Trước Tết, Khương Thượng Nghiêu đi cùng chú Đức đến Nguyên Châu.
Trước sảnh khách sạn quốc tế Long Thành, chú Đức và Cục trưởng cục đường sắt Nguyên Châu bình thản đứng chờ, thỉnh thoảng lại cúi đầu thì thầm với nhau một hai câu gì đó. Khương Thượng Nghiêu đứng lui về phía sau nửa bước nhớ lại những lời dặn dò của chú Đức trước đó: “Đường bộ và đường sắt là một hệ thống khép kín, cục trưởng Mạnh bên cục vận tải lần này xuống Nguyên Châu thị sát công việc, đi lại khá lặng lẽ, khó khăn lắm mới bớt được chút thời gian đến gặp chúng ta. Khi ông ấy còn làm ở cục tại Nguyên Châu, chúng ta đã là người quen cũ, bao nhiêu năm đi lại, tạo dựng được một mối quan hệ này chẳng dễ dàng gì, chút nữa nói chuyện phải cẩn thận, không được làm bừa”.
Muộn khoảng năm phút so với thời gian đã hẹn, giống như được hẹn giờ, một chiếc xe Audi màu đen không nhanh không chậm từ từ lướt vào con đường đi tới đại sảnh. Lái xe xuống mở cửa, chú Đức và cục trưởng Viên tiến lên phía trước vài bước, đón cục trưởng Mạnh xuống xe, hai bên tay bắt mặt mừng, không khí vô cùng dễ chịu.
Mạnh Thời Bình và Âu Đức nói với nhau mấy câu, rồi quay sang Khương Thượng Nghiêu, hỏi: “Đây là cháu trai của anh? Rất tốt, nhìn đã biết là người tài”, nói xong đưa tay lên xoa đầu: “Chúng ta già rồi”.
Mặc dù nói giao tình giữa hai người rất sâu đậm, nói chuyện không cần phải vòng vo, nhưng những kỹ năng trong giao tiếp này chú Đức sớm đã lão luyện, có điều theo tình thế vẫn giữ lại sự tôn trọng cần thiết để “tùng bách cùng xanh”, cả hai vui vẻ cười nói đi vào thang máy.
Ở lại Nguyên Châu vài ngày, chỗ nào cũng thấy mở tiệc tiếp đón rộn ràng. Chú Đức một phần vì chỉ tiêu điều tiết đường dây vận tải năm sau, hai là muốn giới thiệu Khương Thượng Nghiêu làm quen với ông ta như một người kế nhiệm. Lần đãi tiệc này, chủ yếu để hai người hàn huyên chuyện cũ, ngoài ra còn muốn mời Mạnh Thời Bình dùng con mắt nhà nghề, thẩm định giúp bức tranh chữ mới mua được xem có phải bút tích thật hay không.
Đương nhiên hai mục đích trước không cần phải nói ra miệng, cuối cùng khi tất cả đã ngà ngà say, xung quanh lại không có người ngoài, cả ba bắt đầu nói chuyện tâm giao.
Thủ đoạn lấy lòng người khác này, nếu là mấy năm trước đến nghĩ Khương Thượng Nghiêu cũng chưa từng nghĩ đến, hoàn toàn chẳng liên quan gì tới cuộc sống của anh. Lúc này anh ngồi yên tại chỗ, yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng chêm vào mấy câu, nhưng rất đúng chỗ đúng lúc. Mạnh Thời Bình làm bộ làm tịch kêu lên “Hậu sinh khả úy đấy”, còn nụ cười của chú Đức càng thêm rạng rỡ.
“Cục trưởng Mạnh, năm nay ông có tham vọng lớn, vươn tới tận trời xanh, khiến tôi nhìn mà thèm thuồng, ly thứ tư này chúng ta phải cạn để chúc mừng.”
Mạnh Thời Bình lấy tay bịt miệng ly lại, cười mà như không nhìn Âu Đức: “Lão Âu, câu này của ông sao tôi nghe như không phải ý đó, nghe cứ như đang mỉa mai tôi. Thế nào, tuyến đường Thạch Nguyên, cũng muốn phân một tuyến chứ gì?”.
Một đao chém thẳng, những người ngồi trên bàn đều phá lên cười. Âu Đức cũng chẳng che giấu, thở dài nói: “Tôi cũng biết khả năng của mình, không có được thực lực ấy. Nhưng tuyến đường Thạch Nguyên là tuyến đường sắt trên cao đầu tiên, điều đấy có nghĩa là gì, trong lòng mọi người đều biết. Tôi không ăn được, nhưng nuốt nước miếng thèm thuồng chắc không sao chứ?”.
Mạnh Thời Bình chỉ Âu Đức lắc đầu liên tục, liếc mắt nhìn nụ cười trên mặt Khương Thượng Nghiêu, có ý muốn kiểm tra, nên hỏi: “Tiểu Khương, chú cậu đang nhắm vào cái gì, chắc cậu phải biết, nói ra nghe xem nào”.
Trong lòng Khương Thượng Nghiêu khẽ rung động. Vấn đề này nhìn tưởng đơn giản, trên thực tế lại là một cái bẫy ngầm. Nếu nói tới việc mời thầu, mặc dù trên bàn tiệc đều không phải là người ngoài, nhưng hành sự thẳng thắn là điều tối kỵ của người làm ăn, bày hết cả ra, mọi người đều ngại. Nếu như dự án đường sắt trên cao này sẽ tăng khả năng vận chuyển ra bên ngoài, chú Đức làm ngành này lâu như thế, nếu còn tính toán đến việc này e khiến người ta có cảm giác mô hình quá nhỏ. Anh tiếp tục nghĩ đến những lời dặn dò trước đó của chú Đức, liếc mắt nhìn về phía chú, chú Đức mặt mày giãn ra, hất cằm nói: “Chú Mạnh có ý muốn làm khó cậu, cứ thoải mái, chúng ta cho dù có thua cũng phải thua trên thế thắng”.
Cục trưởng Mạnh và cục trưởng Viên cùng cười ha hả, Mạnh Thời Bình có vài phần bất lực lắc đầu nói: “Mấy chục năm rồi, vẫn còn cái tật thích dồn ép người khác. Tôi còn chưa nói gì, đã vội chụp cho tôi cái mũ to thế”.
Đợi mọi người cười xong, Khương Thượng Nghiêu khiêm tốn cúi người, thản nhiên nói: “Nếu chú Mạnh đã hỏi, vậy cháu xin phép được to gan nói cách nhìn của mình. Thạch Nguyên là tuyến đường sắt trên cao đầu tiên, điều đó cũng có nghĩa là sau này sẽ còn rất nhiều tuyến đường sắt trên cao nữa được xây dựng. Tăng cường cơ sở hạ tầng cũng đồng nghĩa với việc kéo theo rất nhiều ngành khác cùng phát triển, như luyện kim, năng lượng. Nói cụ thể tới tỉnh chúng ta, tốc độ lưu chuyển của than tăng, cũng có nghĩa là sau này những ngành như khí đốt, điện lực, luyện than cốc, kim khí… đều được phát triển theo. Chú cháu nói thèm thuồng, thực ra cũng chỉ là muốn than thở năng lực bản thân có hạn mà thôi”.
Mạnh Thời Bình xoay ly rượu trong tay vài vòng, chăm chú nhìn Khương Thượng Nghiêu rất lâu, gật đầu buông lời khen “hay”. Sau đó quay sang Âu Đức, vỗ vai người bạn già: “Nghe thấy chưa, cháu ông nói sau này sẽ có cơ hội phát triển lớn đấy, vội gì chứ? Không lẽ lại đút cho cậu một miếng đầy mồm thành tên béo luôn”.
Câu nói này nghiêm túc như một lời hứa, Âu Đức và cục trưởng Viên nhìn nhau, hai người sắc mặt rất vui, Âu Đức nhếch miệng hỏi: “Vậy chúng ta cạn thêm ly nữa?”.
“Ông đúng là cái hũ rượu!”
Khương Thượng Nghiêu thầm thở phào nhẹ nhõm, biết mình đã qua được cửa thử thách này. Anh đứng lên rót thêm một vòng rượu nữa, lúc ngồi xuống bất giác nhớ tới hình ảnh của Khánh Đệ ngồi trước màn hình vi tính, ngẩng đầu lên cười khi tìm ra một giao diện cho anh xem.
Những người ngồi ở đây thực ra không ai có khả năng uống nhiều, nói xong chuyện chính thì chuyển sang một vài chuyện liên quan tới bọn quan chức. Khương Thượng Nghiêu tự biết ý rút lui, ăn nói hết sức thận trọng.
Sau bữa tiệc vui vẻ, người lái xe đã đợi ở trước sảnh lớn từ rất lâu, ba người tiễn Mạnh Thời Bình lên xe.
Những gì cần nói đã nói hết trên bàn tiệc, nói trước đông người, Mạnh Thời Bình chỉ thân mật bắt tay Âu Đức và cục trưởng Viên như chào những người bạn cũ, đến Khương Thượng Nghiêu, ông ta đặc biệt nói thêm vài câu: “Có cơ hội đến Bắc Kinh, đừng quên chú Mạnh, đến nhà ngồi một lát nhé”.
“Nhất định cháu sẽ có dịp tìm tới nhà gặp chú.” Khương Thượng Nghiêu cung kính nói.
Mạnh Thời Bình đang chuẩn bị lên xe, từ phía sau đột nhiên có người gọi: “Chú Mạnh?”.
Quay đầu lại nhìn, người gọi ông ta là một cô gái mặc chiếc váy len màu đen đến đầu gối, cổ quấn một chiếc khăn kẻ caro rất đẹp, trên tay vắt áo khoác. Đoan trang xinh đẹp, không phải con cái nhà Trạch gia thì là ai?
“Tiểu Trí? Sao lại ở đây?”
“Hôm nay là đêm Giáng sinh, bạn bè cháu hẹn gặp nhau hát karaoke ở trên. Chú Mạnh, cháu còn đang định hỏi sao chú lại ở đây kìa. Được lắm, chú về Nguyên Châu mà bố cháu lại không hề biết gì!”
“Một người tai thính như bố cháu còn có việc gì không biết? Đã hẹn ngày mai gặp rồi.” Mạnh Thời Bình cười ha hả. “Tiểu Trí, cháu không sợ chú chuốc cho bố cháu say, ba ngày không xuống khỏi giường à?”
Nghe hai người họ nói chuyện thân mật như thế, Âu Đức và cục trưởng Viên lùi lại phía sau đứng, Khương Thượng Nghiêu nhất thời trong lòng sợ hãi, lùi lại sâu hơn.
“Nếu đã hẹn ngày mai gặp thì cháu không làm phiền chú nữa, chú Mạnh.” Người con gái đó trên môi vẫn nở nụ cười, ánh mắt quét qua những người bạn của Mạnh Thời Bình, khi dừng lại trên người Khương Thượng Nghiêu, nụ cười như đông cứng lại: “Khương Thượng Nghiêu?”.
Trước đó Khương Thượng Nghiêu quả thật rất chấn động, nhưng lúc này lại tỏ ra bình tĩnh như thường. Thò đầu hay rụt cổ thì cũng là một đao cả, nên anh cũng thẳng thắn mỉm cười bước lên phía trước: “Bác sĩ Trạch”.
Những người khác đều hết sức kinh ngạc, Mạnh Thời Bình hỏi: “Hai người quen nhau?”.
Khương Thượng Nghiêu gật đầu không nói, Trạch Trí liếc mắt nhìn anh một cái, cười mỉm quay sang Mạnh Thời Bình: “Bệnh nhân của cháu. Chú Mạnh, cháu đi trước đây, ngày mai chú đừng lỡ hẹn đấy”.
Cô gái giơ tay chào đi được vài bước, quay đầu lại bắt gặp ngay ánh mắt Khương Thượng Nghiêu đang nhìn mình, Trạch Trí lại cười, nụ cười đầy ẩn ý, khiến tâm trạng vừa bình tĩnh lại của anh đột nhiên nổi sóng.
Sau khi tiễn cục trưởng Viên về, chú Đức thở phào nhẹ nhõm, quay người vỗ vào lưng Khương Thượng Nghiêu: “Hôm nay, coi như xong một bước”.
Khương Thượng Nghiêu cùng chú Đức quay về phòng trong khách sạn, chú Đức nói: “Không cần ở lại đây với lão già này đâu, muốn đi chơi thì cứ đi”.
“Chú Đức, cháu chẳng muốn đi đâu cả. Cuối năm rồi, không khí trong khách sạn yên tĩnh, vừa hay có thể nghỉ ngơi.”
“Anh bạn lớn xác này, tính cách cũng gần giống như ông chú già này rồi đấy.” Chẳng biết chú Đức có ý khen hay chê, nói xong đột nhiên như nhớ ra gì đó: “Vừa rồi cục trưởng Viên nói, cục trưởng Mạnh và bí thư tỉnh ủy Trạch là bạn thân ở trường Đảng, vậy bố của bác sĩ Trạch…”.
Khương Thượng Nghiêu nghe thấy vậy cười khổ: “Chú Đức, cháu thật sự không biết. Cháu quen bác sĩ Trạch ở trong trại giam Dã Gia Sơn, là bác sĩ của trại giam. Nói thật, vừa rồi cô ta làm cháu sợ tới toát mồ hôi, nếu đứng trước mặt bao nhiêu người như thế mà gọi số hiệu trong tù của cháu, hoặc nhắc tới việc ở trại giam Dã Gia Sơn, thì đúng là cháu làm chú mất mặt. Nếu cô ta là con gái rượu của bí thư tỉnh ủy Trạch, chắc không chạy đến tận nhà tù Dã Gia Sơn để làm việc đâu”.
Chú Đức lặng lẽ suy nghĩ, rồi gật đầu.
Nói thêm dăm ba câu nữa, đợi chú Đức đi ngủ, Khương Thượng Nghiêu đi sang phòng bên cạnh cùng đám anh em chơi vài vòng mạt chược.
Nếu như nói mấy năm trước anh còn chút kiêu ngạo của tuổi trẻ, thì mấy năm trong trại giam đã rèn nên tính cách trưởng thành ấy. Bất luận ở trên mỏ, hay ở công ty vận tải, cùng sống với những người bỗ bã thô tục anh tuyệt đối làm được; còn khi giao tiếp với những người chức trọng quyền cao, lại là một bộ mặt khác. Đi lại giữa hai giới, khả năng biến hóa cũng trở thành bản năng.
Chỉ khi ở trước mặt người nhà và Khánh Đệ, mới lột bỏ tất cả những lớp mặt nạ ấy xuống, trở về bản chất thực của mình.
Về đến phòng mình, Khương Thượng Nghiêu đứng ở cửa sổ đốt thuốc, suy nghĩ lại những chi tiết và lời nói diễn ra trong bữa tiệc. Anh biết rõ nhược điểm của mình, học vấn và kiến thức quá ít, chỉ có thể bù đắp bằng nỗ lực và chăm chỉ. Thỉnh thoảng rảnh rỗi, cũng chỉ ở bên cạnh Khánh Đệ, đọc sách, lên mạng. Nhớ tới Khánh Đệ, anh cầm di động lên, nhìn thấy đã gần mười hai giờ, lại đặt xuống.
Tắm xong đi ra, thì điện thoại trong phòng vừa lúc đổ chuông. Khương Thượng Nghiêu đang nghĩ sao Khánh Đệ không gọi vào di động của mình, nhấc máy lên nghe, lại là một giọng nữ lạ: “Alô?”.
Anh định nói thẳng: “Không cần phục vụ phòng”, thì người ở đầu dây bên kia đã nhanh miệng nói trước: “Khương Thượng Nghiêu?”.
Khương Thượng Nghiêu nhất thời nhíu mày, nhớ ra bác sĩ Trạch. Không biết đối phương gọi đến có ý gì, anh trầm ngâm hồi lâu, rồi hỏi: “Là tôi, xin hỏi ai đấy?”.
Đầu dây bên kia có lẽ bị câu hỏi của anh đả kích, Trạch Trí mỉm cười hít một hơi, hồi lâu không nói.
Khương Thượng Nghiêu hỏi lại: “Xin hỏi cô là ai?”.
“Tôi là Trạch Trí.”
“Bác sĩ Trạch? Xin lỗi, giọng nói trong điện thoại không giống lắm, nên nhất thời không nghe ra giọng cô.”
“Tôi lại cứ nghĩ câu đầu tiên anh sẽ lập tức cảm ơn tôi chứ. Vừa rồi ở trước sảnh khách sạn cũng coi như tôi phản ứng nhanh, không khiến mọi người khó xử.”
Khóe miệng Khương Thượng Nghiêu khẽ nhếch lên cười: “Cái đó đương nhiên phải cảm ơn rồi”.
“Vậy xuống đây ngồi một lát đi. Quán bar tầng hai. Có lẽ tôi uống hơi nhiều, đang muốn tìm người tâm sự.”
Khương Thượng Nghiêu còn chưa kịp suy nghĩ đến vấn đề đi hay không, thì đối phương đã cúp máy. Anh bất giác thở dài, thầm nghĩ mấy năm không gặp, bác sĩ Trạch vẫn còn tác phong làm việc dứt khoát quyết đoán ấy.
Quán bar ở tầng hai của khách sạn quốc tế Long Thành được trang hoàng giống hệt một bức tranh đồng quê của Mỹ, Trạch Trí ngồi trên chiếc ghế gỗ sồi trước quầy bar, đang nhìn ra cửa. Khi thấy anh, cô ta nở một nụ cười nhàn nhạt, có vẻ cũng đã ngà ngà say.
“Uống gì?” Trước mặt cô ta đường đường là một người đàn ông đầy khí chất, không nhìn ra có điểm nào giống với tên tù mang số 30352, luôn mặc bộ quần áo bẩn thỉu trong trại giam Dã Gia Sơn.
Anh nhìn ly cốc-tai đang đặt gần tay cô ta, nói với nhân viên quầy bar: “Nước khoáng”, lại hỏi Trạch Trí: “Không phải đi cùng bạn sao? Uống nhiều như vậy nên để bạn cô đưa về nhà, chỗ này ngồi lâu không tốt đâu”, nói xong nhìn vào đồng hồ trên tay, ra hiệu.
“Tôi còn đang đợi anh nói lời cảm ơn đây.”
“Cảm ơn cô.” Khương Thượng Nghiêu rất thành khẩn.
Trạch Trí vốn đang tỏ ra rất nghiêm túc, đợi phản ứng của anh, nghe anh nói cảm ơn xong, cô ta phá lên cười, cầm chiếc áo khoác đang vắt trên thành ghế, nói: “Xem ra sau khi ra tù, phàm là người ai cũng sẽ căm ghét có kẻ xuất hiện nhắc lại quãng thời gian không huy hoàng của mình. Vốn tôi cũng có chút tò mò. Thôi được, không trêu anh nữa, giúp tôi thanh toán tiền rượu, cảm ơn gì chứ, thanh toán tiền rượu là xong. Nhìn anh bây giờ, chắc trả được”.
Khương Thượng Nghiêu hoàn toàn không bất ngờ trước những lời thẳng thắn của Trạch Trí, bất lực đáp trả: “Bác sĩ Trạch, cô đang chế nhạo tôi phải không? Để tôi tiễn cô. Có điều tôi không thuộc đường ở Nguyên Châu, cô chỉ cho tôi nhé”.
Trạch Trí sau khi lên xe lại trêu anh: “S600? Là người có tiền rồi, nhưng kiểu xe này nhìn hơi già thì phải?”.
“Là của chú tôi, tôi chỉ là tài xế.”
Trạch Trí vừa thắt dây an toàn vừa tò mò hỏi: “Chú anh? Người hôm nay đứng trước sảnh hả? Có một người chú tài giỏi như thế sao anh lại phải vào tù? Tôi còn nhớ anh là…”. Cô ta cố gắng lục tìm trong trí nhớ: “Tội tham gia tổ chức xã hội đen, đột nhập vào nhà cướp của”.
Khương Thượng Nghiêu thầm cười khổ: “Bác sĩ Trạch, ấn tượng của cô về tôi có phải hơi quá sâu sắc không? Tên, tội trạng, còn có gì nữa mà cô không biết?”.
Trạch Trí nhìn thẳng về phía trước, không để ý lời anh, chỉ chỉ: “Rẽ phải”, rồi mới nói: “Bởi vì anh không giống những người khác, tính cách không giống. Lúc anh đưa 30471 vào bệnh viện, những kẻ khác đều làm bộ làm tịch, chỉ có anh là điềm tĩnh, cũng là người lo lắng nhất, có thể nhận ra anh thực sự rất lo lắng cho 30471”.
30471 là số tù của Đỗ Lão Phách, sau khi ở dưới mỏ xảy ra chuyện chính Khương Thượng Nghiêu đã cõng Đỗ Lão Phách ra khỏi đường hầm, cũng chính anh đã đi theo xe đưa anh ta về lại trại giam. Anh nghe thấy vậy trong lòng trào dâng một cảm giác áy náy vô cùng, bởi vì khi xảy ra sự cố, Đỗ Lão Phách là người đứng gần anh nhất.
Thấy anh im lặng, Trạch Trí chuyển đề tài: “Giờ đang làm gì?”.
“Tôi về Dã Nam, làm mỏ.”
“Chẳng trách. Nhìn bộ dạng đã biết anh phát tài rồi.”
Khương Thượng Nghiêu vui vẻ khi thảo luận vấn đề nhẹ nhàng này, tò mò liếc nhìn cô ta hỏi: “Nhìn ra sao?”.
“Thản nhiên.” Trạch Trí nghiêm túc gật đầu. “Trước kia nhìn anh tôi cũng thấy sự minh bạch rõ ràng, không giống với những phạm nhân khác, nhưng, khi ấy nhìn anh rất u sầu, cứ như người phải chịu nỗi oan ức lớn nhất dưới gầm trời này vậy. Giờ trông điềm đạm hơn nhiều, dường như… tất cả đều nắm trong lòng bàn tay. Anh nói xem sự tự tin của người đàn ông từ đâu mà có? Không phải do quyền và tiền mang lại sao? Có đúng thế không?”
Khương Thượng Nghiêu trầm ngâm, dường như anh đang quay trở lại Dã Gia Sơn, bác sĩ Trạch mặc áo blu trắng ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị rất có uy, nhìn đám người bọn anh đang náo loạn quát: “Ra ngoài hết cho tôi!”. Anh phát hiện ra khi mình đối mặt với người phụ nữ mạnh mẽ này, dường như chỉ còn cách duy nhất là cười khổ. Anh hỏi: “Sao cô lại về Nguyên Châu? Tôi cứ nghĩ cô rất yêu công việc của mình”.
“Ai bảo tôi từ nhỏ đã không đi con đường được sắp sẵn, chỉ thích chế giễu thế tục? Mẹ tôi lo tôi cứ ở đấy mãi không ai rước, đột nhiên lên cơn lại đem một chàng rể đã từng ngồi tù về cho bà, thì bà sẽ sụp đổ mất.” Trạch Trí liếc mắt nhìn anh, tự thấy vui vẻ mỉm cười. “Đùa thôi, tôi là bất đắc dĩ, áp lực của gia đình lớn quá.”
Câu đùa này chẳng buồn cười chút nào, Khương Thượng Nghiêu khẽ nhếch miệng lên coi như là ứng phó: “Trước mặt?”.
“Ồ, đi vào thêm chút nữa rồi cho tôi xuống là được. Tôi tự đi. Ở cổng có bảo vệ, ra vào phải kiểm tra, phiền lắm.”
Anh liếc nhìn bên ngoài hai hàng cây rậm rạp, không cần hỏi cũng tự hiểu đây là nơi nào, Khương Thượng Nghiêu không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu: “Vậy cô đi cẩn thận tôi không tiễn, hẹn gặp lại”.
Trạch Trí vốn đang định đẩy cửa xe bước xuống, nghe thấy vậy lại ngồi lại: “Nếu đã nói hẹn gặp lại, vậy thì cho tôi số điện thoại”, nói rồi mở túi xách lấy di động, vẻ mặt kiên quyết không dễ từ chối.
Khương Thượng Nghiêu trầm ngâm, đọc số của mình. Cô ta nháy lại vào máy anh, sau đó nói: “Thế mới gọi là có thành ý khi nói câu hẹn gặp lại. Nhà tôi ở tòa số bảy, Tết mà có thành ý tới chúc Tết tôi, thì chỉ cần nói với bảo vệ một tiếng, tìm con gái của bí thư Trạch ở tòa nhà số bảy là được”.
Cho tới tận khi bóng Trạch Trí khuất hẳn, Khương Thượng Nghiêu mới lắc đầu, mặc dù cô ta và anh không liên quan tới nhau lắm, anh cũng không thù ghét gì kiểu con gái kiêu ngạo hơn cả trời xanh này, càng không ghét những cô gái tính tình thẳng thắn thoải mái, nhưng khi phải thật sự tiếp xúc, vẫn khiến anh ngán ngẩm thở dài.
Nghĩ như thế, suy nghĩ vừa manh nha nhen nhóm bị anh dập tắt ngay lập tức. Anh cho xe từ từ đi ra đường lớn, đậu ở ven hồ, rồi hạ cửa kính xuống. Không khí trong lành mát lạnh ùa vào trong xe, ký ức trở nên vô cùng rõ ràng. Từng cảnh từng cảnh xảy ra ở Dã Gia Sơn đều lần lượt lướt qua đầu, từng khuôn mặt cũng dần dần xuất hiện.
Những ngày ở Nguyên Châu, tình hình trong tỉnh được chú Đức nắm vững trong lòng bàn tay, có thể nói, sự thật đúng như những gì chú Đức tiếc nuối, mấy năm nay chú quá chú trọng tới ngành vận tải mà bỏ qua những ngành khác. Hệ thống đường sắt quy về một mối, quan hệ của chú Đức đã xác lập rõ ràng khả năng điều khiển ngành vận tải của chú ở Vấn Sơn. Nhưng cũng chính vì điểm này, mà ảnh hưởng tới việc thâm nhập vào các ngành khác.
Với tình hình trước mắt, Khương Thượng Nghiêu không thể nói không hài lòng, nhưng để tiến thêm một bước dường như cách cả chín tầng mây. Anh nghĩ đến việc chỉnh đốn các ngành nghề vào năm tới, nghĩ đến các loại thủ đoạn mà Ngụy Hoài Nguyên có thể sử dụng nhằm đối phó với mình, nghĩ đến từng lời thề mà anh đã nói trước mộ Nhạn Lam, cảm giác lo lắng vì không thể nắm bắt được tình hình thiêu đốt lồng ngực anh.
Trạch Đồng Hỷ làm bí thư trong ban thường vụ thành ủy. Khương Thượng Nghiêu nhớ lại lời chú Đức, lấy điện thoại ra, lưu số của Trạch Trí vào. Khi nhập tên, anh do dự vài giây, rồi vẫn lưu với cái tên “Trạch Trí”.
Kéo xuống phía dưới, nhìn thấy bốn chữ “Mẹ đẻ Phúc Đầu”, anh bất giác bật cười thành tiếng, trong lòng dao động, bấm máy gọi số đó, đồng thời nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ sáng.
Nghe thấy đầu dây bên kia “Alô” một cách hết sức tỉnh táo, sự lo lắng của anh đột nhiên dịu xuống. “Mẹ Phúc Đầu vẫn chưa ngủ sao?”
“Không biết tại sao mà không thể ngủ được. Nằm hơn một tiếng rồi. Sao anh cũng thức khuya thế? Lại uống rượu rồi phải không?” Tiếng khịt mũi vọng tới, giống như muốn ngửi mùi rượu từ người anh qua điện thoại.
“Chỉ uống chút thôi, nhớ anh rồi à?”
“Nhớ rồi.” Đầu dây bên kia truyền đến những tiếng xì xào: “Phúc Đầu đi ra, đang nói chuyện với bố con mà. Đừng có phá đám”. Nghe thấy tiếng cười của anh, cô buồn bã giải thích: “Đứng hẳn lên bám vào thành giường để nghe giọng anh. Ôi, đi ra, chân mày bẩn chết được. Sao anh còn chưa ngủ?”.
“Chút nữa sẽ ngủ. Mai anh về rồi, muốn quà gì sáng mai anh đi mua.”
“Vô duyên vô cớ sao lại mua quà?”
“Hôm nay là đêm Giáng sinh, mai là lễ Noel rồi, nghe nói phải tặng quà đấy.”
Khánh Đệ cười nhẹ, hỏi: “Giám đốc Khương cũng bắt kịp thời đại rồi đấy nhỉ? Anh cũng ăn Tết của Tây sao?”.
“Đúng thế. Anh còn định sau này tết lớn tết nhỏ không bỏ qua cái nào cả, đều phải chúc mừng.”
“Vậy em có phúc rồi. Một năm em sẽ nhận được bao nhiêu quà đây?”
Qua điện thoại, anh có thể tưởng tượng, lúc này cô đang cuộn mình trong chăn, mái tóc dài trải trên gối, cười ấm áp. Phúc Đầu lúc nào cũng thích nghếch cái miệng lại gần, hít hít hương thơm trên người cô, có lẽ lúc này cô đang kéo chăn lên, che nửa mặt lại. Trong lòng cảm giác ấm áp lan tỏa, anh bất giác nói: “Đón Tết cũng bởi vì có em, ngày nào cũng đáng để chúc mừng”.
Đầu dây bên kia không thấy lên tiếng, Khương Thượng Nghiêu gọi thầm tên cô: “Khánh Đệ”.
“Em cảm động rồi, cảm động tới mức muốn hôn anh.”
Lời vừa nói ra, anh nhất thời nghiến răng: “Có phải nhân lúc anh không ở bên, cố ý trêu anh phải không?”.
Tiếng cười khúc khích vọng ra từ trong chăn truyền đến, một lúc sau cô mới nghiêm túc: “Em cảm động thật mà. Được người ta thích, thì ra hạnh phúc thế này”.
Cảm giác yêu thương quen thuộc lại ùa về trong tim, anh chìm đắm trong men say tình yêu: “Khánh Đệ”.
“Em chết mất thôi. Cái tên đẹp như thế mà bị bà gọi như gọi chị Thẩm ở làng Vọng Nam không bằng, anh cũng thế.”
Ngực anh khẽ rung lên, bật cười, thuận tay kéo cửa kính, cho xe chạy vào đường chính: “Ngày mai sau khi về, anh sẽ ở bên em mấy hôm, tết Nguyên Đán em được nghỉ mấy ngày? Chúng ta đi Thạch Quật, chắc chắn em sẽ thích”.
“Được, em đang muốn đi Thạch Quật đây, còn muốn đi cả Hồ Khẩu nữa.”
“Em không biết bây giờ tháng mấy rồi à? Đến Hồ Khẩu để hứng gió chắc?”
“Mùa đông có vẻ đẹp của mùa đông. Bốn mùa đều có cảnh sắc, cũng giống như người vậy, thiên biến vạn hóa.”
“Lại giảng bài rồi, cô giáo Thẩm.”
“Học trò Tiểu Khương, mùa hè đến Hồ Khẩu chỉ có thể nhìn nước chảy róc rách, mùa đông đi còn được nghe tiếng ró rít nữa…”