mát, Vệ Đằng biết đó là gì, cậu nhắm mắt lại quay đầu đi chỗ khác, để mặc Tiêu Phàm đẩy một ngón tay vào mở rộng làm trơn. Khúc dạo đầu kéo dài rất lâu, ngón tay mát lạnh dịu dàng mở rộng thân thể cậu.
Vệ Đằng cảm nhận được sự yêu thương của Tiêu Phàm, trong lòng cảm động vô cùng, cũng biết anh chịu đựng rất vất vả, vì thế cậu lấy lọ thuốc bôi trơn ra khỏi tay anh ném sang một bên, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy anh, nhỏ giọng nói: “Có thể rồi…”.
“Ring ring ring...”
Lần này lại là tiếng di động.
Tiêu Phàm mặt mày xám xịt, vơ lấy di động ném phứt đi, sau đó không chút do dự đâm thẳng vào cơ thể cậu.
“A…” Vệ Đằng thét lên, nơi đó bị bắt buộc mở rộng, như muốn là cháy cơ thể. Cậu cắn chặt môi, Tiêu Phàm cũng thở hổn hển gấp gáp.
Chịu đựng thật lâu, ngày nào cũng nhìn thấy mà không được ăn, vừa tiến vào mảnh đất nóng bỏng ấy, anh đã bị bao vây chặt chẽ, Tiêu Phàm đã sắp phát điên, chỉ muốn hung hăng tiến tới, nhưng lại sợ cậu bị thương nên đành không ngừng hôn hôn trán cậu, ngón tay không ngừng vuốt ve tấm lưng mịn màng để cậu phân tán sự tập trung.
Vệ Đằng biết Tiêu Phàm nhịn khó chịu, hít sâu một hơi, cậu nâng hai chân lên kẹp chặt lấy eo anh, thả lỏng cơ thể. Nhận được tín hiệu đồng ý của Vệ Đằng, Tiêu Phàm yên tâm bắt đầu xâm lược cơ thể cậu.
Từng đợt thẳng tiến điên cuồng khiến thân thể Vệ Đằng cong lên. Hai chân cậu bị anh đặt trên vai, cặp mông cong tròn được nâng đỡ bởi đôi tay thon dài của anh, sự tiếp xúc càng thêm gần gũi, ma sát kịch liệt.
“A… Ưm… Ưm…”
Theo những cú thúc điên cuồng mang theo ham muốn chiếm hữu của anh, Vệ Đằng đã sớm mất kiểm soát, thanh âm rên rỉ bắt đầu rõ ràng, đến sau thậm chí lớn tiếng kêu lên.
“A… Sâu quá, chậm một chút, chậm một chút…” Bị sự mãnh liệt của anh thổi quét, Vệ Đằng đã không còn cách nào quan tâm tới sự ngượng ngùng của bản thân nữa, “Chậm một chút, a…”
Tiêu Phàm dường như biết rõ từng điểm mẫn cảm trên cơ thể Vệ Đằng, lần nào cũng chạm tới điểm yếu ớt nhất khiến Vệ Đằng run rẩy thét to, khoái cảm mãnh liệt theo xương sống chạy tới đỉnh đầu, cậu hé miệng thở, để mặc Tiêu Phàm thỏa thuê tận hưởng thân thể của chính mình.
Cuối cùng đến khi Tiêu Phàm xuất ra, Vệ Đằng đã kiệt sức, hai chân dường như đã tách rời khỏi thân thể, không còn chút sức lực nào.
Ngắm bức tranh tràn trề xuân sắc, Tiêu Phàm dường như lại hưng phấn, Vệ Đằng cảm giác được bộ phận nóng bỏng của anh đang tì sát ở cửa vào, tay chân cậu bắt đầu run rẩy. Không phải anh ấy vẫn còn muốn tiếp chứ...
Trả lời câu hỏi của cậu là lại một lần tấn công mãnh liệt, điên cuồng đâm vào rút ra.
Thật sự là quá kịch liệt, vạn nhất làm tình làm ra mạng người, đến trước mặt Diêm Vương có phải là rất xấu hổ không?
Vệ Đằng bị Tiêu Phàm tra tấn toàn thân bủn rủn, bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, sau này cách vài ngày lại làm một lần, nếu không để anh ấy nhịn lâu, đến cuối cùng dù là núi băng hòa tan hay núi lửa phun trào cũng đều thật đáng sợ.
Chút xương cốt gầy yếu của mình sao có thể chịu đựng nổi sự giày vò của anh ấy cơ chứ.