• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Tôi như ánh dương rạng rỡ
  3. Trang 30

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 29
  • 30
  • 31
  • More pages
  • 45
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 29
  • 30
  • 31
  • More pages
  • 45
  • Sau

Chương 25

Ở

nhà ăn canh sườn như ý nguyện mấy ngày liền, tôi với da dẻ hồng nhuận quay về công ty. Ân Khiết và Vũ Hoa mỗi người một tay túm lấy tôi, nhéo thịt trên người tôi.

“Mập rồi, phải đến năm cân là ít.”

“… Các cậu là đồ ghen tỵ.”

Ân Khiết thì như phát điên lên: “Tớ không ghen tỵ mà được à? Cậu thì ngày ngày ăn uống no đủ, bà đây thì bị việc dồn gấp đôi đó!”.

Tôi chìa tay ra: “Đấy thấy không, bình thường tớ làm thay cậu bao nhiêu là việc, biết tớ quan trọng đến thế nào chưa hả?”.

Ân Khiết nũng nịu: “Biết rồi đại gia, sau này tớ không bao giờ dám quên mang chìa khóa nữa, cậu có biết không bây giờ chuyện tớ không mang chìa khóa đã nổi tiếng khắp công ty? Thứ Sáu tuần trước tớ mang văn kiện đến cho phó tổng Lâm, trước khi đi anh ấy còn tỏ ra nghiêm túc nhắc tớ ‘Sau này đừng quên mang chìa khóa nữa nhé!’… Khiến tớ muốn chết quá!”.

“Ha ha ha, cô còn mặt mũi nào than vãn nữa, Tiểu Nhiếp bị cái tật bừa bãi của cô hại thảm rồi!”, Vương Tề bước tới chọc cô nàng một câu, lại nói với tôi, “Tiểu Nhiếp giờ cô đã khỏe hẳn chưa? Phòng chúng ta vốn định đi thăm cô, nhưng phó tổng Lâm nói bệnh của cô cần tĩnh dưỡng, đông người quá thì không thích hợp nên chúng tôi không đi, cô đừng trách nhé”.

“À, không đâu.”

Lâm Tự Sâm… Nghe họ nhắc đến anh, tôi có chút bần thần, không biết về lại công ty thì sẽ như thế nào…

Rất nhanh, sáng thứ Hai tôi gặp Lâm Tự Sâm.

Buổi sáng không có chuyện gì gấp, theo phong cách của anh, mấy câu dặn dò công việc là kết thúc, có lúc không tới năm phút. Nhưng lần này trước khi kết thúc, anh bỗng nói: “Gần đây tôi nghe người ta nói, phong thủy của phòng chúng ta có vấn đề”.

Mọi người nhìn nhau, Ân Khiết nói nhỏ: “Sao em không nghe thấy nhỉ? Ai nói lung tung thế, truyền đến cả tai phó tổng Lâm. Đợi mà gặp xui xẻo đi!”.

Những người khác cũng tỏ ra tức tối.

Thế nhưng Lâm Tự Sâm không có ý truy cứu, đột ngột chuyển hướng: “Có điều tháng trước tôi gặp tai nạn xe, tháng này lại có đồng nghiệp, ừm, nhảy lầu, người ta có suy nghĩ đó cũng khó tránh khỏi”.

Nhảy lầu… Tôi đang cầm ly nước lên uống, suýt thì phun trà ra.

“Nên tôi định tuần này phòng chúng ta ra ngoài tụ tập ăn uống, cũng để đổi vận.”

Tụ tập có khả năng đổi vận? Tôi thấy chấn động, còn chưa kịp tỏ ra bàng hoàng thì đã nghe anh nói tiếp, “Lần này đương nhiên không thể tính vào chi phí công, nên sẽ do tôi và Nhiếp Hy Quang cùng nhau trả”.

…

Sửng sốt - là vẻ mặt mọi người nhìn tôi.

Sửng sốt - là vẻ mặt tôi nhìn Lâm Tự Sâm.

Tôi yếu ớt hỏi: “Tại sao tôi cũng phải chia tiền?”.

Những phòng khác đều do lão đại mời mà!

Lâm Tự Sâm tỏ ra liêm khiết: “Lẽ nào không phải do chúng ta liên tiếp xảy ra chuyện nên mới có lời đồn đại?”.

… Thế mà cũng được? Hơn nữa, anh đừng có nói như thể chúng ta gây ra scandal được không…

Cuối cùng tôi chỉ có thể hỏi: “Đắt không?”.

Lâm Tự Sâm cười tủm tỉm với tôi.

Tôi đã trải qua một ngày trong đủ ánh mắt kỳ quái của các đồng nghiệp…

Ân Khiết nói với vẻ lo âu: “Ôi chà, chỗ mà phó tổng Lâm chọn liệu có đắt quá không? Theo như ban đêm tớ quan sát chòm sao chiếu mệnh thì chắc chắn cậu thuộc ‘Tộc ánh trăng9’, có cần tớ cho cậu mượn một ít không!”.

9 Từ lóng trong tiếng Trung Quốc ý chỉ những người mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu.

Tôi thực sự cảm thấy đúng là một tai họa từ trời rơi xuống, mời thì không vấn đề, còn mời khách để đổi vận thì… có chút phá vỡ IQ của tôi rồi.

“Vậy cậu quan sát chòm sao chiếu mệnh của tớ xem, tớ không mang theo ví tiền để phó tổng Lâm trả một mình thì sao?”

Ân Khiết nhìn tôi kỳ thị: “Cái này không cần quan sát chòm sao, tớ đoán bằng đầu gối cũng biết là hôm sau cậu sẽ làm thêm, mà còn rất thê thảm”.

“Cậu đừng lo, với phong độ và nhân phẩm của phó tổng Lâm của chúng ta, thì cũng chỉ là nói vậy thôi, sẽ không bắt cậu trả tiền thật đâu, làm ơn đi, cho dù bắt cậu trả tiền cũng sẽ không đắt lắm đâu.”

Thế là tôi chỉ có thể ngoan ngoãn xách theo ví tiền, đợi phó tổng Lâm gọi. Kết quả là Ân Khiết đã đánh giá quá cao nhân phẩm của Lâm Tự Sâm…

Cho dù đắt thì mọi người cũng rất kinh ngạc mừng rỡ vì được ăn hoành tráng thế này, tôi lại không phải xót tiền thật sự, chẳng qua là nhờ vả Ân Khiết là được. Vấn đề là…

Mọi người ăn xong, Lâm Tự Sâm đứng lên thanh toán, Ân Khiết kéo ống tay áo tôi, tỏ vẻ: Xem kìa, tớ nói không sai chứ, phó tổng Lâm quả nhiên đi tính tiền một mình.

Tôi giơ ngón cái lên khen ngợi cô nàng.

Sau đó tôi nhận được tin nhắn của Lâm Tự Sâm: Đến quầy tính tiền.

Tôi ngơ ngác đứng lên ra đó, mọi người tưởng tôi đi vệ sinh nên không chú ý. Đến quầy, phó tổng Lâm khẽ tựa vào quầy, hơi mỉm cười, nói với tôi không chút ngượng ngập: “Nhiếp Hy Quang, tôi quên mang tiền rồi”.

“…”

Hàng ngàn vạn cảm xúc chạy vọt qua, các bạn sẽ không hiểu được đâu.

Tôi lặng lẽ lấy card ra quẹt, Lâm Tự Sâm đứng cạnh nhìn, tôi cứ cảm thấy ánh mắt anh đặc biệt sáng, giống như là đùa cợt được tôi làm anh rất đắc ý vậy.

Hừm, đó là ảo giác chăng? Phó tổng của chúng tôi không thể vô lại như thế được.

Tôi lặng lẽ lấy lại thẻ, nhìn anh đầy kỳ thị, nhưng trong lòng thực ra không hề tức giận. Ăn bao nhiêu bữa cơm của anh rồi, mời anh ăn là điều hiển nhiên.

“Tôi nhớ ra rồi, số tiền nằm viện lần trước tôi vẫn chưa trả lại anh.”

“…”

Tôi lắc lắc tấm thẻ ngân hàng, “Hết nợ nhau nhé?”.

Anh cười, “Ừ, hết nợ rồi”.

Lúc về, đa số đều bắt taxi, bởi Ân Khiết khá là vô sỉ, nên ngay lúc đầu tôi đã bị cô nàng kéo lên xe của Lâm Tự Sâm… Đương nhiên tôi cũng phối hợp…

Ngồi cùng xe còn có hai đồng nghiệp khác.

Đồng nghiệp nam ngồi ở ghế phụ cứ cảm kích Lâm Tự Sâm: “Thật không ngờ phó tổng lại mời chúng em ăn bữa thịnh soạn như thế!”.

“Đừng khách sáo.”

Giọng Lâm Tự Sâm thản nhiên đến không thể thản nhiên hơn.

“Bữa này chắc là rất đắt ạ?”

“Ừm, cũng tạm.”

…

Tôi chỉ có thể lặng lẽ gục đầu lên người Ân Khiết.

Ân Khiết giật mình, lắc lắc tôi, “Hy Quang cậu sao thế? Say xe hả?”.

“Không… ăn no quá thôi.” Ân Khiết: “…”.

Tôi nghe thấy rất rõ ràng tiếng cười khẽ vẳng đến từ phía trước.

Thoáng chốc đã đến công ty, chúng tôi xuống xe, vẫy tay chào từ biệt Lâm Tự Sâm. Đi được một đoạn ngắn, tôi quay đầu lại.

Tôi bỗng thấy có phần bất an.

Mọi thứ sao không chân thực thế này.

Trước kia còn như kẻ thù, thật sự có thể thoáng chốc đã như bạn bè được sao? Trêu đùa nhau chọc ghẹo nhau…

Có thể thay đổi nhanh thế ư?

“Đợi tớ một chút”, tôi nói với Ân Khiết, rồi chạy ngược lại. Xe Lâm Tự Sâm chưa đi, chắc thấy tôi chạy lại nên anh xuống xe.

“Để quên đồ trên xe à?”

“Không”, tôi lắc đầu, thở hổn hển, đứng trước mặt anh, ngẩng lên nghiêm túc hỏi anh: “Lâm Tự Sâm, chúng ta thật sự hòa giải rồi sao?”.

Anh nhìn tôi chăm chú, nói chắc nịch như đinh đóng cột, “Ừ”.

Tôi bỗng cảm thấy tâm trạng thật tốt, sau đó lại nhớ ra, hỏi anh: “Vậy trước kia rốt cuộc là vì sao anh ghét tôi thế?”.

Đêm đầu đông, ánh đèn đường hiu hắt. Xung quanh vắng lặng tịch mịch.

Tôi tưởng sẽ không có được câu trả lời, nhưng lại nghe giọng nói trầm trầm dịu dàng của anh.

“Vì cô vô tư quá.”

“… Gì cơ?”, tôi nghi ngờ mình nghe nhầm.

“Vì cô vô tư quá”, anh nói, ngừng một chút rồi bổ sung, “Lại quá đãng trí”.

Cái gì thế này…

Tôi vẫn định hỏi tiếp nhưng anh đã không cho tôi cơ hội: “Được rồi, cô nên về đi, họ đang nhìn chúng ta đấy”.

Tôi quay lại, quả nhiên Ân Khiết và mọi người đang nhìn chúng tôi bằng ánh mắt “đắm đuối”…

Tôi đành mây đen đầy đầu chào tạm biệt anh.

Trên đường về, tôi vắt cạn não ra cuối cùng cũng hiểu được ý của Lâm Tự Sâm, vô tư, đãng trí, tức là nói tôi ngờ nghệch khờ khạo chứ gì.

Ân Khiết tò mò hỏi tôi, “Lúc nãy cậu và phó tổng Lâm nói gì đó?”.

“Tớ hỏi phó tổng Lâm trước kia vì sao ghét tớ.”

Ân Khiết thắc mắc, “Anh ấy nói sao?”.

“Ờ”, tôi gật đầu, u sầu giải thích cho cô nàng nghe, “Anh ấy nói tớ quá khờ khạo”.