Khi nhìn thấy một người phụ nữ mặc chiếc váy kẻ caro đen trắng bước từ trên bậc thềm của bệnh viện số một của tỉnh đi về phía mình, Lưu Đại Lỗi há hốc miệng kinh ngạc.
Chẳng trách Khương Thượng Nghiêu bình thường thích đi chiếc xe việt dã cũ hôm nay lại đổi thói quen, nhớ tới chiếc BMW trong nhà xe này.
Chiếc xe mới mua về hồi trước Tết nói là để dùng cho những dịp quan trọng, biển số còn chưa có, Lưu Đại Lỗi cũng chỉ mới lái thử một hai lần mà thôi. Hôm nay được điều đi để đón một người phụ nữ không quen biết, Lưu Đại Lỗi ấm ức nghĩ: Chị dâu mình còn chưa được ngồi thử đấy.
Khương Thượng Nghiêu nhìn thấy sự kinh ngạc trên nét mặt cậu ta, lên tiếng cảnh báo trước: “Lát nữa cậu nói ít một chút”.
Lưu Đại Lỗi nuốt nước miếng, còn chưa kịp phản ứng, Khương Thượng Nghiêu lại trừng mắt với cậu ta: “Còn chưa xuống mở cửa xe đi!”.
Thật khốn kiếp, sống trên đời này hơn hai mươi năm rồi cậu ta mới chỉ phục vụ hai người phụ nữ, một là mẹ mình hai là chị dâu. Lưu Đại Lỗi nén giận xuống xe, nhanh nhẹn bước tới mở cửa sau, nói: “Mời cô”.
Cậu ta cố ý nhấn mạnh chữ “Cô”, nào ngờ người phụ nữ này đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn cậu ta một cái, hướng về phía Khương Thượng Nghiêu cười rạng rỡ, rồi ngồi thẳng vào trong. Khi bước lên xe, váy cô ta bị kéo lên trên hơi cao, để lộ chiếc đùi tròn lẳn dưới lớp tất đen mỏng, không biết vô tình hay cố ý.
Đàn ông mẹ kiếp chứ đều là lũ chẳng ra gì, có tiền liền thay đổi! Lưu Đại Lỗi học theo khẩu khí của mẹ chửi thầm trong lòng, nghĩ nếu còn thêm vài bà cô nữa lên xe, lão đây không thèm làm lái xe nữa, cả ngày vùi mặt trên mỏ còn hơn.
“Đi đâu ăn cơm?” Cậu ta nghe Khương Thượng Nghiêu hỏi: “Cô là chủ nhà, theo ý cô”.
“Đột nhiên muốn ăn đồ tây, đến Quốc Mậu đi. Viên Đỉnh cũng được có điều hơi ồn.”
Bà cô này cũng thật biết chọn địa điểm. Lưu Đại Lỗi đã lăn lộn ở Nguyên Châu một thời gian dài, cậu ta thầm nghĩ, một bữa cơm bằng cả tháng lương của chị dâu rồi.
Đưa bọn họ đến Quốc Mậu, nhìn chằm chằm hai người đó sánh bước đi vào trong, Lưu Đại Lỗi lấy di động ra, bấm số gọi cho chị dâu, nhưng trong lòng lại thấy không ổn, quyết định bấm nút hủy cuộc gọi, tiếp đó gọi cho lão Lăng: “Thật khốn kiếp, lão Lăng, anh Khương ngày Tết đến Nguyên Châu, kết quả là lôi một con yêu tinh vào khách sạn rồi. Anh nói xem tôi sẽ ở ngoài này đợi hai người bọn họ ăn cơm xong, hay sẽ phải đợi đến tận sáng mai luôn?”.
Khi Trạch Trí khoan thai đi từ phòng vệ sinh ra, Khương Thượng Nghiêu cũng nghĩ đến hai từ yêu tinh.
Mặc dù vẻ bề ngoài đoan trang, nhưng Trạch Trí là người phụ nữ biết thao túng người khác nhất mà anh từng biết.
Nếu cô ta muốn, có thể thoải mái nói chuyện về nhân tình thế thái với bạn, như vừa rồi. Nếu cần thiết, cô ta cũng chẳng ngại lấy điểm yếu của đối phương ra giày vò hoặc làm điều kiện trao đổi, ví dụ như lần trước.
Khương Thượng Nghiêu nhớ hôm mồng Hai đến chúc Tết chú Đức, chú đã nói với anh thế này: “Trạch Đồng Hỷ là do ủy ban trung ương đưa tới Nguyên Châu, thời gian đầu phải hứng chịu rất nhiều bài xích, nhưng trong thời gian đương nhiệm làm việc khéo léo, cũng có thể được coi là một kẻ nổi tiếng cơ hội. Khi bí thư mới còn là tỉnh trưởng, ông ta là người đầu tiên đứng vào hàng ngũ đó, sau cũng nhờ nguyên nhân này mà từ phụ trở thành chính. Khả năng nhẫn nhịn và phán đoán tốt, có thể coi là một nhân vật tầm cỡ. Thạch Đầu, nghe nói ông ta rất biết cách ăn nói trước mặt bí thư mới, vì vậy việc cậu có quen biết với con gái ông ta, nếu tận dụng được mối quan hệ đó thì đừng từ bỏ. Ra ngoài làm việc biết giữ ý giữ tứ, lôi kéo các mối quan hệ sẽ tốt cho con đường cậu đi sau này”.
Xem ra đây là một gia đình có truyền thống rồi, Khương Thượng Nghiêu thầm than.
Nếu nói Trạch Trí không có mục đích gì, anh không bao giờ tin kiểu người như Trạch Trí lại lãng phí thời gian cho mình. Nếu cô ta có mục đích, Khương Thượng Nghiêu tự đánh giá ưu thế của bản thân, chẳng qua cũng chỉ là có chút cổ phần của khu mỏ mà thôi, chỉ cần một chút lợi tức có thể làm cô ta thỏa mãn, thì việc chia cổ phần cho cô ta cũng không có vấn đề gì. Nhưng nói chuyện làm ăn với phụ nữ không giống như với đàn ông, nếu là đàn ông thì chỉ cần lôi nhau đi uống rượu, khi đã ngà ngà say bảy, tám phần rồi vỗ ngực coi như việc đã thỏa thuận xong. Tâm ý của phụ nữ vốn đã khó dò đoán, huống hồ cô ta lại là cao thủ, luôn chơi trò vòng vo với anh. Khương Thượng Nghiêu được rèn giũa mấy năm trong tù, dưỡng khí công phu cũng đã tu luyện thâm hậu rồi, việc đón tiếp khách sáo, nói qua tán lại cũng học cách nhẫn nại nhiều. Có điều khi nhớ tới ánh mắt của Nhị Hóa, tự nhiên anh lại thấy bực bội.
“Chỗ tôi giới thiệu cũng rất được phải không? Khắp Nguyên Châu này khi nhắc tới cơm tây, có lẽ chẳng chỗ nào bằng được với chỗ này.”
Giọng điệu tự phụ của cô ta khiến Khương Thượng Nghiêu không biết phải nói gì. Giả bộ y như thật vậy, biết rõ xuất thân của anh, cũng rất hiểu lý do vì sao anh phải vào tù, thế mà vẫn còn tỏ ra bề thế danh giá, cứ như vừa rồi không nhìn thấy sự lúng túng của anh khi sử dụng dao dĩa vậy.
Anh cười không ra hưởng ứng mà cũng chẳng tỏ thờ ơ, nào ngờ chỉ trong nháy mắt, Trạch Trí đã nheo mắt lại, trêu anh “Tôi biết anh đang rất chán ghét tôi. Đàn ông có mấy người thích ăn đồ tây đâu? Làm gì có ai cắt từng miếng thịt ăn mà vui vẻ? Chẳng qua cũng là vì muốn nịnh phụ nữ thôi”.
Nụ cười của Khương Thượng Nghiêu nhất thời cứng lại, mặc dù nói đã quen với tính cách thất thường khó nắm bắt của cô ta, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác sượng sùng, cuối cùng đành cười nói: “Cô thật là, bảo người ta phải nói thế nào đây?”.
“Muốn nói tôi mâu thuẫn quá chứ gì? Vừa rồi còn chăm lo cho thể diện của người ta, ngay lập tức đã bóc mẽ những lời dối trá ấy. Thành tật rồi, chẳng thể khống chế được, lúc nào cũng muốn cười người khác.”
Anh thẳng thắn gật đầu: “Đúng thế. Tâm lý ấy, thật kỳ quái mà cũng thật thú vị”.
“Thú vị là có ý gì?” Cô ta mím môi nín cười nhìn anh chằm chằm, ngón tay xoay xoay quanh cốc cà phê: “Hứng thú với tôi rồi chứ gì?”.
Khương Thượng Nghiêu ngồi gần lại, như đang nghĩ điều gì đó đáp trả ánh mắt của cô ta. Ánh mắt sâu hút, khuôn mặt khôi ngô dưới ánh đèn mờ ảo càng làm tăng thêm sức hút nam tính của anh.
Sự im lặng kéo dài. Trạch Trí đột nhiên nhận ra mũi giày mình như đang lần tìm về phía bắp chân anh, bất giác hai vai so lại, ngón tay cũng không chuyển động nữa.
Thấy cô ta liếm môi, anh ngồi thẳng lại ghế của mình, khẽ cười, nói: “Bác sĩ Trạch, tôi biết giá trị của mình. Lần trước khi đưa cô về, cô đã nói những gì nhỉ? Cô thích nhất là chế giễu thế tục. Tôi không có tư cách cũng không mong muốn trở thành trò cười cho người khác”.
Trạch Trí đột nhiên tức giận, trừng mắt nhìn anh mấy giây, ngay sau đó lại mím chặt môi, giận dỗi như trẻ con: “Con người anh thật vô dụng. Nếu đã định dùng sắc đẹp để dụ dỗ tôi, sao lại không kiên trì tới cùng? Làm gì có ai bỏ cuộc giữa chừng như anh chứ”.
Khương Thượng Nghiêu khóc không được mà cười cũng chẳng xong.
“Loanh quanh cả buổi tối với tôi thế này, chẳng phải là vì chuyện tôi nói trên điện thoại sao? Thế nào, ăn của anh bữa cơm, trêu anh vài câu, anh đã không có kiên nhẫn rồi?” Trạch Trí liếc nhìn anh một cái, cười đầy đắc ý: “Nói trúng tim đen của anh rồi phải không?”.
Anh nhìn cô ta hồi lâu, đột nhiên hỏi đầy nghi hoặc: “Nếu đấy là sự thật, liệu cô có giận không?”.
“Đương nhiên là giận rồi.” Ánh mắt cô ta bỗng nhìn anh như trách móc: “Có điều con người mà, có thể bị người ta lợi dụng cho thấy người đó còn có giá trị lợi dụng. Người có thể lợi dụng ta, ta cũng có thể lợi dụng người. Suy cho cùng thì đôi bên cùng có lợi, có điều phải nhìn cho rõ cái lợi ấy là gì, có đáng để trao đổi hay không thôi”.
Khương Thượng Nghiêu thầm gật đầu thán phục, câu nói giáo dục con người bằng hành động gia truyền quả không sai chút nào. Nếu không phải thường xuyên tai nghe mắt thấy những kiểu phân tích về phân chia lợi ích như thế này, đồng thời coi đấy là nguyên tắc lập thân thì sao có thể thản nhiên như vậy được. Cô ta và Khánh Đệ đều là những người thuần khiết. Một người thuần khiết vì lợi ích riêng, một người thuần khiết vô tư.
“Anh nghĩ đến ai phải không?” Ánh mắt Trạch Trí sáng rực, không né tránh cái nhìn dịu dàng rất nhanh đó của anh.
Khương Thượng Nghiêu trầm ngâm hồi lâu, đáp: “Một người con gái”.
“Chính là người vẫn thường viết thư cho anh phải không?” Thấy khuôn mặt vốn luôn tỏ ra điềm đạm bình thản của anh thoáng kinh ngạc, cô ta bật cười, nói đầy hàm ý: “Chẳng phải là tin tức gì đâu. Có mấy lá thư quản giáo của khu phòng giam số ba cho quản giáo khu phòng giam số hai mượn, đại khái là đã đọc qua hết rồi. Nghe nói dùng để làm ấm lòng những phạm nhân ở đó, khuyên răn họ sớm cải tà quy chính làm lại. Sao, bạn gái anh à?”.
Khương Thượng Nghiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt với nụ cười xinh đẹp của cô ta, trong lòng bỗng thấy chán ghét, thậm chí còn thấy căm hận chính bản thân mình lúc này đây lại ngồi ở một nơi xét về ánh sáng hay địa điểm đều là những thứ mang lại cảm giác ấm áp, giả lả vờ vịt với một người phụ nữ khác. Anh chau mày, hỏi thẳng: “Cô hãy đi thẳng vào vấn đề đi. Cô muốn gì? Và cô có thể cho tôi cái gì?”.
Trạch Trí mím chặt môi, thận trọng đánh giá người đột nhiên mất hết kiên nhẫn muốn kết thúc vấn đề đang ngồi trước mặt mình, tâm trạng tốt đẹp trong buổi tối hôm nay cũng tiêu tan, cô ta hỏi lại giận dỗi như một đứa trẻ: “Thế anh có thể cho tôi cái gì?”.
“Cổ phần trên mỏ. Giữa năm nay sản lượng có thể đạt tới một trăm hai mươi vạn tấn, cô muốn bao nhiêu cứ việc ra giá. Trong tay tôi có 90% cổ phần, nói lời giữ lời.”
“Bị tôi chọc cho giận rồi, lòng vòng loanh quanh, thế nào? Không đủ kiên nhẫn nữa?” Cô nghịch nghịch mấy bông hồng cắm trong lọ thủy tinh, giật từng cánh từng cánh hoa xuống, nhìn chằm chằm vào đài hoa trơ trọi hồi lâu, sau đó ngẩng lên nhìn anh nói: “Tôi cần tiền để làm gì? Tôi chỉ cần một người đàn ông. Nói chính xác thì là, tìm một người đàn ông cho đứa con tương lai của mình. Đương nhiên, tiêu chuẩn của người đàn ông này phải hoàn toàn khác với tiêu chuẩn mà mẹ tôi đặt ra, tôi cần một người đẹp trai, có khí chất, cao lớn, cơ thể khỏe mạnh, đầu óc nhanh nhẹn thông minh. Những thứ khác tôi chẳng quan tâm, à, cũng không hẳn thế, tốt nhất thì người đàn ông đó là người có câu chuyện của riêng mình, như thế tôi mới thấy hứng thú với anh ta hơn”. Nói rồi, cô ta phá lên cười với anh: “Còn những thứ tôi có thể làm cho anh ta… mối quan hệ, thể diện, một sự hỗ trợ đắc lực”.
Đã nói thẳng tới mức này rồi, Khương Thượng Nghiêu cũng chẳng vờ vịt nữa, châm một điếu thuốc, nhìn cô ta qua làn khói mỏng: “Xem ra như thế này thì, việc làm ăn này không cần phải tốn thời gian thương lượng thêm nữa. Những thứ cô cần tôi không thể đáp ứng được, còn thứ tôi có thể cho cô, cô lại chẳng màng”. Anh gọi nhân viên phục vụ yêu cầu thanh toán.
Trạch Trí ngả người dựa vào ghế, lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động của anh. Lòng thầm nghĩ điều kiện gia đình như thế sao có thể nuôi được một người như vậy nhỉ? Thông minh mà không có gian xảo, hướng nội nhưng thỉnh thoảng cũng để lộ ra sự kiêu ngạo, đến ngay cả dáng vẻ cúi người xuống ký vào hóa đơn trên thẻ tín dụng một cách nghiêm túc cũng khiến người bên cạnh cảm nhận được khí chất đàn ông.
“Phó Khả Vi, anh nghe nói tới cái tên này rồi chứ?” Liếc thấy bàn tay anh thoáng khựng lại khi đang ký, Trạch Trí đột nhiên cảm thấy vui vẻ: “Người như chú Phó không dễ tiếp cận làm thân, ngay đến bố tôi cũng thường nói vị trí của ông mà nhường cho Phó Khả Vi, thì chưa biết chừng ai hơn ai. Tôi phải hỏi thư ký của ông mới biết, tập đoàn năng lượng gần đây đang nhắm vào nhà máy luyện than cốc của Vấn Sơn…”.
Khương Thượng Nghiêu lén hít một hơi thật sâu, việc này hoàn toàn trùng hợp với những suy nghĩ của anh. Anh nhấp một ngụm cà phê, thứ nước uống mà dù thế nào anh cũng không quen được, bình tĩnh chờ đợi tiếp câu sau.
“Họ có ý định đầu tư xây dựng một nhà máy sản xuất than lớn ở khu vực bên cạnh. Mặc dù tôi không hiểu nhiều về chuyện làm ăn, nhưng tôi cảm thấy, cơ hội này còn quan trọng hơn danh sách kia nhiều. Thậm chí có thể nói, leo được vào tập đoàn năng lượng, cũng đồng nghĩa với việc đổi đời.”
Xã hội này, những thương nhân có gia thế quan chức bao giờ cũng có ưu thế hơn những người làm ăn tự lực cánh sinh. Đạo lý này, Khương Thượng Nghiêu rất hiểu. Nhưng… “Cô có chắc không? Theo như cô nói, Phó Khả Vi rất khó làm thân.” Điểm này chú Đức cũng đã nhắc nhở anh rồi.
“Đây không phải là chuyện mình tôi có thể làm. Có thành hay không, quyết định ở quan hệ của tôi và năng lực của anh…”
Khương Thượng Nghiêu cúi đầu trầm ngâm. Mạnh Thời Bình đã từng tiết lộ một tin tức mấy năm sắp tới sẽ có đầu tư lớn về cơ sở hạ tầng, điều đó có nghĩa là ngành bất động sản sẽ ngày càng phát triển, ngành thép, nhôm cũng phát triển theo, còn ngành luyện than… Anh ngước mắt lên nhìn Trạch Trí, quả quyết nói: “10% cổ phần”.
Trạch Trí không hài lòng nhìn anh một cái, im lặng không nói gì.
Khương Thượng Nghiêu ngầm nghiến răng, thuyết phục: “Cô nghĩ xem, không cần phải làm gì nhiều, châu Âu, châu Mỹ, châu Đại Dương, cô muốn đi đâu chơi cũng được. Không chừng ở một trong những nơi đó cô lại gặp được người đàn ông cao lớn thông minh điển trai có khí chất, thậm chí có cả câu chuyện riêng cả gia thế nữa không chừng”.
Trạch Trí bị những lời của anh chọc cho phì cười: “Nói y như thật vậy. Cứ cho đúng như những gì anh nói, thì 10% cũng không đủ tiêu”.
Nét cười của Khương Thượng Nghiêu đọng lại nơi đáy mắt, nói khẽ: “Cái này có thể thương lượng”.
Cho tới tận khi xe lên đường cao tốc ra khỏi Nguyên Châu, Khương Thượng Nghiêu vẫn nhắm mắt suy nghĩ. Lưu Đại Lỗi nghiêng mặt nhìn anh mấy lần, cuối cùng lấy hết dũng khí thăm dò anh: “Anh Khương, người phụ nữ đó…”.
“Về đừng có nhiều lời đấy.” Khương Thượng Nghiêu không thay đổi sắc mặt khi nói xong câu nói đó, tiếp tục nghỉ ngơi.
“Em hiểu.” Lưu Đại Lỗi có chút không cam tâm. “Nhưng nếu chị dâu em biết, thì chị ấy sẽ giận lắm.”
Khương Thượng Nghiêu nhíu mày, một lúc sau mới nói: “Vì vậy mới bảo cậu quản lý cái miệng của mình cho tốt, đừng để cô ấy biết”.
Giọng anh nghiêm khắc, Lưu Đại Lỗi liếc nhìn sắc mặt anh, rồi lập tức im bặt.
Khương Thượng Nghiêu thở hắt ra một cái, nhìn về phía trước, trong đầu vẫn lởn vởn câu nói của Trạch Trí trước khi rời đi: “Nói thật tiền đối với tôi chẳng có nhiều sức hấp dẫn, nhưng không có cũng không được. Kết quả đạt được ngày hôm nay tôi không thất vọng chút nào hết. Khương Thượng Nghiêu, sự kiên định của anh, hoàn toàn vì chưa từng được nếm qua mùi vị của quyền lực. Đấy chính là thang thuốc hồi xuân của đàn ông…”.
Nụ cười đó của cô ta cho tới tận bây giờ khi nhớ lại, anh vẫn thấy lạnh cả người.