Dành tặng Yuriko
phần một: tên bàn giấy và cậu bé đểnh đoảng
Cô không hề thấy thoải mái khi lái chiếc xe này. Nó quá to lớn, quá xa lạ, quá đậm phong cách của chồng cô. Còn giọng phụ nữ trong hệ thống định vị thì không chịu câm đi cho rảnh.
"Cố vòng theo hình chữ U… vòng theo hình chữ U".
Lúc này đã muộn. Cô chẳng biết gì về nơi đây cả. Chiếc BMW X5 to lớn lăn bánh qua con đường với những cửa hiệu cũ kỹ, những khu mua sắm xấu xí, những khu đất tối tăm có căng dây thép gai bảo vệ. Chỗ nào cũng thấy trẻ con. Chúng tụ tập thành từng nhóm ba, bốn đứa bên cạnh mấy chiếc xe đạp. Ánh sáng từ những chiếc điện thoại di động lóe lên qua kẽ tay chúng. Khuôn mặt chúng giấu trong chiếc mũ trùm đầu liền với áo khoác.
"Hãy vòng theo hình chữ U…".
"Tôi đang cố đây!", cô hét lên, đột nhiên nhận ra dường như cô vừa uống hơi nhiều.
Mọi cặp mắt đều dõi theo cô. Ít nhất là cô cảm thấy thế. Cách ăn mặc của cô quá sang trọng so với nơi này, chiếc xe rõ ràng quá đắt. Lẽ ra cô nên lái chiếc xe nhỏ cà tàng của mình. Nhưng chồng cô cứ ép cô đi chiếc BMW X5 - anh nói rằng như thế cô sẽ cảm thấy an toàn hơn.
Mà đúng thật.
Cảnh vật thay đổi. Đột nhiên, những cửa hàng rệu rã, khu mua sắm và đám trẻ ủ rũ biến mất. Không còn dấu hiệu nào của sự sống. Chỉ còn lại những con đường với cái… gọi là gì nhỉ? – nhà kho. Những nhà kho cũ. Những tòa nhà lớn đen sì với khung cửa sổ dài trên mái đã vỡ nát. Trông như chúng đã bị bỏ hoang nhiều năm, như đang mục ruỗng, như đang chờ được quét sạch đi để xây mới. Chiếc xe đồ sộ lướt qua những con phố chết. Có thể cô mới chỉ ở cách nhà vài dặm, nhưng chỗ này đã không còn giống thị trấn của cô nữa rồi.
"Hãy vòng theo hình chữ U…".
"Trời ạ, nhét giẻ vào miệng đi!", cô hét lên. Và ngay lúc đó cô nhìn thấy nó.
Thằng bé đang nằm giữa đường, co rúm, nhưng một cánh tay đang đỡ lấy đầu. Chân cô chạm vào phanh, nhưng chỉ trong khoảnh khắc. Chính cánh tay làm thành cái gối cho thằng bé khiến cô cảm thấy điều này không ổn, hoàn toàn không ổn, rằng đây là dấu hiệu của một chuyện rắc rối.
Thế là cô không dừng lại.
Cô đạp ga và đánh tay lái, lạng tránh thằng bé ở giây cuối cùng. Nhìn qua kính chiếu hậu, cô thấy thằng bé vẫn không động đậy. Chiếc xe suýt đâm vào nó, vậy mà nó vẫn nằm yên không nhúc nhích. Cô chợt nhận ra mình đã nhầm.
Đúng là có người bị thương, cô nghĩ vậy. Có người đang cần cô giúp đỡ.
Chiếc xe dừng lại.
Cô rút điện thoại ra. Không có tín hiệu.
Rốt cuộc rồi cô cũng làm theo người phụ nữ trên hệ thống định vị, vòng theo hình chữ U, vội tấp vào một trạm xăng bỏ hoang. Không một máy bơm xăng, nhưng trên mái vẫn còn lờ mờ tên một công ty xăng dầu. Bao quanh trạm xăng là một dãy tường thấp và nói chung nơi đây đã trở thành một bãi rác. Vôi gạch ngổn ngang khắp nơi. Một chiếc túi xách màu đen bị cắn nát, còn nguyên những dấu răng sắc nhọn, một chiếc xe bị cháy, một lò nướng nhớp nháp đen đúa, và vài chiếc máy tính với màn hình không còn nguyên vẹn. Bỗng dưng giống như lái xe trên mặt trăng vậy. Chiếc BMW X5 đè lên một thứ mà chỉ có Chúa mới biết là gì và giờ cô cảm thấy mừng vì đã lái chiếc xe này.
Cô dừng xe cạnh một ổ gà nơi trước kia từng đặt một máy bơm xăng, chồm tới trước, vẫn để xe nổ máy, nhìn chăm chú vào thằng bé ở giữa đường đang được ánh đèn pha của chiếc xe chiếu thẳng vào người.
Và cô vẫn không biết.
Cô không biết liệu thằng bé có bị thương thật không. Cô không thể bỏ mặc thằng bé nằm đó. Nhưng cô không thể ra khỏi xe.
Rồi cô nhấn ga chạy qua cái trạm xăng hoang phế đó. Chiếc xe lớn tròng trành, xóc nảy, và suốt đoạn đường đó, qua kính chiếu hậu, cô luôn quan sát thằng bé được đèn xe rọi sáng cứ lùi dần lại phía sau.
Nó không hề động đậy.
Nhưng cô biết rằng cô sẽ không ra khỏi xe. Cô vòng xe trở ra đường cái, chạy ngược về hướng lúc nãy. Giọng người phụ nữ trong hệ thống định vị đã tắt như thể cuối cùng cũng hài lòng.
Mấy viên cảnh sát ở đồn tỏ ra thông cảm. Họ nói cô làm như vậy là đúng. Bạn không được ra khỏi xe ở những chỗ như thế. Một cảnh sát trẻ tóc đỏ mặc sắc phục và đeo cà vạt chở cô quay lại chỗ cô nhìn thấy thằng bé trên đường.
Và nó đã biến mất.
Viên cảnh sát và người phụ nữ bước ra khỏi chiếc xe không một vết xước. Hay đây không phải nơi lúc nãy? Không, chắc chắn là nơi này mà. Cô nhận ra trạm xăng với cái tên đã mờ. Chỗ này, cô khẳng định.
Và lúc này họ nhìn thấy cái xác.
Chắc thằng bé này đã nấp sau bức tường thấp bao quanh trạm xăng. Chờ cô dừng lại. Chờ cô bước ra xe để giúp bạn nó. Chờ cô làm một việc đúng, mà rất có thể là một việc sai lầm.
Và khi người phụ nữ quay đầu xe, khi cuối cùng cô cũng vòng theo hình chữ U, cô đã cán qua người thằng bé.
Đứa đang nấp, đứa đang chờ. Cô vội nhìn đi chỗ khác nhưng không đủ nhanh để tránh trông thấy vết bánh xe hằn trên gương mặt nó. Còn trẻ quá, cô nghĩ. Vẫn còn là một cậu bé mới lớn. Quá trẻ để phải chịu điều đó.
Rồi nó nói gì đó khiến cả người phụ nữ và viên cảnh sát kêu thét lên.
Hình như nó còn sống. Hình như nó vẫn còn sống.
Nhưng không được lâu.
Tại bệnh viện, sau khi cậu bé vô danh được thông báo đã chết trên truyền hình, viên cảnh sát tóc đỏ đứng cùng y tá trực và ký vào tờ khai nhận những di vật trong túi thằng bé. Viên cảnh sát lần lượt bỏ từng cái một vào chiếc túi ni lông nhỏ.
Vài chiếc chìa khóa. Một cái thẻ Oyster(1). Một cái ví có ảnh em bé ở độ tuổi chập chững biết đi. Bé trai, viên cảnh sát nghĩ, vì nó mặc chiếc áo liền quần màu xanh. Một người phụ nữ đang bế đứa bé. Có thể thấy được bàn tay, cánh tay và một phần nụ cười của cô.
Có một xấp thẻ tín dụng, mỗi cái mang một tên khác nhau. Hiroshi Yamamoto. Deirdre Smith. Elisa- beth Kubler-Ross. Mấy mẩu giấy viết tay nhăn nhúm. Và một chiếc điện thoại rẻ tiền vẫn đang bật. Đột nhiên, đèn lóe sáng và chuông reng. Những giai điệu quen thuộc. Viên cảnh sát đặt nó qua một bên và nhìn chằm chằm như để cố ghi nhớ từng nốt nhạc.
Cuối cùng là một chiếc thẻ màu xanh nước biển. Viên cảnh sát nhìn chiếc thẻ.
Chỉ có thế.
Chỉ là chiếc thẻ màu xanh với vài dòng chữ trắng và những chấm đỏ tạo thành hình trái tim.
Còn người phụ nữ ở nhà, an toàn và ấm cúng, nhưng vẫn run rẩy bên chồng và một ly rượu. Người chồng cảm ơn Chúa vì cô đã làm một việc khôn ngoan là ở lại trong xe.
Cô nhấp một ngụm rượu và cũng thầm cảm ơn Chúa.
Trong truyện cổ tích ngày xửa ngày xưa, cô sẽ bước ra khỏi xe. Cô sẽ đưa tay cứu lấy thằng bé.
Nhưng người ta không còn bé nữa.