C
ó phải tôi luôn “khờ khạo” như thế nên Lâm Tự Sâm cứ bắt tôi làm thêm giờ không?
Tôi tắt đèn văn phòng lớn, đến văn phòng anh, gõ cửa hỏi: “Phó tổng, anh chưa đi sao? Tôi về trước nhé”.
“Khoan đã.”
Anh dọn dẹp văn kiện, tắt đèn văn phòng, rồi cùng tôi ra khỏi đó.
Ban đêm tòa nhà văn phòng đặc biệt yên tĩnh, cả tòa nhà như chỉ có tiếng bước chân của anh và tôi. Lặng lẽ đi một lúc, tôi không kìm được hỏi anh: “Phó tổng, tại sao anh cứ bắt tôi làm thêm giờ thế?”.
“Nhiếp Hy Quang, công ty này nhà cô có bốn mươi chín phần trăm cổ phần, lợi nhuận một nửa thuộc về nhà cô.”
“Thế nên?”
“Nên gọi người ta làm thêm giờ thì tôi có cảm giác tội lỗi, thấy như đang bóc lột giá trị thặng dư của nhân dân lao động”, anh dịu dàng nói, “Bảo cô làm thêm thì không có cảm giác tội lỗi”.
“…”, tôi nên nói gì đây?
“Còn nữa, Nhiếp Hy Quang, tan sở rồi cô có thể đừng gọi tôi là phó tổng nữa được không?”
“Tại sao?”
“À, sẽ có cảm giác tan sở rồi mà vẫn còn làm thuê cho cô vậy.”
“…”
Tôi có thể nói là, mấy hôm nay tôi đã quen với một Lâm Tự Sâm như thế rồi chăng? Chắc đó mới là bản tính của anh ấy? Tôi nhớ lại dáng vẻ của anh và bác sĩ Phương trò chuyện, có cảm giác tùy ý mà lại hóm hỉnh…
Trong lúc trò chuyện, chúng tôi đã ra khỏi văn phòng, tôi câm nín vẫy vẫy tay với anh: “Lâm Tự Sâm, tạm biệt!”.
Anh bỗng gọi, “Nhiếp Hy Quang, quay lại đây”.
Tôi lại chạy lại, “Sao vậy?”.
“Sáng nay, búp bê cầu phúc Vô Tích trên bàn tôi là cô đặt đó à?”
Tôi ngẩng lên nhìn trời, “Đúng thế, có người nói phải phán đoán mâu thuẫn chủ yếu, lần trước tôi về Tô Châu đứng đợi tàu ở ga, bỗng tỉnh ngộ ra, thế là mua một con ở đó, mười lăm tệ, không cần cảm ơn đâu ạ”.
“Ồ đúng rồi”, tôi bổ sung, “Cái đó là để anh treo trên xe, không phải đặt trên bàn đâu”.
Anh nhìn tôi, “Mua lâu rồi mà sao giờ mới đưa tôi?”. “Trước đó tôi bận xoa dịu vết thương lòng mà bữa ăn gây ra cho tôi”, một bữa cơm quẹt mất tất cả lương từ trước tới nay của tôi rồi…
“Vết thương lòng sâu đến thế à? Cô đưa sớm cho tôi thì chưa biết chừng tôi đã không quên mang theo ví rồi”, anh bỗng cười, đưa tôi một cái chai nhỏ, “Sản phẩm ba không, có dám dùng không?”.
Tôi đưa tay nhận lấy theo phản xạ, “Đây là gì thế?”.
Trong lòng bàn tay tôi là một cái chai nhỏ màu xanh lục bích, bằng ngọc, nhưng lại không hề có cảm giác mát lạnh mà ấm nóng, như luôn được ai đó nắm trong tay.
Tôi mở ra, mùi thuốc nhẹ nhàng thanh mát đưa đến.
“Cao đông y để trị sẹo.”
“Hả?”
“Những vết sẹo ngoài da của cô có thể dùng cái này để xóa mờ, hiệu quả rất tốt.”
“Cảm ơn…!”, tôi bỗng không biết nói gì, “Thực ra thì đã không sao rồi, sẹo sau này cũng mờ đi”.
“Nói thì thế nhưng bộ dạng cô bây giờ làm sao tôi đưa ra ngoài?”.
Cái gì mà đưa ra ngoài với không ra ngoài? Tôi nghi hoặc nhìn anh, còn nữa, vẻ mặt xét nét của anh là gì…
Lâm Tự Sâm đưa cho tôi một tấm thiệp màu đỏ.
“Tiệc cưới của bạn phó tổng Lâm? Chính là cô gái lần trước hét lên hại cậu té xuống hả?”, Vũ Hoa vừa hỏi vừa đưa cho tôi một quả táo đỏ.
“Ừ, anh ấy nói lần trước bạn anh ấy đi ngang Tô Châu đưa thiệp, kết quả thấy tớ trèo cửa sổ, giật mình hốt hoảng, hình như mắc chứng sợ độ cao… Quả táo này ngon thật.”
Tôi khen quả táo xong, tiếp tục: “Phó tổng Lâm nói cô ấy luôn cảm thấy áy náy, nên đặc biệt mời tớ tham dự lễ cưới, là mùng Một Tết ở Thượng Hải… Tớ có nên đi không?”.
Ân Khiết nói, “Đương nhiên là đi chứ! Ăn uống miễn phí tại sao không đi chứ! Ủa, cậu không cần đưa phong bì phải không?”.
Tôi không chắc lắm: “… Không cần hả? Haizzz, cái này không phải trọng tâm”.
“Sao không phải trọng tâm!”, Ân Khiết nhảy từ trên giường xuống, tay chân nhanh nhẹn mở thiệp mời ra, “Cậu xem này, ồ, tên cậu và phó tổng Lâm viết chung với nhau, vậy cậu không cần đi phong bì! Ủa, hình như mới thêm tên cậu vào”.
“Chắc chắn rồi, ban đầu người ta có quen biết tớ đâu.”
“Cũng phải. Dù sao không cần đi phong bì thì phải tham dự, cậu ăn mặc đẹp vào! Lát nữa về phòng cậu xem quần áo! Mục tiêu! Ăn uống miễn phí!”
… Sao tôi lại cảm thấy cô nàng còn thấy hưng phấn hơn mình nhỉ.
“Ối, nói ra thì cậu và phó tổng cùng tham gia tiệc cưới đó!”, Ân Khiết nhấn mạnh: “Tức là hoạn nạn mới biết chân tình! Nếu biết sớm nhảy lầu sẽ khiến phó tổng Lâm thay đổi cái nhìn về cậu thì cậu nên nhảy sớm mới phải!”.
Tôi trừng mắt: “Nếu bắt cậu nhảy từ lầu hai xuống để thăng chức cho cậu, cậu có nhảy không?”.
Ân Khiết tỏ ra khó xử: “Tăng bao nhiêu?”.
… Tôi quyết định phớt lờ cô nàng.
Chuyện đi đám cưới tôi cứ trì hoãn chưa trả lời Lâm Tự Sâm, nhưng ai ngờ không lâu sau, tôi lại nhận được một “quả bom đỏ”.
Là email lão đại gửi.
Thực ra hộp thư tôi đã lâu không đăng nhập, hôm đó vừa hay lại đăng ký một trang mạng nên phải vào hộp thư xác nhận, cho nên mới không bỏ lỡ lá thư bay giữa một đống thư quảng cáo.
“Dưa Hấu, mùng Hai tháng Một cậu có ở trong nước không, ở nước ngoài trước và sau lễ Giáng Sinh chắc được nghỉ lễ phải không, rảnh thì về nhé, bà đây cưới rồi! Nếu về nhất định phải đến nhé! Nếu ở nước ngoài thì phải gửi phong bao đấy! Điện thoại tớ ở Thượng Hải là 159xxxxxxxx, nhớ liên lạc với tớ, cái con nhóc kia, ra nước ngoài rồi là chẳng liên lạc gì với bọn này cả!”
Phía sau còn có một biểu tượng mắt mũi xếch ngược trông rất hung dữ, quả là có cảm giác lão đại.
Tôi choáng váng xem đi xem lại thư mấy lần, cũng không hiểu cái gì mà nước ngoài thì được nghỉ lễ Giáng Sinh, mây đen bay đầy đầu, tôi bấm số điện thoại trong email.
Rất nhanh, bên kia nghe máy: “A lô, xin chào, ai đấy ạ?”. “Tớ đây, Dưa Hấu.”
“Ủa, cái con bé Dưa Hấu chết tiệt, cuối cùng cũng biết liên lạc đó hả! Đợi chút, đây là số điện thoại trong nước, cậu vẫn ở đây à…?”
“… Tớ không ở đây thì ở đâu? Đây là số ở Vô Tích của tớ, các cậu có số điện thoại của tớ mà.”
Lão đại bên kia hỏi với vẻ sửng sốt: “Chẳng phải cậu ra nước ngoài du học hay sao?”.
“Ai nói thế?”, tôi ú ớ, “Tớ chỉ ra nước ngoài chơi một thời gian mà thôi. Tớ đã nhắn tin cho các cậu mà, bảo các cậu đưa địa chỉ đây để tớ gửi quà cho…”.
“Bọn tớ đều đổi số điện thoại Thượng Hải rồi mà?”
“…”
Được thôi, thực ra chẳng phải không nghĩ tới chuyện họ đổi số, bây giờ thời đại thông tin, muốn tìm cách liên lạc mới thì quá dễ dàng, thế nhưng về nước được ba tháng, tôi lại vô thức không đi tìm họ, cứ nghĩ qua một dạo nữa sẽ liên lạc, vậy là trì hoãn tới bây giờ…
“Tớ sai rồi… Lát nữa cậu nhắn cho tớ số điện thoại của mọi người nhé. Sao cậu lại nghĩ là tớ đi du học?”, cho dù không liên lạc được cũng không tới nỗi nghĩ như thế chứ.
“Hình như là Dung Dung nói, mà cậu cũng đâu đến Thịnh Viễn”, lão đại tỏ ra hoang mang.
Sao Dung Dung lại nói tôi đi du học? Tôi thấy hơi lạ, nhưng nhắc đến cô ta thì tôi chỉ muốn bỏ qua, nên chuyển đề tài, “Ồ, tớ giờ làm việc ở Tô Châu, không nói chuyện đó nữa, đám cưới của cậu chắc chắn tớ sẽ đến”.
“Sao cậu lại chạy tới Tô Châu?”, lão đại lẩm bẩm, “Chỉ đến không thì không được, tất cả các cậu phải đến sớm một ngày để giúp tớ, mùng Một đến nhé, dù sao Tô Châu cũng gần. Hê hê, bọn mình nghèo, sảnh cưới phải tự trang trí”.
Tất cả mọi người?
…
Tôi khựng lại, rồi từ chối ngay: “Mùng Một chắc tớ không đi được, cậu biết là ‘tài vụ’ đầu tháng phải làm thêm giờ mà…”.
“Nguyên Đán cũng làm thêm à?”, lão đại nghi ngờ.
“Phải phải, tàn bạo vô nhân đạo lắm!”, tôi sợ cô nàng níu kéo, vội cười hê hê, “Cưới nhanh thế, lão đại chắc cậu không…”.
Lão đại có lẽ bị nghi ngờ quá nhiều lần nên lập tức bùng nổ: “Bà đây không có thai đâu nhé! Khỉ thật, cái đám này đứa nào cũng bậy bạ!”.
“Tớ có nói cậu mang thai đâu”, tôi kêu oan.
“Vậy lúc nãy cậu định nói gì?”
Tôi ngẫm nghĩ, “Tớ định nói… Lão đại chắc cậu không… làm cho chồng cậu có thai chứ = =”.
Bên kia im lặng, sau đó là một tràng cười man rợ: “Ha ha ha ha ha ha! Không sai, chính là thế! Dưa Hấu à, bao nhiêu người mà chỉ có cậu nhìn thấu chân tướng! Ha ha ha ha, sang năm anh ấy sinh con xong, cậu đến uống rượu mừng nhé!”.
Tôi bị tràng cười của cô nàng làm run lẩy bẩy: “Lão đại, cậu dễ cười thật đấy!”.
“Buồn cười thật mà, nói nghe này, Hy Quang, tâm trạng cậu tốt quá nhỉ!”
Tôi ngớ ra, “Có sao?”.
“Có! Qua điện thoại là ngửi thấy được.”
Cúp máy xong, tôi chống cằm thẫn thờ. Ngay cả lão đại bên kia cũng nhận ra tâm trạng tôi rất tốt, xem ra tâm trạng tôi tốt thật, nhưng rốt cuộc là vì sao nhỉ, hình như cũng chẳng xảy ra chuyện gì vui đến kinh thiên động địa mà.
Chẳng lẽ…
Tôi bất giác liếc nhìn Lâm Tự Sâm đang ở trong văn phòng phó tổng.
… Chẳng lẽ là vì cuối cùng đã có một anh chàng siêu đẹp trai giải trừ thù hận với tôi?
Ừ, chắc chắn là thế, đó là một chuyện đáng yêu biết bao đáng mừng biết bao, tôi và Lâm Tự Sâm, trước khi hết năm, sau khi anh bị tai nạn và tôi nhảy lầu, cuối cùng đã bước vào…
Quan hệ cấp trên cấp dưới hài hòa tuyệt đẹp. Rất vất vả đấy!
Còn trắc trở hơn cả người ta yêu nhau nữa đấy! Thế nên, tôi đưa ra kết luận!
Để tiếp tục duy trì quan hệ thân thiện hiện tại, tiệc cưới của bạn anh tôi phải đi! Không thể để người ta làm đám cưới với tâm trạng áy náy được!