V
ào tháng Sáu, Nam Kinh bỗng nóng bức hẳn.
Ở Nam Kinh gần bốn năm, cảm giác lớn nhất chính là Nam Kinh hầu như không có mùa xuân và thu, không nóng thì lạnh, áo dài tay rất ít khi mặc, chỉ cần mặc áo pull tay ngắn hoặc áo len là được.
Nhưng thời tiết nóng nực thế này lại phù hợp với tâm trạng bức bối của tôi bây giờ - không phải vì chuyện bảo vệ, mà là vì kỳ thi đại học của cậu em họ.
Đương nhiên cậu mợ căng thẳng như lâm trận vậy, bố tôi đã gọi điện quan tâm hỏi han, tuy vậy cậu có vẻ không cảm kích lắm. Bất giác tôi cũng căng thẳng theo, lúc đi ngang phòng em họ, bước chân cũng tự khắc nhẹ nhàng, chỉ sợ quấy rầy nó đang nghỉ ngơi. Thế nhưng trong không khí khẩn trương như vậy, thí sinh thì lại ung dung bình thản, có vẻ chẳng lo lắng sốt ruột gì cả. Mùng Bảy thi rồi, mà mùng Sáu nó vẫn còn nghiên cứu sổ tay du học3.
3 Ở đây có nghĩa là dạng đi du học trao đổi, mục đích học hỏi và du lịch là chính.
“Trường này trông có vẻ đẹp nhỉ?”
“… Em cứ thi xong đi đã rồi tính.”
Cậu em thi đại học xong sẽ đi du học châu Âu là chuyện đã được định sẵn từ lâu nhưng tôi không ngờ tôi cũng bị kéo đi theo, vốn dĩ là cậu mợ đi cùng. Kết quả là bây giờ cậu mợ có việc gấp không đi được, tôi đành ra trận, cứ nghĩ phải lên máy bay ngồi suốt mười mấy tiếng đồng hồ là tôi đã phát run.
“Khương Duệ, em có muốn đọc sách không? Mai thi rồi.”
“Ai lại đọc sách trước khi thi”, cậu em tỏ ra bực bội, “Nước đến chân mới nhảy thì có tác dụng gì”.
Ai bảo vô dụng. Tôi kỳ thị nó, tôi nước đến chân mới nhảy mà thi đậu đó thôi.
Năm đó biết tôi thi trường A, bố đã chuẩn bị sẵn các mối quan hệ để nhờ vả, ai ngờ thành tích công bố, tôi lại đạt đúng điểm chuẩn. Cả nhà mừng vui khôn xiết, suýt thì xem tôi là thiên tài tiềm ẩn bình thường giấu kín. Thực ra cũng chỉ là ăn may mà thôi. Vừa vào trường A là tôi đã lười biếng, thế nên bây giờ thành tích cứ làng nhàng, chắc tôi chính là dạng sinh viên đến khi thi mới học mà thôi.
Tôi đứng lên vào nhà bếp ăn canh đậu xanh, tiện thể mang cho cậu em một bát, nó húp xì xụp xong bảo: “Đúng rồi, Nhiếp Hy Quang, ngày mai chị cũng phải đi thi cùng”.
“Mợ nói ngày mai mợ đưa em đi mà.”
Cậu em trề môi: “Không được! Bố mẹ thần kinh lắm, sẽ làm em căng thẳng thêm”.
Thế là, bốn năm sau, tôi lại lần nữa đến nơi thi đại học. Sáng sớm hôm sau, chú Trương đưa chúng tôi đến cổng trường thi rồi về, Khương Duệ xuống xe rồi nhìn quanh quẩn.
“Em tìm gì vậy?”
“Haizzz, em phải vào rồi, chị, chị chú ý những người đi cùng nhé, biết đâu lại gặp được duyên phận.”
Nó chớp chớp mắt với tôi, rồi cười gian xảo đi vào trong. Tôi hoang mang, nhìn một lượt những người đi cùng theo lời nó nói, toàn các chú các dì… Duyên phận… Rùng mình.
Nhân lúc Khương Duệ thi, tôi đặt một phòng ở khách sạn gần đó, sau đó nghiên cứu thực đơn ở nhà hàng trong ấy, chọn vài món, hẹn giờ mang thức ăn. Làm xong mọi thứ thì đi dạo xung quanh, thấy cũng sắp đến giờ, tôi liền trở lại đợi Khương Duệ trước cổng trường.
Khương Duệ ra rất nhanh, bộ dạng vui vẻ nhẹ nhõm không cần hỏi cũng biết là thi rất tốt, tôi bước tới cười híp mắt: “Chúc mừng chúc mừng! Cuối cùng đã qua được một cửa ải rồi!”.
Khương Duệ hất tóc, nói vẻ nghênh ngang: “Chị, chị nói xem nếu em là trạng nguyên của tỉnh thì phải làm sao?”.
Tôi choáng, câm nín một lúc rồi vỗ mạnh vai nó, “Vậy thì chỉ có thể nén bi thương mà thuận theo thôi chứ sao”.
Khương Duệ “xùy” một tiếng: “Chị không thể nói câu nào hay ho à!”. Nó vừa nói vừa ranh mãnh ngó quanh quẩn: “Chị, chị gặp được duyên phận chưa?”.
Tôi bực tức, “Gặp cái đầu mày. Đi thôi, ăn cơm”. “Khoan đã khoan đã”, nó vẫn kiên trì nhìn quanh, sau đó kéo tay tôi, “Kia kìa”.
Tôi chưa hiểu chuyện gì thì bị nó kéo tới trước mặt một nam sinh, Khương Duệ vui vẻ vỗ vai cậu bé kia, nói: “Trang Phi”.
Sau đó quay sang giới thiệu với tôi: “Chị, cậu ta là Trang Phi”.
Trang Phi?
Một cái tên như đã từng quen, tôi chưa kịp phản ứng thì Khương Duệ nói: “Bạn học của em, em trai của anh Trang, chị quên rồi à? Ồ, Trang Phi, đây là chị tôi”.
Hóa ra, là cậu ta.
Tôi quan sát cậu bé kia một lúc, cao ráo tuấn tú quả nhiên có vài phần giống Trang Tự, tôi cười nói: “Ừm, nhất thời chưa nhận ra, hai người cùng thi ở đây à?”.
Khương Duệ gật đầu, hỏi Trang Phi: “Nhà cậu không ai đi cùng à?”.
Trang Phi lắc đầu: “Không”, rồi như sợ chúng tôi nói gì, cậu giải thích: “Em bảo họ đừng tới, lúc anh em thi cũng đi một mình, em cũng có thể”.
Khương Duệ nói: “Nhà cậu xa vậy chắc chắn không về ăn cơm, hay đi ăn với bọn này?”.
Vừa nói vừa nhìn tôi, tôi đương nhiên chỉ biết gật đầu: “Hoan nghênh hoan nghênh!”.
Cá tính của Trang Phi chắc là rất rụt rè ý tứ, không chịu đi cùng, nhưng sở trường của cậu em họ tôi là thuyết phục người khác, cái gì mà “đều thi cùng trường”, “môn thi buổi chiều có câu này muốn hỏi cậu” đại loại thế, mấy câu thôi đã dụ dỗ được người ta đi ăn chung rồi.
Tôi đứng cạnh nghe mà mây đen bay đầy đầu.
Thời gian chúng tôi về khách sạn sớm hơn so với dự định, thức ăn chưa có nên tôi nhờ người lấy trà cho hai đứa uống giải khát, thư giãn.
Trang Phi khá trầm mặc, lặng lẽ nghe Khương Duệ nói huyên thuyên, tôi liếc nhìn cậu ta mấy cái, phát hiện hình như không ổn lắm, sắc mặt rất tái, vành mắt hơi sưng, có vẻ tâm sự trùng trùng.
Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi thẳng: “Em sao vậy, không khỏe à?”.
Trang Phi lắc đầu, rồi khựng lại, nói nhỏ: “Buổi sáng em dậy có hơi sốt, chóng mặt”.
Bất kỳ tình huống nào trong lúc thi đại học đều là chuyện lớn, tôi vội hỏi: “Giờ vẫn chóng mặt sao?”.
“Bây giờ thì không”, Trang Phi lắc đầu, “Chỉ hơi lo là buổi sáng không phát huy tốt”.
Khương Duệ tỏ ra hào sảng: “Không chóng mặt là được, đề thi buổi sáng trình độ đó thì cậu nhắm mắt cũng thi tốt, yên tâm đi!”.
Trang Phi lắc đầu: “Đề thì làm hết”.
“Vậy còn lo gì, cậu thế này không gọi là trạng thái không tốt, mà là hưng phấn quá mức, giống chị tôi ấy mà.”
Tôi sao nào? Tôi trừng mắt nhìn Khương Duệ.
Khương Duệ như một con mọt sách chính hiệu, bắt đầu cao giọng kể: “Cậu không biết chị tôi đâu, bình thường thành tích khá lắm là trung bình, mấy tháng trước kỳ thi mới liều mạng học, ai ngờ hôm thi lại sốt, bọn này tưởng chị ấy tiêu rồi, ai ngờ cuối cùng thành tích lại cao hơn bình thường mấy chục điểm, bọn này đều nói chị ấy chóng mặt mới thi tốt được vậy”.
“Thực lực mà, thực lực đấy!”, hê hê, đúng thế, làm sao quên chuyện đó được, đó là chuyện đắc ý nhất đời tôi, nên tôi vội tâng bốc ngay.
“Thật ư?”
“Đương nhiên là thật. Thực ra bình thường chị học cũng được lắm, vì nguyên nhân kỳ quặc nào đó mà không phát huy được, đúng hôm ấy sốt một cái là vũ trụ nhỏ của chị cuối cùng đã bùng nổ4…”
4 Xuất phát từ bộ truyện tranh nổi tiếng “Áo giáp vàng” của tác giả Kurumada Masami, các Thánh đấu sĩ lấy sức mạnh từ “tiểu vũ trụ nội tại” tức giác quan thứ bảy, khi sức mạnh họ tăng vọt cũng là lúc tiểu vũ trụ trong cơ thể bùng nổ. Ở đây ý chỉ khả năng của Hy Quang bùng nổ và phát huy.
Tôi cùng Khương Duệ tán dóc một hồi, Trang Phi trông không còn căng thẳng nữa, cười lên vẻ e thẹn, rồi khẽ nói: “Chị không giống với những gì chị Dung Dung nói”.
Vừa buột miệng, cậu ta như biết mình lỡ lời nên nhìn tôi vẻ hồi hộp. Tôi ngẩn người, thấy cậu ta căng thẳng thì giả vờ không để ý, thò đầu ra nhìn quanh.
“Thức ăn đâu rồi, sao chưa lên nhỉ?”
Khương Duệ hi hi ha ha nói chuyện khác với Trang Phi, cậu ta cũng nói theo, nhưng thi thoảng lại lén nhìn tôi, gương mặt có vẻ lo lắng.
Cậu ta đúng là một đứa bé nhạy cảm. Về sau thấy tôi vẫn bình thường mới hoàn toàn yên tâm, thở phào.
Tôi cũng nhẹ nhõm vì cậu ta thở phào.
Rất nhanh, thức ăn mang lên đúng giờ, Khương Duệ nhìn qua rồi trách: “Chị, chị keo kiệt quá, sao không ăn thịnh soạn, hôm nay em thi cơ mà?”.
Tôi trừng mắt: “Vì thi nên mới ăn bình thường đấy”.
Tuy gọi đồ ăn cho hai người nhưng ba người ăn cũng đủ. Ăn xong đuổi hai đứa lên lầu nghỉ, một mình tôi ngồi bên dưới, khó tránh khỏi nhớ tới câu Trang Phi nói. Dung Dung và nhà họ Trang là láng giềng lâu năm, Trang Phi và cô ta quen thân là dĩ nhiên, nhưng tôi không ngờ rằng cô ta lại nhắc tới tôi với em trai của Trang Tự. Không biết có được xem là vinh hạnh không.
Dung Dung nói gì với Trang Phi, tôi không muốn nghĩ tới, chỉ cảm thấy thật vô vị, thậm chí có phần hối hận, lẽ ra không nên gọi Trang Phi đi ăn cơm cùng, nếu ý tốt nhất thời bị xem là có mưu đồ gì thì tôi làm sao chịu nổi.
Nhưng hối hận thì hối hận, buổi chiều lúc thi xong môn Số học, tôi vẫn gọi Trang Phi đi về cùng, tôi nhớ là chúng tôi thuận đường. Trang Phi không từ chối, lên xe với vẻ ngại ngùng.