Lễ cưới của Ái Đệ được định vào ngày mười một, chỉ có hơn mười ngày ngắn ngủi, rõ ràng không thể chuẩn bị kịp được.
Nhưng Ái Đệ cũng chẳng quan tâm, nó đĩnh đạc nói: “Buổi sáng đến cục dân chính đăng ký kết hôn, buổi trưa mời bạn bè họ hàng ăn bữa cơm là xong mà. Nhà anh ấy ở thị trấn bên cạnh, họ hàng thân thích cũng chẳng nhiều. Chúng ta lại càng không cần phải bàn… Lão khốn, à ông ta, em căn bản không có ý định thông báo với ông ta, bác trai bác gái em cũng không mời, thấy em lấy chồng thế này chắc họ sẽ cười nhạo sau lưng em. Còn cậu mợ, chẳng biết họ có thời gian không. Thôi, dù sao bọn em cũng chẳng có nhiều tiền, đặt vài bàn ở nhà hàng của chú Hướng Lôi mở, những thứ khác sau này từ từ tính”.
Ái Đệ nói xong, thấy chị gái trừng mắt nhìn mình, không nói lời nào, nó khẽ hỏi mẹ: “Chị con sao thế?”.
Mẹ cô vẫn đang nước mắt ròng ròng, nào còn để ý tới việc phải trả lời con.
Khánh Đệ mặt lạnh lùng hỏi: “Em mau nói thật cho chị biết, có phải em và Hướng Lôi… đã… làm chuyện đó rồi không?”.
Ái Đệ đột nhiên đỏ ửng mặt, ấp úng nói: “Cái đó, cũng là bình thường mà”.
Khánh Đệ gần như hét lên rồi đứng bật dậy: “Em có thai thật à?”.
Câu nói này lập tức khiến mẹ cô sợ hãi ngưng bặt không khóc nữa, nhìn con gái lớn rồi lại quay sang nhìn con gái nhỏ: “Ái Đệ, không phải vậy chứ? Con nói với mẹ đi, mấy tháng rồi? Trời ạ, con phải cẩn thận, chuyện lớn như thế…”.
Ái Đệ tức giận giậm chân: “Chị, chị nghĩ em có thai thật sao? Không có thai thì không được kết hôn à? Em không có, không có, không có”.
Thấy chị gái thở phào nhẹ nhõm, mềm nhũn người ngồi xuống chân giường, Ái Đệ biết chị lo cho mình, nó cũng dịu giọng năn nỉ: “Chị, Lôi Lôi rất tốt, em cũng thật lòng muốn lấy chồng. Trời vừa sáng anh ấy đã đi lấy rau, buổi sáng trời lạnh như thế, đi xe máy tay lạnh cóng, anh ấy đã ủ tay trong lòng cho ấm lên rồi mới dám chạm vào mặt em gọi em dậy. Buổi chiều không có việc gì làm, anh ấy ngồi sau quầy ngủ gà ngủ gật, vì muốn để em ở nhà ngủ thêm một chút. Chị, chẳng phải chị đã nói, chỉ cần người ta có nhân phẩm tốt là được sao?”.
Khánh Đệ nhớ lại hành động của Hướng Lôi qua vài lần gặp mặt, suy nghĩ hồi lâu, vẫn có chút không cam lòng: “Nhân phẩm cũng được, nhưng không có chủ kiến, mẹ cậu ta nói gì, chị cậu ta nói gì, cậu ta cũng không có chủ kiến”.
Ái Đệ lập tức cười: “Chẳng phải em cũng thường xuyên nói chị em thế này, chị em thế kia ư, anh ấy không có chủ kiến càng tốt, sau này em sẽ làm chủ mọi việc”.
Mẹ cô cũng vui mừng ra mặt, gật đầu liên tục nói: “Thế cũng tốt, Ái Đệ có thể làm chủ trong nhà cũng tốt”.
Mẹ và em gái đã quyết tâm như thế, Khánh Đệ buồn bã: “Trước kia ai đã từng dán một bức ảnh cô dâu mặc váy trắng lên bàn học, nói sau này cũng phải như thế?”.
Ái Đệ bĩu môi, mắt sáng bừng lên rồi bất lực quay sang nhìn chị: “Khi ấy, chẳng phải em còn nhỏ sao?”, nói xong lại hào hứng: “Áo cưới thuê cũng rẻ thôi, em thuê một bộ là được. Em mặc kệ, chị, chị hứa sẽ tặng váy cưới cho em mà. Giờ em không yêu cầu cao như trước nữa, em chỉ cần một bộ váy cưới màu hồng thôi”.
Ngày mười một hôm ấy, Ái Đệ mặc bộ váy cưới màu hồng chị gái tặng đi nhận đăng ký kết hôn, sau khi quay về đi tiếp khách một vòng theo nghi lễ đón dâu. Mẹ cô lấy ra chiếc vòng vàng bà lén mua bằng tiền riêng, thêm cả đồ trang sức do bà bác tặng, Ái Đệ càng thêm rực rỡ tươi tắn như hoa, mắt nó tràn ngập hạnh phúc, chỉ trang điểm nhẹ, Ái Đệ nhìn chẳng có chút nào tất bật giống những cô dâu chuẩn bị gấp gáp cho hôn lễ vào ngày mười một.
Khương Thượng Nghiêu báo cho Hắc Tử và Quang Diệu tới giúp đỡ hai chị em họ trước, một đội xe đưa rước gồm tám chiếc xe mới nhập khẩu, hơn mười thanh niên khỏe mạnh tầm hơn hai mươi tuổi tới để phụ việc, một hôn lễ đơn giản nhưng không khí chuẩn bị lại rất tấp nập.
Lần đầu tiên mẹ Khánh Đệ gặp Khương Thượng Nghiêu ở nhà mình, chính là bạn trai của Khánh Đệ mà Ái Đệ thường xuyên nhắc tới, khi đó đã tung chân đá, khiến chồng bà bay xa cả mét khiến bà sợ hãi. Lần này, mẹ Khánh Đệ lại thấy nghi ngờ, Khương Thượng Nghiêu nho nhã ngồi bên cạnh bàn tiếp khách, gặp ai cũng cười rất tươi cung kính kia, rốt cuộc có phải là cùng một người không? Nếu nói về hình thức thì hơn đứt con rể út, mẹ Khánh Đệ cảm thấy rất hài lòng với điểm này. Có ý định muốn ngồi xuống hỏi thăm gia cảnh của Khương Thượng Nghiêu, nhưng lại vừa bận rộn tiếp đón khách khứa, cùng sự kinh hãi còn sót lại từ lần trước, thêm xung quanh tiệc cưới đám tay chân của Khương Thượng Nghiêu điều đến giúp đỡ đang tất bật, rất có nghĩa khí giang hồ, mẹ Khánh Đệ vừa vui mừng vừa thấy sợ hãi, trái tim thấp thỏm lo lắng, không biết nên làm thế nào cho phải. Chỉ dám thỉnh thoảng lại liếc về phía anh, xem thái độ của anh đối xử với con gái mình ra sao.
“Cô lại đang nhìn trộm anh đấy. Em nói xem, thế này có phải là mẹ vợ đang nhìn con rể không?” Vẻ bề ngoài trông nghiêm túc hoàn toàn đối lập với ánh mắt thầm vui sướng của anh.
Khánh Đệ vừa giúp em gái thay quần áo xong, đi ra đứng cạnh em rể đón khách ở cửa đúng là một cặp trai tài gái sắc, cô nhìn mà bất giác đưa tay lên che nửa mặt, nước mắt đang chực rơi xuống thì nghe thấy giọng anh, mọi tâm trạng phức tạp trong lòng đột nhiên tan biến, thuận thế huých khuỷu tay về phía sau một cái.
Khương Thượng Nghiêu phản ứng nhanh nhẹn, hơi khom người tạo thế, xòe tay ra túm chặt lấy tay Khánh Đệ, kéo cô vào sát trong lòng, dỗ dành nói: “Sao lại khóc thế này?”, nói rồi bàn tay kia lau nhẹ nước mắt trên mặt cô: “Đây mới là đám cưới của Ái Đệ, nếu là đám cưới của chúng ta, em còn khóc tới mức nào nữa?”.
Khánh Đệ nín khóc, trong lúc xấu hổ định đấm anh một cái, nhưng nghĩ đang ở trước mặt bao người, đành trừng mắt nhìn anh rồi hạ tay xuống.
Anh kéo cô ra bên ngoài nói: “Cũng may trước khi tiến hành đón khách đã giữ lại mấy bàn, không sai chứ? Nếu không đâu đủ chỗ ngồi”.
“Làm sao em biết anh lại nhờ nhiều người đến giúp như vậy?” Trên thực tế, những “người bạn” này đa số Khánh Đệ đều không quen. Mấy người này, người thì du côn và giảo hoạt giống Đại Lỗi, người thì lại mang bộ mặt điềm đạm của dân làm ăn như Quang Diệu, người thì lại giống Hắc Tử, mặt mày có vẻ rất uy quyền, vừa nhìn đã biết người làm cho chính phủ. Buổi sáng khi đội quân đón dâu đến, Khánh Đệ vẫn còn đang nghi ngờ, chỉ sợ họ sẽ làm hỏng hôn lễ của em gái, lại buồn bã việc vì sao Khương Thượng Nghiêu ra tù mới chỉ một năm, mà đã quen được những kẻ lôm côm thế này. Cũng may cho tới lúc này, mọi việc vẫn diễn ra thuận lợi đâu vào đấy.
Lúc ngồi xuống, Khương Thượng Nghiêu chào hỏi hết một lượt những người trong bàn tiệc, tiếp theo đó hơi nhướng mày lên: “Thế nào giờ đã uống rồi à”.
Đội trưởng Lương mà Khánh Đệ quen tỏ vẻ ngượng ngùng: “Đội trưởng Khu nói súc miệng trước cho ngọt giọng”.
Hắc Tử nhướng mày: “Phải khuấy động không khí đã. Nào, nào, nhân viên phục vụ, rót rượu!”.
Khánh Đệ giật tay áo Khương Thượng Nghiêu, muốn nhờ anh khuyên họ giúp, Khương Thượng Nghiêu quay đầu sang nói nhỏ vào tai cô: “Không sao đâu. Cậu ta chỉ được cái to mồm thôi, chứ chưa uống thắng anh bao giờ”.
Vấn Sơn người tốt rượu ngon, họ hàng nhà Hướng Lôi đang ngồi bàn bên cạnh thấy Hắc Tử nói oang oang, đám cô dì chú bác đều nhìn sang phía ấy, nói vọng sang giọng tán thưởng: “Thanh niên có khác, tốt!”, ngay sau đó có người bắt đầu hàn huyên rằng ngày xưa khi còn trẻ một mình uống đốn gục mấy người liền.
Khánh Đệ bất lực. Nào ngờ sau khi khai tiệc, Hắc Tử đúng là uống rất nhiệt tình, lúc cô dâu chú rể đến chúc rượu, anh ta đã mặt đỏ phừng phừng, líu cả lưỡi lại, không nói được câu nào trọn vẹn. Lúc thì đập vào vai Hướng Lôi như dặn dò: “Anh chỉ có một cô em gái, chú phải chăm sóc cho tốt, nếu không anh không bỏ qua cho chú đâu”. Lúc thì lại quay sang Ái Đệ khóc: “Con nhóc này, làm vợ người ta rồi, sau này không được ăn nói lung tung, phải gọi là anh biết chưa?”.
Ái Đệ miệng vâng dạ liên tục, đầu thì quay sang nhìn chị ra sức nháy mắt. Khánh Đệ hiểu ý của em gái: Không quen biết anh ta. Nhưng Khánh Đệ cũng chỉ biết lắc đầu.
Cho tới tận giữa buổi tiệc, Hắc Tử đã say mèm, càm ràm nói năng lung tung không ai hiểu, Khương Thượng Nghiêu và lão Lương đỡ anh ta lên xe xong quay sang nhìn nhau cười khổ.
Tàn tiệc, Khánh Đệ giúp Ái Đệ thu dọn đồ đạc. Ái Đệ ấm ức bất mãn: “Không biết có phải cố ý gây chuyện không nữa, rõ ràng biết tửu lượng của Lôi Lôi không tốt mà vẫn chuốc cho anh ấy liên tiếp ba chén, giờ vẫn còn nằm mê mệt trong kia. Nếu không phải vì cái phong bì dày cộp của anh ta thì em đã cho anh ta mất mặt rồi”.
Khánh Đệ nhớ tới vẻ mặt bối rối của Khương Thượng Nghiêu sau khi tiệc tan, ngập ngừng như định nói gì đó với cô mấy lần rồi lại thôi. Cô đành nuốt những lời định nói với em vào trong, lảng sang chuyện khác: “Về nhà người ta ở, không thể thoải mái như nhà mình. Mặc dù đã kết hôn rồi, nhưng rốt cuộc thì em vẫn họ Thẩm, còn người ta vẫn mang họ Hướng. Thấy có việc gì làm được thì nên làm, đừng để người khác bóng gió sau lưng mình”.
Ái Đệ cười hi hi: “Chị, chị nói cứ như chị đã từng lấy chồng rồi ấy, cằn nhằn giống hệt mẹ”.
“Tránh sang kia, vừa mới lấy chồng xong đã giống mấy bà vợ lẻo mép rồi.” Khánh Đệ trừng mắt lườm em: “Thu dọn xong rồi, chị về đây, tiện đường đưa cậu mợ về luôn”.
Về đến Dã Nam đã là đêm. Chưa đến mùa sương giáng , khoảng rừng sau trường học lá nửa đỏ nửa vàng, ban ngày như chu sa tỏa ánh kim, từng mảng màu sắc rực rỡ. Khánh Đệ tiếc nuối than: “Ngày mai đến mới được, buổi tối không thấy được vẻ đẹp của rừng”.
Khương Thượng Nghiêu với tay vít cành xuống ngắt một chiếc lá đưa cho cô: “Thế này chẳng phải đã thấy rồi sao”.
Trong lòng bàn tay thô ráp đầy vết chai sần của anh là một chiếc lá màu đỏ, nhìn qua thì thấy không có gì đặc biệt, nhưng nếu xem kỹ, lòng bàn tay gồ ghề là phần nền hoàn hảo và hài hòa với chiếc lá màu sắc, tạo ra cảm giác tươi đẹp về sự sống. Khánh Đệ cười ngước mắt nhìn anh: “Rất đẹp. Cảm ơn”.
Thấy cô thận trọng, nâng niu nhận lấy rồi cho vào túi áo, Khương Thượng Nghiêu mỉm cười, cô lấy ra hai chiếc kẹo cưới, anh vừa lắc đầu từ chối vừa bất lực nói: “Người thích ăn ngọt như em thật hiếm, không sợ béo à?”.
“Cô Khương nói có da có thịt nhìn xinh hơn. Em sợ không béo được ấy chứ.” Khánh Đệ ăn luôn cả hai cái kẹo, thấy Phúc Đầu đáng thương đang vẫy đuôi rối rít, cô cắn cho nó một nửa: “Thường xuyên ăn đồ ngọt, sẽ không sợ đắng nữa”.
Khương Thượng Nghiêu đi phía trước, nghe cô nói vậy quay người lại, nhướng mày, hỏi: “Giờ đắng sao?”.
Khánh Đệ cười tươi rói, đi lại phía anh, đút tay vào túi áo anh, nói: “Bây giờ rất ngọt, rất ngọt”.
Lúc ấy anh mới thấy hài lòng, nắm lấy tay cô.
Tay nắm tay bước đi trong rừng, thỉnh thoảng lại cúi xuống thì thầm với nhau. Khánh Đệ nhớ lại từ mùa lá rụng năm ngoái cho tới nay, anh bắt đầu khai thác mỏ, em gái đi lấy chồng, đời người đã thay đổi rất nhiều, bất giác cô thở dài.
“Thật ra, hôm nay em rất đau lòng.” Cô ngập ngừng, thấy anh vẫn trầm lặng, cô lại càng có can đảm để thổ lộ. “Hồi còn bé có chuyện gì, em và Ái Đệ cũng giống như em với anh bây giờ, tay nắm chặt tay, dù ấm hay lạnh, nhưng cảm giác được nắm tay nhau, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không thấy sợ. Giờ nó đi lấy chồng, em thấy buồn. Sau này Ái Đệ nắm tay người khác rồi.”
Khương Thượng Nghiêu dừng chân, ánh mắt ấm áp của anh dừng lại trên khuôn mặt đang ấm ức của Khánh Đệ, giơ hai bàn tay đang nắm chặt lên, mỉm cười hỏi: “Ngốc ạ, thế đây là gì?”.
Khánh Đệ có chút bối rối: “Em than thở mấy câu không được sao? Nó còn nhỏ như thế, em chưa có sự chuẩn bị về mặt tâm lý. Trước kia luôn nghĩ đến việc chăm chỉ kiếm tiền, cả đời bảo vệ cho mẹ và em gái. Nào ngờ em còn chưa kịp làm gì, nó đã đi lấy chồng rồi”.
Cô nửa như vô tình nửa như cố ý không nhắc tới một thành viên nữa trong nhà, Khương Thượng Nghiêu chưa bao giờ hỏi nguyên nhân. Tối hôm đó vài ba câu hai chị em nói trước khi ôm lấy nhau khóc lóc và những gì anh tận mắt chứng kiến, chân tướng dần dần hé lộ trong lòng anh. Cho dù cô có muốn nói hay không, thì anh cũng cảm thấy rất thương xót.
“Khánh Đệ, cho dù em gái em có đi lấy chồng, thì nó vẫn cứ là em gái em mà. Mãi mãi không thay đổi.”
Khánh Đệ ngẩn ngơ suy nghĩ: “Vâng, là do em quá quan trọng hóa vấn đề thôi. Em biết nó thèm khát có một gia đình ấm áp. Hồi còn nhỏ, giấc mơ lớn nhất của em là được đi học, đi khỏi nơi đó, không bao giờ quay lại nữa. Còn mơ ước của nó là được lấy chồng sớm, sống vui vẻ và sinh em bé. Tính nó nóng nảy, miệng lưỡi gay gắt, thường xuyên đắc tội với người khác mà không biết, nó thiếu thốn tình cảm nên lúc nào cũng khao khát có người tốt với mình, nếu Hướng Lôi làm nó thất vọng thì em biết làm sao?”.
“Đừng có suy nghĩ lung tung, chính em cũng đã nói rồi còn gì, đường của nó, nó phải tự đi.”
“Đạo lý ấy em hiểu. Nhưng đêm qua em gặp một cơn ác mộng, mơ thấy Hướng Lôi đánh nó. Nó biến thành nhỏ xíu, giống hệt như khi còn nhỏ, trên mái tóc tết gọn gàng còn cài một bông hoa thủy tinh. Hướng Lôi giống hệt như bố em tát nó một cái khiến nó ngã dúi dụi xuống chân ghế, tóc sổ tung, bông hoa thủy tinh vỡ vụn, mảnh vỡ đó cứa vào cánh tay nó. Em rất căm hận, muốn mắng Hướng Lôi, muốn chạy tới đỡ nó dậy, nhưng không thể thốt nên lời, không thể nhúc nhích được.”
“Khánh Đệ...” Anh dang hai tay ôm cô vào lòng. Cơ thể gầy gò khẽ run lên trong lồng ngực anh, biểu hiện đang cố gắng để kiềm chế nước mắt khiến cô trông thật yếu đuối: “Có anh đây, yên tâm, không ai dám đánh Ái Đệ đâu”.
“Em rất hận! rất hận!” Khánh Đệ như không nghe thấy câu an ủi vừa rồi của anh, ngón tay bấu chặt vào áo khoác của anh, tựa như làm thế cô mới có thể xả được nỗi căm hận vừa dâng lên.
Khương Thượng Nghiêu hiểu lý do vì sao cô hận, tay khẽ vỗ vào lưng cô an ủi, khẽ nói: “Anh kể cho em nghe một bí mật nhé?”.
Anh dừng lại một chút, cảm giác như cô đã bình tĩnh hơn, sau đó nói tiếp: “Hồi ở trong tù, còn có một người bạn tù nữa, tên là Vương lão đầu, em chưa gặp bao giờ đâu, có lẽ sang năm anh ta sẽ được ra. Ngày trước anh ta buôn đồ cổ, nên am hiểu về thiên văn địa lý. Có người nói số anh may mắn, từ một mỏ hoang biến thành mỏ vàng mỏ bạc, thật ra, may mắn chỉ có một chút thôi, phần lớn nguyên nhân anh vẫn chưa công bố”.
Thấy Khánh Đệ ngước mắt nhìn mình, ánh mắt hiếu kỳ, một giọt nước mắt vẫn còn đọng trên mi, đột nhiên anh cảm thấy có chút bị phân tâm, cúi đầu hôn lên giọt lệ ấy, ngay theo tiếng kêu lên đầy mất mãn của cô, trượt môi xuống hôn lên môi cô. Anh cắn nhẹ vào bờ môi cô, rồi hỏi: “Muốn nghe kể chuyện phải không?”. Cô ậm ờ trả lời, anh cười khẽ: “Hôn anh đi, Khánh Đệ, hôn anh, anh sẽ kể cho em nghe”. Cô kêu lên bất bình, véo tay anh một cái.
“Anh bắt nạt em.” Cô nũng nịu.
Anh vui mừng yên tâm khi thấy cô ngừng khóc, lại mê hoặc trước những hành động rất nữ tính của cô, nhất thời quên mất mình định nói gì.
“Sau đó thì sao?” Cô tò mò, có chút giận dỗi: “Biết là em rất thích nghe kể chuyện, anh cố ý trêu em phải không?”.
Khương Thượng Nghiêu định thần lại: “Sau đó thì… Vương lão đầu kể rất nhiều chuyện, có chuyện anh nhớ có chuyện anh cũng quên mất rồi, sau này từ từ anh sẽ kể cho em nghe. Nhưng anh ta từng nói một câu mà anh nhớ rất rõ không bao giờ quên, anh ta nói đất mà có than bao giờ cũng khô hơn đất bình thường, nếu ngửi kỹ sẽ thấy hơi có mùi lưu huỳnh. Đương nhiên, đấy là kinh nghiệm về thổ nhưỡng, không thể đánh đồng với nhau được. Nhưng khi ấy trong lòng anh đã nghĩ, dù gì cũng phải thử một lần xem sao. Vì vậy trước khi ký hợp đồng với thôn Châu, một buổi tối anh lén vác theo xẻng vào cái mỏ bỏ không đó, đi đến tận điểm cuối, đào sâu xuống dưới tầm ba bốn mét, lớp đất mới đào lên giống hệt những gì mà Vương lão đầu nói”.
“Nhưng đấy là mỏ bỏ hoang, thiết bị trong đó đều đã cũ nát hết cả, không chừng…” Khánh Đệ nói với vẻ mặt hoảng sợ.
Khương Thượng Nghiêu gật đầu: “Cái mỏ đó trước kia có lẽ do tư nhân khai thác, nên đường rãnh được làm rất đơn giản thô sơ, toàn kê bằng gỗ, nhiều cái cũng mục rồi. Nếu khi đào anh không cẩn thận có thể bị sụt. Lúc ấy lại chỉ có một mình anh, kết cục thật khó nói”.
Một con đường vào mỏ như thế, đi sâu vào lòng đất gần một trăm mét, bên cạnh lại không có ai, xung quanh trong vòng một mét không hề có một tia sáng nào, tối om, ánh sáng duy nhất là chiếc đèn gắn trên mũ bảo hiểm. Cô có thể tưởng tượng, mỗi lần cắm một nhát xẻng xuống, trái tim anh run rẩy phập phồng như thế nào, phải ngước mắt lên nhìn trần của hầm mỏ xem động tĩnh của nó ra sao. Khánh Đệ nói như thì thầm: “Anh không thiết sống nữa à?”.
“Đương nhiên là muốn sống chứ. Vì vậy khi dò dẫm tiến vào trong, mỗi một bước đi anh đều phải đưa lòng bàn tay hứng đất rơi xuống trên nóc hầm, xem đất rơi có nhiều hay không. Đi vài bước lại ném một miếng vải được đốt cháy lên phía trước, sợ bên trong có khí độc. Khánh Đệ, em xem, cho dù là nguy hiểm, chỉ cần có gan thử, nâng cao ý thức cảnh giác đề phòng, thì cũng coi như có vài phần thắng lợi rồi. Ái Đệ cũng vậy, cho dù sau này Hướng Lôi xấu hay tốt, nó đang cố gắng, có nghĩa là có hy vọng.”
Khánh Đệ nhìn vào đôi mắt bình thản kiên định của anh, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên cười ôm chặt anh: “Em thích anh”.
Khương Thượng Nghiêu cười, ôm lại cô, hôn vào trán cô, nói: “Anh cứ nghĩ em sẽ nói là ‘em yêu anh’ cơ”.
Khánh Đệ đang gục đầu trên vai anh nở nụ cười rạng rỡ, khẽ hỏi: “Anh đang tỏ tình với em sao? Nếu anh đã nói ra ba từ đó, thì em cũng đành miễn cưỡng nhận thôi”.
Ngày cưới của Ái Đệ nhanh chóng trôi qua, Khương Thượng Nghiêu ngay sau đó đi Nguyên Châu, mấy hôm sau khi liên lạc về, anh đã đang ở tỉnh bên cạnh.
Khi quay về, anh tặng Khánh Đệ một chiếc hộp được chạm trổ rất tinh xảo. Màu gỗ cũ, bóng loáng, nhìn có vẻ khá cổ. Khánh Đệ liếc mắt sang nhìn anh, Khương Thượng Nghiêu ra hiệu cho cô mở hộp ra.
Trong hộp đựng một chiếc chặn giấy, trắng như lông cừu, bên trong là một lớp màu vàng bơ nhàn nhạt chảy xuống, khắc đầu một con mãnh thú, hình dạng rất linh hoạt tinh xảo.
Anh lấy ra cầm lên xoay xoay một vòng nói: “Con này nhìn đẹp hơn Phúc Đầu nhiều”, nói xong thấy Khánh Đệ cố nhịn cười định giơ tay đánh mình, anh cũng bật cười, rồi gọi với ra ngoài: “Phúc Đầu, mau vào mà gặp người anh em của mày”.
Khánh Đệ nói theo câu vừa rồi của anh: “Phúc Đầu, Thạch Đầu đi công tác về rồi. Mau vào gọi bố đi”. Phúc Đầu rối rít chạy vào trong phòng, vẫy đuôi quấn quýt vòng quanh hai người, chẳng ai thèm để ý tới nó, nên nó nhanh chóng đi ra trước cửa ngồi xổm xuống.
Cười đùa một lúc, Khánh Đệ chỉnh lại tóc, cầm cái chặn giấy lên đặt trong lòng bàn tay vuốt nhè nhẹ, lơ đãng hỏi: “Chắc đắt lắm phải không, anh đừng nói đi lâu như thế chỉ vì mua cái này đấy”.
“Có người trong ngành giới thiệu, mang hai bức tranh chữ đi kiểm định đều là bút tích thật.” Khương Thượng Nghiêu giải thích qua loa, rồi chuyển đề tài: “Em sinh năm Tuất mà đúng không? Thấy người đó có cái này, nên anh nghĩ ngay đến em. Bình thường để chặn giáo án cũng tốt, không thì mang nó ra ngắm chơi”.
Khánh Đệ thu dọn đồ đạc, nghĩ một lát rồi chau mày hỏi anh: “Anh nói Vương lão đầu bị vào tù vì bán đồ cổ, có phải anh ta giới thiệu không? Còn nữa, anh mua tranh chữ làm gì? Anh Khương, em cứ nghĩ giờ anh đang chuyên tâm làm than cơ đấy”.
Khương Thượng Nghiêu kéo một cái ghế ngồi cạnh cô, mở nắp hộp nhìn một cái rồi lại đóng vào, khi anh ngẩng lên thấy sắc mặt cô trở nên nghiêm túc: “Sau Tết sẽ tiến hành điều chỉnh lại các mỏ than, mỏ than ở thôn Châu có thể qua được đợt điều chỉnh càn quét này, có điều giữa đường ai biết liệu có biến cố gì hay không. Tất cả đều do bên trên họ quyết định”.
Khánh Đệ cắn môi dưới suy nghĩ hồi lâu, buồn bã hỏi: “Anh sợ có người giở trò à?”.
Anh cầm hai tay đang đan vào nhau của cô đặt vào lòng bàn tay mình, chầm chậm nói: “Cho nên có đường tất phải đi. Đừng nói đồ rẻ tiền, đồ đắt tiền chưa chắc người ta đã cần, nên phải tìm thứ vừa đắt vừa hiếm. Khánh Đệ, hiểu cho anh, nhé?”. Anh hơi cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt cô: “Em có biết mỏ than ở thôn Châu quan trọng thế nào với anh không?”.
Cô khẽ gật đầu, đôi lông mày chau lại: “Em biết. Thế lực của Nhiếp Nhị mạnh như thế, dù gì cũng phải có sự đề phòng. Em không muốn anh làm việc xấu, nhưng em cũng không muốn thấy anh bị người ta bắt nạt”. Những lời đồn đại về mỏ than ở thôn Châu quá nhiều, lợi nhuận năm đó của mỏ than theo như thống kê của cậu cô, con số lớn tới mức Khánh Đệ khó lòng mà tưởng tượng nổi. Cây mọc ngập rừng, khó tránh khỏi có người đố kỵ. Khánh Đệ mặc dù nhận thấy Khương Thượng Nghiêu đang ngấm ngầm thiết lập một mạng lưới quan hệ, nhưng cái bóng Nhiếp Nhị để lại cho cô thực sự quá lớn. Có bao nhiêu mạng người ở phía trước, cô rất lo sợ rằng người mình yêu thương sẽ trở thành vật hy sinh. “Vì vậy, anh ra ngoài làm việc phải hết sức cẩn thận, đừng để người ta nắm được thóp mình.”
Khánh Đệ không hỏi nhiều đến việc của anh, Khương Thượng Nghiêu cố gắng ít nhắc tới công việc mỗi khi ở cùng cô. Con số lợi nhuận hằng tháng của mỏ than thôn Châu chỉ có Khương Thượng Nghiêu và lão Lăng nắm rõ, những người bên cạnh chỉ có thể đoán già đoán non dựa vào số lần anh tới thôn Châu và số lượng xe than được chở ra. Đâu chỉ có thế, chính quyền địa phương cũng nhiều lần yêu cầu sang năm phải tăng phí quản lý lên.
Với khả năng tài chính hiện nay của anh, nếu anh muốn, bỏ một số tiền ra thuê người “xử lý”, thì số người tới ứng tuyển đếm không xuể. Nhưng anh không thể làm như thế.
Anh không chỉ lo lắng sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự, mà cũng không cho phép mình kết thúc cuộc sống của Nhiếp Nhị một cách dễ dàng như thế. Điều quan trọng hơn cả là, kẻ thù của anh không phải chỉ có một mình Nhiếp Nhị thôi, mà còn cả thế lực đứng sau Nhiếp Nhị. Cuộc đấu tranh bề nổi này, không đơn thuần là cuộc đấu tranh sinh tồn giữa hắn và anh nữa, mà thậm chí còn liên quan tới những quan chức bên trên, không chừng còn liên quan cả tới Nguyên Châu.
Lúc này tiềm lực tài chính của anh vẫn còn mỏng, số vốn trong cơ chế có thể dựa dẫm còn yếu. Một khi thế lực đứng sau Nhiếp Nhị sợ hãi cắn trả, thì anh không có khả năng kháng cự. Ngụy Kiệt nhà ở Dã Nam, cho tới bây giờ bao trọn cả Vấn Sơn, quan hệ rất phức tạp, từ sau khi hai nhà Ngụy Châu liên hôn, từ trên xuống dưới, càng thêm vững chắc. Lúc này người Khương Thượng Nghiêu lo lắng nhất không phải Nhiếp Nhị, mà là Ngụy Hoài Nguyên. Ngụy Hoài Nguyên nếu có dã tâm hủy diệt tất cả những gì anh vất vả lắm mới có được, thì rõ ràng chỉ cần gảy một ngón tay, hắn ta thậm chí không cần phải tung đòn.
“Khánh Đệ.” Anh khẽ gọi tên cô, cúi đầu hôn lên các khớp ngón tay của cô.