• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Tôi như ánh dương rạng rỡ
  3. Trang 15

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 14
  • 15
  • 16
  • More pages
  • 45
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 14
  • 15
  • 16
  • More pages
  • 45
  • Sau

Chương 10

H

ôm sau tôi vẫn cùng Khương Duệ tới trường thi, vừa xuống xe nó đã nhìn quanh quẩn rồi hứng chí kêu lên. “Wow, chị, em không lừa chị chứ, duyên phận của chị tới thật rồi kìa!”

Nó lại lôi tôi xềnh xệch đến trước mặt người ta, chào hỏi rất ư là nịnh nọt: “Trang Phi, anh Trang!”.

Bởi thế tôi trông thấy Trang Tự.

Trong tích tắc bên tai như chỉ còn giọng nói bô lô ba la gì đó của Khương Duệ, Trang Phi nói chuyện với nó, Trang Tự lặng lẽ đứng cạnh tôi, đẹp trai khó tả độc nhất vô nhị trong đám người. Tôi mới nhận ra “duyên phận” mà Khương Duệ nói nghĩa là gì, bỗng thấy cáu vô cùng, không hiểu nó thi đại học mà còn có hứng thú đùa dai kiểu này.

Một lúc sau nghe Trang Tự nói: “Hai đứa phải vào rồi”. “Đi thôi đi thôi!”

Khương Duệ nháy mắt với tôi, cùng Trang Phi đi vào trong. Tôi giả bộ nhìn theo chúng nhưng rất nhanh bóng chúng đã khuất dạng, tôi không giả vờ được nữa, đành lên tiếng: “Trùng hợp thật!”.

“Không trùng hợp lắm”, Trang Tự khựng lại rồi nói, “Tôi vốn không định tới”.

Câu này nếu là người khác nói thì chắc tôi sẽ nảy ra vô số suy nghĩ, chẳng hạn như vốn là không muốn tới, biết tôi tới mới tới… Nhưng mà là Trang Tự… thì thôi vậy. Tôi thấy cũng xem như là chào hỏi rồi nên định rời đi.

Thế nhưng chưa đợi tôi mở miệng đã nghe anh nói: “Hôm qua mọi người ăn trưa ở đâu?”.

Tôi nhìn anh có vẻ kinh ngạc, thắc mắc không hiểu sao anh lại hỏi thế.

“Cảm ơn cậu đã chăm sóc Trang Phi, hôm nay tôi mời mọi người”, vừa nói, anh hơi nhìn sang nơi khác.

Tôi mới vỡ lẽ, hóa ra Trang Tự đến vì chuyện này. Trang Tự vẫn như xưa, không muốn “nợ” tôi dù chỉ một xu, tôi mời em trai anh ăn một bữa, thế là dù có việc anh cũng phải chạy tới mời lại chúng tôi một bữa.

Tôi nhớ lúc đó cho anh mượn tiền, về sau khi trả, anh còn trả thêm mười phần trăm tiền lời, khiến tôi cứ như là kẻ cho vay nặng lãi vậy.

Anh với tôi, chắc chắn phải là không nợ nần gì nhau mới yên tâm.

“Nhiếp Hy Quang.”

Nghe anh gọi, tôi mới nhận ra tôi đã lơ đãng, mắt tôi cay cay, không muốn nhìn anh, nói khẽ: “Mình đưa cậu đi”.

Đến khách sạn hôm qua, chúng tôi chọn chỗ ngồi, sau đó mỗi người một cuốn thực đơn bắt đầu chọn món. Tôi đờ đẫn nhìn hình ảnh trong đó, cảm giác Trang Tự như nhìn mình một cái, sau đó cũng không hỏi tôi mà tự gọi hết.

Những món đó, phong phú hơn rất nhiều rất nhiều so với hôm qua tôi chọn.

Nhân viên phục vụ ghi lại món ăn rồi rời đi, anh im lặng rồi nói: “Hôm qua cậu đưa em trai tôi về…?”.

Tôi không đợi anh nói hết đã cắt ngang: “Không cần cảm ơn, tiền xăng cậu đã trả trong bữa ăn này rồi”.

Vừa nói xong, khi liếc mắt sang, tôi trông thấy tay anh siết chặt cuốn thực đơn, bất giác tôi ngước nhìn, đúng lúc bắt được thoáng khó chịu trong mắt anh.

Tôi biết mình hơi quá đáng, nhưng lúc nãy tôi không kiềm chế được bản thân mà buột miệng ra rồi. Chúng tôi đều im lặng, tôi không xin lỗi, cũng không thể ở lại được nữa nên đứng lên nói qua quýt: “Mình ra ngoài đi dạo, đến giờ sẽ quay lại”.

Xung quanh thực ra không có gì để ngắm nghía nhưng tôi vẫn đi dạo hết vòng này tới vòng khác, nhìn thời gian thấy cũng sắp tới lúc nên mua một cuốn sách rồi quay về. Sách tiện thể mua nên không nhìn rõ tựa, nhưng chẳng qua là muốn chứng tỏ tôi thật sự đi dạo có mục đích thôi.

Đi qua một ngã rẽ thì thấy khách sạn, tôi ngừng ở đầu đường, từ xa đã thấy bóng Trang Tự phía trong cửa sổ.

Một mình anh ngồi đó, bóng lưng rất thẳng và cô đơn, anh đang thẫn thờ nhìn phía bên kia đường, có vẻ đang rất kìm nén.

Như bị anh lây nhiễm, tôi bỗng cảm thấy buồn bã.

Hôm nay lúc anh xuất hiện không như vậy, thế thì, là lời tôi nói đã làm tổn thương anh ư?

Quả thực là tôi bị mất kiểm soát. Anh không thích tôi có phải là lỗi của anh đâu, tôi hà tất phải châm chích như vậy, được anh cảm ơn thì cũng đâu có chết, tính toán rõ ràng thì có gì là không tốt chứ.

Tâm trạng rối bời, tôi cứ đứng đó nhìn anh, lát sau anh bỗng như cảm nhận được, cử động, quay sang nhìn về hướng tôi đứng, bắt gặp chính xác ánh mắt của tôi.

Chúng tôi có lẽ đã chăm chú nhìn nhau một lúc.

Sau đó anh đứng lên đi ra ngoài, đến trước mặt tôi, “Bọn nó sắp thi xong rồi”.

Tôi gật đầu, không nói gì, rồi đi cùng anh đến trường đón chúng.

Khương Duệ vẫn hưng phấn như hôm qua, còn Trang Phi thì thấy tươi tỉnh hơn nhiều, có thể là do anh trai ở đây nên cậu bé tự nhiên hơn. Đến khách sạn, khi thức ăn mang lên, Khương Duệ liền xuýt xoa: “Wow, hôm nay nhiều hơn hôm qua. Anh Trang chọn phải không, vẫn là đàn ông hiểu đàn ông”.

Tuy trong lòng tôi rối bời nhưng trong tích tắc vẫn có suy nghĩ đấm cho nó một cú.

“Hê hê, còn có món sườn em thích nữa! Chị, món thịt xào cà rốt chua ngọt của chị này, ăn nhiều vào”, nó gắp cho tôi một miếng, tiện thể nháy mắt với tôi một cái.

Trang Phi cười ngượng ngùng: “Hôm qua anh hỏi chúng mình ăn gì”.

Khương Duệ đá lông nheo: “Anh Trang thật đúng là có lòng nhỉ…”.

Ăn xong, Khương Duệ và Trang Phi vẫn đi nghỉ, đợi chúng đi lên rồi, tôi đang định viện cớ ra ngoài cho qua thời gian thì Trang Tự đã nói trước: “Tôi có chút việc phải đi”.

Tôi gật đầu: “Ừ”.

“Nhớ…”

Anh bỗng khựng lại, tôi nghi hoặc nhìn anh.

“Không có gì”, sau đó anh quay người ra khỏi khách sạn.

Quyển sách tôi mua bừa lại rất hay, chỉ là tôi vẫn không chuyên tâm được, sau đó thôi không xem nữa, để tránh phá hoại tâm ý của tác giả.

Ngồi ngẩn ra một lúc, thấy cũng sắp tới giờ nên gọi bọn Khương Duệ dậy. Tôi vừa đứng lên thì điện thoại đổ chuông.

Là Trang Tự gọi. Có lẽ là có gì cần tôi chuyển lời cho Trang Phi? Tôi nghe máy, anh lại nhắc tôi. “Sắp tới giờ rồi, nhớ gọi bọn nó dậy.”

“Ừ, mình đang định đi.”

“Chắc bọn nó thi xong tôi mới tới.”

“Được rồi, mình sẽ nói với Trang Phi.”

Bên kia không có âm thanh nhưng cũng không cúp máy, có lẽ là lịch sự đợi tôi cúp trước? Tôi ngần ngừ một lúc rồi ngón tay nhẹ nhàng bấm vào nút đỏ.

Đưa Khương Duệ và Trang Phi vào trường thi xong, tôi không quay về khách sạn mà tìm một chỗ cạnh đó để ngồi. Tuy nắng như đổ lửa nhưng nghe các chú các dì nói chuyện thì cảm giác đỡ hơn nhiều so với lúc ở một mình. Ngồi một lát, thím ngồi cạnh tôi bắt chuyện.

“Cháu đưa em trai hay em gái tới thi à?”

“Vâng, em trai ạ.”

“Thành tích em trai có tốt không?”

“Tốt ạ, lần trước thi thử được hạng nhất toàn trường…”

Cứ trò chuyện vu vơ như vậy, hai giờ đồng hồ trôi qua rất nhanh, tôi nghe có người gọi, “Nhiếp Hy Quang”.

Bà thím cười híp mắt: “Ôi chao, bạn trai tới đón rồi à?”.

Có lẽ anh cũng nghe thấy nên dừng ở đó, không bước tới. Tôi liếc nhìn anh, vẻ mặt anh lặng lẽ đến bất ngờ, nhìn tôi nhưng lại không lên tiếng giải thích, có lẽ là muốn để tôi chủ động nói rõ để tôi khỏi ngại ngùng?

Thế là tôi biết ý, lễ phép cười nói với thím ấy: “Không phải ạ, cậu ấy cũng đưa em trai tới thi”.

Chúng tôi cùng đến trước cổng trường.

“Nhiếp Hy Quang, hôm qua cậu đưa em trai tôi về…” Tôi cười khổ, lẽ nào anh cứ phải cảm ơn tôi mới chịu được? Tuy ban nãy đã nghĩ kỹ rồi nhưng lòng vẫn cảm thấy đau đớn.

“Có nghĩa là cậu đã không còn giận tôi nữa?”

Tôi ngẩn người, ánh nắng buổi chiều rất chói, vì ngược sáng nên không nhìn rõ vẻ mặt anh.

“Mình đưa em cậu về thì không liên quan tới cậu”, tôi chậm rãi nói, “Nhưng mình không giận nữa”.

Và còn…

“Cảm ơn luận văn của cậu!.”

Tuy rằng cậu làm vì Dung Dung.

Anh khựng lại, rồi nhìn đi nơi khác: “Không có gì”.

Khương Duệ và Trang Phi đi ra, hai đứa trông như thoát khỏi gánh nặng, Khương Duệ lại rủ Trang Phi và Trang Tự về cùng chúng tôi.

Trang Phi lại lắc đầu: “Thôi, hôm nay bọn mình đến chỗ đường mới, không tiện đường”.

Trang Tự cau mày: “Đến đó làm gì?”.

Trang Phi băn khoăn: “Chị Dung Dung không nói với anh à? Chị ấy nói tối nay mời chúng ta ăn để chúc mừng em thi xong, mẹ cũng đi đó”.

Trang Tự ngớ người rồi nhìn sang tôi.

Tôi không biết anh nhìn tôi làm gì, tôi gật đầu nói: “Vậy bọn mình đi trước”.

Trông anh có vẻ rất ngạc nhiên, có lẽ Dung Dung muốn dành cho họ một sự bất ngờ?

Tôi lên xe, xe vừa đi được một đoạn, thỉnh thoảng quay lại, Trang Tự vẫn đứng chỗ cũ.

Đang đợi xe chăng…? Lúc này mà bắt taxi cũng khó. Tôi thu ánh mắt lại, lặng lẽ nhìn dòng xe bên ngoài, Khương Duệ bất thần gọi, “Chị”.

Tôi quay sang nhìn nó.

Nó nói: “Không tiện đường thì thôi”.

“Chúng ta tìm chỗ tiện đường hơn, với chị của em thì… hờ hờ…”

Tôi không nhịn được cười, cuối cùng biến suy nghĩ trước đó thành hành động - đấm cho nó hai cái.