• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Trọn đời bên em
  3. Trang 4

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 3
  • 4
  • 5
  • More pages
  • 29
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 3
  • 4
  • 5
  • More pages
  • 29
  • Sau

Chương 1

Năm 1917

LINNEA BRANDONBERG không buồn ngủ cũng chẳng quá tỉnh táo, thế nhưng cô lại rơi vào trạng thái mơ hồ, lần này là do tiếng vang ngày càng lớn của tiếng động từ sàn tàu. Chân cô khép lại nghiêm chỉnh, thường thì cô sẽ nhìn xuống để chiêm ngưỡng đôi giày đẹp nhất đời mình.

Đó là đôi giày cao gót da trơn tinh xảo, ngón chân cô được phủ trong hai mũi giày màu đen mềm mại, ôm lấy không chỉ bàn chân mà còn lên tới tận mắt cá.

Kỳ diệu biết bao khi dù chẳng hề có cúc bấm hay dây buộc, chúng vẫn có thể đi một cách vững chãi chỉ với một miếng đệm đàn hồi cứng, chạy từ giữa gót lên tới xương mắt cá chân ở hai bên. Nhưng điều tuyệt nhất trong tất cả mọi thứ thì đây chính là đôi giày cao gót đầu tiên mà cô sở hữu. Cho dù gót giày chỉ thêm vào chiều cao của cô vỏn vẹn ba phân nhưng lại khiến cô trưởng thành hơn nhiều.

Cô hy vọng thế.

Anh, người hiệu trưởng bảnh bao của các trường học, điều khiển cỗ xe hai người Stanhope chất lừ được kéo bởi những con ngựa chiến máu lửa bóng bẩy... sẽ đứng đó - nơi nhà ga - khi cô đến nơi.

“Cô Brandonberg?” Giọng anh nghe thật vui tươi và đậm chất văn hoa, nụ cười rạng rỡ vỡ òa trên khuôn mặt điển trai khi anh tháo chiếc mũ làm từ lông hải ly khỏi đầu, để lộ mái tóc màu lúa mạch đen bóng dưới ánh hoàng hôn.

“Ngài Dahl phải không?”

“Đúng thế. Chúng tôi rất vui khi cuối cùng cô cũng đã có mặt ở nơi đây. Ồ, cho phép tôi... để tôi giúp cô xách va li!” Khi anh cất va li vào ngăn để hành lý của cỗ xe ngựa, cô để ý tới bộ trang phục màu đen bóng bẩy anh đang mặc, những đường cắt may đẹp đẽ, tinh tế ôm sát vai, khi anh xoay người giúp cô lên xe, cô cũng nhận ra lớp hồ dán trên cổ áo anh còn mới cứng, tinh tươm và chỉ để dành cho dịp này. “Giờ thì cẩn thận nào!” Anh sở hữu đôi tay tuyệt vời, những ngón tay dài và xanh xao bồn chồn nắm lấy tay cô khi giúp cô lên xe.

Chiếc roi sậy mỏng manh quất lên đầu lũ ngựa, chúng bắt đầu tăng tốc, khuỷu tay anh khẽ chạm vào khuỷu tay cô.

“Cô Brandonberg, cô sẽ thấy nhà hát opera phía bên trái, đó là công trình mới nhất của chúng tôi, và với cơ hội đầu tiên này, tôi hy vọng chúng ta có thể cùng nhau tới xem một buổi trình diễn.”

“Ôi, nhà hát ư!” Cô há hốc miệng với vẻ ngạc nhiên đầy nữ tính. Cô cũng không quên tế nhị đặt một bàn tay lên ngực trái. “Ôi, tôi không ngờ nơi này cũng có nhà hát đấy!”

“Quý cô trẻ tuổi nhan sắc như cô sẽ khiến mọi diễn viên phải xấu hổ mất thôi.” Nụ cười của anh như nhòa đi dưới ánh mặt trời trong lúc anh quét ánh mắt tán dương lên đôi giày nhỏ, bộ đồ len sợi mới tinh và chiếc mũ đầu tiên cô sở hữu - chiếc duy nhất không có vành rộng kiểu trẻ con. “Tôi hy vọng cô sẽ không nghĩ tôi thật mạo muội nếu nói rằng cô có gu thời trang thật tinh tế, cô Brandonberg...”

“Cô Brandonberg?” Giọng nói trong trí tưởng tượng của cô mờ dần khi người soát vé làm cô bừng tỉnh, ông ta đang nghiêng hẳn người qua chiếc ghế trống để chạm vào vai cô. “Trạm kế tiếp là Alamo, Bắc Dakota.”

Cô ngồi thẳng người dậy, tặng cho người đàn ông lớn tuổi một nụ cười. “Ồ, cảm ơn!”

Ông ta giơ tay chạm vào vành chiếc mũ xanh trên đầu trước khi gật đầu chào cô và rời đi.

Bên ngoài, những đồng cỏ lướt qua bằng phẳng và vô tận. Cô chăm chú nhìn ra cửa sổ nhưng chẳng thấy bất cứ dấu hiệu nào của thị trấn. Con tàu bắt đầu giảm tốc khi tiếng còi hú lên, sau đó dần chìm vào yên lặng, chỉ còn lại tiếng xình xịch của những bánh xe đang chuẩn bị chuyển sang ray nối bằng thép.

Tim cô đập thình thịch đầy chờ đợi, lần này, khi cô đặt tay lên ngực trái, chẳng có chút giả vờ nào hết. Cô sẽ thấy nơi đó sớm thôi, nơi chỉ có một từ duy nhất trên bản đồ; Cô cũng sẽ gặp họ sớm thôi, những người sẽ trở thành một phần trong cuộc sống thường nhật của cô, những học sinh, những người bạn, thậm chí còn có thể là người mà cô dốc bầu tâm sự. Nhưng mỗi khuôn mặt mới cô gặp đều là của người xa lạ. Cô ước cả trăm lần mình quen biết dù chỉ một người ở Alamo. Chỉ một.

Có gì phải sợ. Chỉ là chút hồi hộp mà thôi.

Cô đưa tay ra sau gáy để kiểm tra lại mái tóc mà mình vẫn chưa tạo kiểu thành thạo, mối buộc dường như đã trở nên lỏng lẻo. Những ngón tay đang run rẩy của cô cố định lại mớ kẹp tóc, rồi cô vuốt phẳng váy, liếc nhìn đôi giày mới để lấy thêm chút tự tin khi con tàu gắt gỏng rít lên đầy mệt mỏi, rồi lắc lư trước khi dừng hẳn.

Brandonberg thân mến, ta nào thấy thị trấn đâu?

Đặt va li xuống lối đi, cô liếc mắt qua khung cửa sổ, tất cả những gì cô thấy chỉ là một nhà ga nhỏ của thị trấn, khu nhà bằng gỗ được sơn màu trắng củ cải với cửa sổ kiểu sáu ô. Cửa sổ ở cạnh hông cửa chính đối diện với nhà chờ có mái che được cố định trên bốn cột trụ.

Cô nhìn nó thêm lần nữa rồi vội vã thoát khỏi khoang hành khách để bước ra cái nắng chói chang của tháng Chín, tiếng gót giày bước nhanh của cô nện trên các bậc xuống bằng kim loại của đoàn tàu.

Cô đảo mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm hình dáng trông giống của hiệu trưởng nhà trường. Cô mất hết tinh thần khi chỉ thấy một người duy nhất xuất hiện trong tầm mắt: Người đàn ông đang đứng dưới bóng râm của mái hiên nhà ga. Nhưng xét về trang phục thì hẳn là anh ta không phải người cô cần tìm. Tuy nhiên, rất có thể anh ta là phụ huynh của một trong những học sinh của cô. Cô nặn ra một nụ cười khẽ với anh ta. Nhưng anh ta vẫn duy trì tư thế cũ, hai bàn tay móc vào yếm quần kẻ sọc, chiếc mũ rơm dính đầy mồ hôi che khuất đôi mắt.

Hít một hơi thật sâu đầy tự tin, cô băng qua nhà ga để tiến vào bên trong, nhưng chỉ nhìn thấy người bán vé đang bận bịu gõ lách cách bức điện báo sau ô cửa sổ ở quầy hàng của mình.

“Xin lỗi, thưa ngài?”

Ông ta quay lại, đẩy tấm nhựa che màu xanh lá cây lên quá đầu rồi mỉm cười. “Vâng?”

“Tôi đến gặp Ngài Frederic Dahl. Ngài có biết ngài ấy không?”

“Tôi biết. Nhưng không thấy ông ta xuất hiện quanh đây. Ngồi chờ một chút, có lẽ ông ta sẽ xuất hiện sớm thôi.”

Dạ dày cô bắt đầu thắt lại. Cô nên làm gì đây?

Quá lo lắng để có thể ngồi yên một chỗ, cô quyết định đứng chờ bên ngoài. Cô chọn cho mình trạm tiếp theo là phía hành lang đối diện với nơi người nông dân đang đứng, đặt va li xuống và đợi.

Nhiều phút cứ thế trôi qua. Cô liếc mắt về phía người lạ mặt, bắt quả tang anh ta cũng đang soi mói cô, cô xấu hổ chuyển sự chú ý sang chiếc xe lửa. Nó gắt gỏng rít lên, phun những làn hơi nước qua ống khói, có vẻ như nó phải tốn khá nhiều thời gian mới có thể trở lại con đường của mình.

Cô lại cố tình liếc về phía người đàn ông, nhưng khoảnh khắc cô quay sang anh ta, anh ta nhanh chóng dán mắt trở lại cửa tàu.

Theodore Westgaard mải mê nghiên cứu các bậc lên xuống của con tàu, chờ đợi vị giáo viên mới xuất hiện, nhưng đã ba phút trôi qua và người duy nhất bước xuống chỉ là một cô gái gầy nhom đang chơi trò trưởng thành với chiếc mũ và đôi giày của mẹ cô ta. Anh nhìn sang cô lần thứ hai, nhưng lần này bị cô bắt gặp, anh cảm thấy xấu hổ và đưa mắt trở lại cửa tàu.

Cứ nhìn đi, Brandonberg, nhìn tiếp đi. Mình vẫn phải khai thác anh ta thêm chút nữa.

Anh ta lôi đồng hồ trong túi quần ra để kiểm tra thời gian, rê chân một cách thiếu kiên nhẫn. Cô vẫn tiếp tục quan sát anh, nhưng ánh mắt họ gần như không giao nhau thêm lần nào trước khi cô khoanh tay và hướng sự chú ý về phía đường ray.

Anh cũng bí mật nghiên cứu cô.

Mười sáu tuổi, hoặc khoảng đó, anh đoán, kẻ đang sợ hãi cái bóng của chính mình và lo lắng rằng ai đó có thể đọc được điều này. Một tạo vật nhỏ dễ thương, dù chiếc mũ gắn lông vũ trông thật nực cười. Cô vẫn nên cột bím tóc và đi giày bệt thì hơn.

Trước vẻ ngạc nhiên của Westgaard, trước khi có bất kỳ ai đó kịp bước khỏi tàu, người soát vé đã nhấc chiếc bục cầm tay và quẳng nó vào khoang, vẫy tay ra hiệu cho người lái. Con tàu ầm ầm lăn bánh, bỏ lại sự im lặng tuyệt đối - thứ chỉ bị phá vỡ bởi tiếng vo ve của một con ruồi bay quanh mũi cô.

Cô đuổi con ruồi đi, vờ như Westgaard không hề có mặt, anh bắt đầu bực bội vì đã phải đi một chuyến tới thị trấn mà chẳng thu được lợi ích gì. Anh cởi mũ, gãi đầu, rồi lại đội nó lên, kéo vành mũ thấp qua mắt, lầm bầm nguyền rủa.

Thằng nhãi thành thị chắc chắn là không hề biết giá trị trong từng giờ làm việc của một nông dân là bao nhiêu vào thời điểm này trong năm.

Anh điên tiết giẫm mạnh gót giày, trở vào trong.

“Cleavon, nếu thằng bé ngỗ nghịch đó xuất hiện trong chuyến kế tiếp, hãy nói với nó rằng... ôi, chết tiệt, thôi quên đi. Tôi nghĩ mình sẽ phải chờ thôi.” Alamo không có phường ngựa, cũng chẳng có ngựa thuê. Làm sao gã giáo viên mới có thể rời khỏi nhà ga để tới trang trại khi anh ta tới nơi cơ chứ?

Lúc Theodore giậm chân bước khỏi cửa, cô gái đối diện đã trưng ra đôi vai cứng ngắc và vẻ mặt sợ hãi. Tay vẫn nắm chặt áo khoác, miệng há ra như định nói gì, rồi lại khép vào, nuốt ực xuống và quay đi.

Mặc dù anh không thuộc tuýp người thích nói chuyện với các cô gái lạ, nhưng ánh mắt cô chẳng khác gì chú chim lạc mẹ đang chuẩn bị òa khóc, nên anh đành dừng lại và hỏi, “Cô đang chờ ai sao?”.

Cô quay lại nhìn anh với vẻ gần như tuyệt vọng. “Vâng, nhưng có vẻ ông ấy đã bị mắc kẹt.”

“Chà, giống anh bạn đồng nghiệp hôm nay tôi tới đón đây, tên L.I. Brandonberg.”

“Ôi, tạ ơn trời!” Cô thở ra, đột nhiên nở nụ cười. “Tôi chính là Brandonberg.”

“Là cô!” Nụ cười của cô đối diện với một cái chau mày. “Nhưng cô không thể là người đó! L.I. Brandonberg là đàn ông cơ mà!”

“Anh ta không phải... ý tôi là, tôi không phải đàn ông.” Cô lo lắng nở một nụ cười, sau đó chợt ý thức về cách cư xử của mình và chìa tay ra. “Tên tôi là Linnea Irene Brandonberg, và như anh thấy đấy, tôi chắc chắn mình là phụ nữ.”

Thời điểm liếc nhanh qua mái tóc và cái mũ trên đầu cô, anh liền buông tiếng khịt mũi đầy khinh bỉ.

Cô thấy toàn bộ máu trong cơ thể đang dồn hết lên mặt, nhưng vẫn cứng đầu chìa tay về phía anh và hỏi, “Tôi đang có vinh dự được gặp ai đây?”.

Anh lờ tịt tay cô, thô lỗ đáp, “Tôi là Westgaard, tôi không thích phụ lữ sống trong nhà mình! Nhà trường tuyển L.I Brandonberg vì cứ tưởn’1 là đàn ông.”

1 Các nhân vật trong truyện thỉnh thoảng mắc lỗi phát âm, thêm/lược chữ cuối (g, h...) trong một từ.

Vậy đây hẳn là Theodore Westgaard, người sở hữu ngôi nhà mà cô sẽ có một phòng để trú ngụ. Đầy chán nản, cô hạ cánh tay bị anh ta lờ tịt xuống. “Tôi xin lỗi nếu anh có ấn tượng như thế, anh Westgaard, nhưng tôi đảm bảo mình không hề có ý định lừa dối anh.”

“Hừm! Loại phụ lữ nào lại đi loanh quanh và gọi mìn’ là L.I cơ chứ!”

“Chúng ta có luật chống lại việc phụ nữ sử dụng chữ cái viết tắt trong chữ ký của họ sao?”, cô hỏi một cách quả quyết.

“Không, nhưng lẽ ra phải thế! Con gái thành thị non nớt như cô đây hẳn đã nghĩ rằng nhà trường sẽ ưu tiên thuê đàn ông, sau đó bày ra trò này để cố tình lừa gạt họ.”

“Tôi chẳng làm bất cứ trò nào kiểu đó cả! Tất cả giấy tờ tôi ký...”

Nhưng anh đã thô lỗ ngắt lời cô, “Dạy học ở nơi này không phải chỉ có mỗi việc khắc số lên bảng, thưa cô! Đó là một con đườn’ dài, là đốt lửa và xúc tuyết. Và kẻ thắng cuộc đều cần sự mạn’ mẽ! Tôi không có thời gian đưa đón bông hoa nhỏ bé trong nhà kính đây tới trường trong thời tiết âm ba mươi độ, còn tuyết thì kéo đến từ tây bắc!”

“Tôi không bắt anh phải làm thế!” Giờ thì cô trở nên tức giận, vẻ mặt đanh lại vì bị ghét bỏ. Sao họ dám để gã ba hoa này đến đón cô chứ! “Và tôi cũng không phải hoa trong nhà kính!”

“Ồ, cô không phải hử?”

Anh thô lỗ nhìn cô, tự hỏi tạo vật nhỏ bé như cô có thể tồn tại được bao lâu khi cơn bão tuyết vùng Alaska đổ xuống từ tây bắc và bị táp điên cuồng vào mặt, mạnh đến mức chẳng ai còn cảm giác gì trên trán. “Chàaaa”, anh kéo dài giọng bằng vẻ bất mãn trông thấy. “Sự thật vẫn là: Không phụ lữ nào được sống tron’ nhà tôi cả.”

Anh có thể phát âm từ phụ nữ theo cái cách mà một gã cao bồi thường phát âm từ rắn đuôi truông.

“Vậy tôi sẽ ở nhà người khác.”

“Ai có thể trở thành người đó đây?”

“Tôi... Tôi không biết, nhưng tôi sẽ nói với Ngài Dahl về chuyện đó.”

Lại một lần nữa anh buông điệu hừm gắt gỏng và khinh miệt, điều khiến cô chỉ muốn thọc một cái gậy vào mũi anh để thông nó. “Chẳng còn ai đâu. Giáo viên nuôn ở nhà chúng tôi. Đó chính là cách mà mọi việc diễn ra, vì nhà tôi gần trường nhất, trừ nơi ở của John, anh trai tôi; anh ấy sống một mìn’, vì thế không phù hợp.”

“Vậy anh tính làm gì với tôi đây, anh Westgaard? Cứ mặc kệ tôi đứng chờ nơi này sao?”

Môi anh bặm lại như một trái dâu khô, lông mày nhíu chặt khi buông lời quở trách nghiêm khắc và ánh mắt nhìn cô chằm chằm từ dưới chiếc mũ rơm.

“Tôi không thích phụ lữ ở trong nhà”, anh tuyên bố và bướng bỉnh khoanh tay lại.

“Có lẽ là không, nhưng nếu chẳng phải là nhà anh thì tốt nhất anh nên đưa tôi đi gặp ai đó ít nhảm nhí hơn anh, người mà tôi sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn khi cùng sống dưới một mái nhà, trừ khi anh muốn đơn khởi kiện đổ ụp lên đầu.” Chà, ý tưởng này xuất hiện từ chỗ quái nào thế nhỉ? Cô thậm chí còn chẳng biết điều cơ bản nhất khi đâm đơn kiện ai đó là gì, nhưng cô phải nghĩ ra cách nào đó để trả con bò thô kệch này trở về đúng vị trí của mình mới được.

“À, kiện cơ đấy!” Westgaard thả tay xuống. Anh không bỏ lỡ cụm từ nhảm nhí, nhưng cô nàng ranh con này lại đang tung ra những lời đe dọa và cả những cái tên nhanh đến mức anh phải xử lý tất cả thông tin cùng lúc.

Linnea đứng thẳng, cố khiến anh nghĩ rằng cô là kẻ bạo gan và từng trải. “Tôi đã ký hợp đồng, thưa ngài Westgaard, và trong đó ghi rõ nơi ăn chốn ở là phần tôi được chi trả trong mức lương hằng năm. Hơn nữa, cha tôi là luật sư ở Fargo, vì vậy chi phí pháp luật có thể sẽ cực kỳ hợp lý nếu tôi quyết định khởi kiện hội đồng nhà trường Alamo vì đã vi phạm hợp đồng, và tên anh sẽ được ghi vào đó như là...”

“Được rồi, được rồi!” Anh giơ hai bàn tay to lớn và chai sạn của mình lên. “Cô có thể ngừng nải nhải được rồi đấy, thưa cô. Tôi sẽ quẳng cô cho Oscar Knutson để lão muốn làm gì thì làm. Lão muốn trở thành lãnh đạo, thì cứ để lão kiếm tiền thôi!”

“Tên tôi là Brandonberg, không phải Cô!” Cô bực tức hất váy.

“Chà, thật là thời điểm không tồi để cho tôi biết điều đó.” Anh quay người tiến về phía những con ngựa và toa xe đang đứng chờ, bỏ lại cô lặng lẽ cằn nhằn. Thật sao, quẳng tôi cho Oscar Knutson sao?

Thực tế lại tiếp tục nhạo báng trí tưởng tượng mơ mộng hão huyền của Linnea. Không có cỗ xe Stanhope xinh đẹp và sang trọng nào, cũng chẳng có chú ngựa chiến bóng bẩy hừng hực sức sống nào. Thay vào đó, Westgaard dẫn cô tới chiếc xe ngựa chở hàng được kéo bởi cặp ngựa lực lưỡng không rõ chủng loại. Anh trèo lên xe mà chẳng buồn chìa tay giúp đỡ, khiến cô chẳng còn lựa chọn nhỏ nhoi nào khác ngoài tự mình nhấc váy, vật lộn để trèo lên chiếc ghế cao quá vai mà không hề có trợ giúp.

Và về phía quý ngài đội chiếc mũ hải ly, ha! Cái tên vụng về, thô lỗ này sẽ không biết làm gì với chiếc mũ trên đầu nếu nó nảy lên và rơi xuống, đập vào chiếc mũi bị cháy nắng to quá khổ của gã đâu! Cái tên thần kinh đối xử với cô như thể cô là... như thể cô là... một kẻ bỏ đi! Cô, người sở hữu tấm bằng sư phạm khó nhằn của trường Fargo Normal! Cô, cô gái có trình độ học vấn cao trong khi hầu như mọi lúc, gã chẳng tài nào nói hai từ liền nhau mà nghe giọng lại không giống một tên khốn thất học đần độn!

Linnea tiếp tục vỡ mộng khi anh giật dây cương và hô “Hây hồ”. Những con ngựa dáng vẻ cồng kềnh đưa họ băng qua một trong những quả đồi nhỏ buồn tẻ nhất mà cô từng thấy trong đời. Nhà hát ư? Cô đã thực mơ mộng về nhà hát sao? Có vẻ như công trình văn minh nhất trong thị trấn này chính là bưu điện hoặc những cửa hàng, thứ mà chẳng nghi ngờ gì đã mang sự mở mang đến cho Alamo thông qua chuỗi cửa hàng Sears Roebuck.

Thứ ấn tượng nhất trong thị trấn chính là những ruộng ngũ cốc bậc thang nằm cạnh đường ray xe lửa. Còn lại là các căn buồng vệ sinh nhỏ. Cô đếm được hai đại lý, hai quán bar, một nhà hàng, một tiệm bách hóa, một khách sạn, một ngân hàng và một hiệu thuốc kết hợp với tiệm cắt tóc.

Tim cô chùng xuống.

Westgaard chăm chú nhìn thẳng về phía trước, cầm dây cương trong các ngón tay có kích cỡ những chiếc xúc xích Ba Lan, làn da chả khác gì da của một gã Ấn Độ già nua cao tuổi, khác xa những ngón tay thon dài và xanh xao trong tưởng tượng của cô.

Anh không buồn nhìn cô. Cô cũng chẳng buồn nhìn anh.

Nhưng cô quan sát bàn tay màu nâu rắn rỏi của anh.

Còn anh hướng ánh mắt về phía đôi giầy cao gót của cô.

Và cô cảm nhận được qua cái cách anh gập người về phía trước lẫn ánh mắt gắt gao dưới chiếc mũ có hình dáng kinh khủng kia.

Còn anh cảm nhận được cái cách cô ngồi cứng đơ như một khúc gỗ, trông hợm hĩnh như thế nào dưới chiếc mũ gắn lông vũ nực cười.

Và cô nghĩ thật tồi tệ làm sao khi con người già đi, bề ngoài của họ buộc phải trở nên quái gở như thế.

Còn anh nghĩ rằng người trẻ thật ngu ngốc làm sao khi lúc nào cũng cố gắng hết sức để khiến mình già trước tuổi.

Và chẳng ai trong số họ buồn nói nửa lời.

Họ đi thêm vài dặm về hướng tây rồi chuyển sang hướng nam. Khi đi được nửa canh giờ, Westgaard điều khiển ngựa hướng vào một nông trang giống hệt những nơi họ đã đi qua. Ngôi nhà có ván che với thứ duy nhất có vẻ ngoài thân thiện hơn tất cả là chiếc cối xay gió đang chậm rãi quay guồng.

Người phụ nữ bước tới ngưỡng cửa, nở nụ cười và giơ tay chào.

“Theodore!”, bà cất tiếng, bước hai bậc một xuống cầu thang bằng gỗ, băng qua bãi cỏ cũng vàng xuộm như những cánh đồng xung quanh họ. “Xin chào! Cậu đưa ai tới đây thế này? Tôi tưởng cậu xuống thị trấn đón giáo viên cơ mà.”

“Chính là anh ta đấy, Hilda. Anh chàng đây còn đang xỏ một đôi giầy cao gót và đội mũ gắn lông vũ cơ.”

Linnea nổi giận. Gã dám cười cợt trang phục của cô!

Hilda dừng lại cạnh cỗ xe, cau mày nhìn Westgaard, sau đó tới Linnea. “Đây là cậu ta sao?” Bà dùng tay che mắt để tránh ánh mặt trời chói chang, và nhìn thêm lần nữa. Rồi bà đập bốp hai tay vào nhau, bật cười như thể đang la mắng một cách hài hước, “Ồ Theodore, cậu đùa hử?”.

Westgaard chĩa ngón cái về phía vị khách của mình. “Không, cô ta mới là người đang đùa đấy. Cô ta là L.I. Brandonberg.”

Trước khi Hilda Knutson có thể phản ứng, Linnea đã cúi xuống và chìa tay ra, tức giận với sự thô lỗ của Westgaard vì đã giới thiệu sai về cô. “Hân hạnh được gặp bác. Cháu là Linnea Irene Brandonberg.”

Người phụ nữ bắt tay cô như thể không thực sự nhận ra mình đang làm gì. “Là phụ nữ sao”, bà nói đầy vẻ kinh hoàng. “Oscar đã thuê một phụ nữ ư?”

Bên cạnh cô, Westgaard bật ra thứ âm thanh nhạo báng khàn khàn. “Tôi nghĩ thứ mà Oscar đã thuê cho chúng ta là một bé gái thích mặc trang phục của mẹ cô ta, vờ như mình là phụ nữ. Và cô ta sẽ khôn’ ở nhà tôi.”

Hilda lấy lại vẻ tỉnh táo. “Sao nào Theodore, nhà cậu lúc nào chẳng cho giáo viên ở nhờ. Còn ai có thể cho cô ấy ở được đây?”

“Tôi không biết, nhưng không phải nhà tôi. Đó là những gì tôi tới để nói với Oscar. Ông ấy đang ở đâu?” Mắt Westgaard quét ngang một đường.

“Tôi không biết. Ông ấy từ phía tây cánh đồng rời đi vào sán’ nay, song giờ rất khó nói ông ấy đang ở đâu. Nhưng chắc cậu sẽ gặp trên đường nếu đi tiếp về hướng đó.”

“Được, tôi sẽ đi theo hướng đó. Nhưng tôi phải để cô ta ở nại đây. Cô ta sẽ không đi cùng đến nhà tôi, mà sẽ ở lại đây với bà cho đến khi bà tìm được chỗ ở mới cho cô ta.”

“Ở đây sao!” Hilda ép cả hai tay lên ngực. “Nhưng nhà tôi làm gì còn phòng trống, cậu biết mà. Sẽ không phải phép chút nào nếu để cô giáo ở cùng lũ trẻ. Cậu đưa cô ấy theo đi, Theodore.”

“Đừng hòng, Hilda. Tôi khôn’ muốn phụ lữ ở nhà mình.”

Linnea tức giận. Hai kẻ thần kinh này đang đối xử với cô như thể cô là cái bô đi tiểu chẳng ai muốn dọn vậy.

“Thôi ngay!”, cô hét, mắt nhắm nghiền và hai tay giơ lên. “Đưa tôi trở lại thị trấn. Nếu như tôi không được chào đón ở đây, tôi sẽ hạnh phúc hơn tất thảy khi được bắt chuyến tàu kế...”

“Không thể làm thế!”

“Cậu thấy mình đã gây ra chuyện gì chưa, Theodore. Cậu khiến cô ấy tổn thương mất rồi.”

“Tôi sao! Oscar đã thuê cô ta! Oscar là người nói với chúng ta rằng cô ta là đàn ông!”

“Chà, vậy thì đến mà nói với Oscar điều đó!” Bà vung tay lên ra vẻ ghê tởm, sau đó muộn màng nhớ ra cách cư xử của mình, liền xua tay với Linnea lần nữa và vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô. “Đừng để ý đến Theodore làm gì. Cậu ta sẽ tìm một nơi cho cô. Cậu ta chỉ là đang thất vọng vì đã lãn’ phí thời gian ngoài đồng khi tất cả lúa mì đều đã chín. Giờ thì Theodore”, bà ra lệnh, quay về phía căn nhà, “Hãy chăm sóc cô gái trẻ này như những gì cậu đã đồng ý với nhà trường!”.

Và cùng lúc đó, bà biến mất vào trong.

Bị đánh bại hoàn toàn, Westgaard chỉ có thể hướng ánh mắt tìm Oscar để đổ lỗi cho lão về cái trách nhiệm ngoài ý muốn đang ngồi cạnh anh lúc này.

Giống như hầu hết những trang trại ở Dakota, trang trại của Knutson cũng rộng lớn không kém. Đi dọc những con đường đầy sỏi, họ quét mắt qua các cánh đồng lúa mì và yến mạch nhà Knutson nhưng chẳng thấy bất cứ dấu hiệu nào của ông ta, thậm chí là của một chiếc máy xén. Westgaard ngồi thẳng người, cau mày nhìn vùng màu vàng mênh mông, tập trung tìm kiếm, nhưng thứ duy nhất di chuyển chỉ là những cây ngũ cốc, và đàn chim két bay lượn trên không trung liên tục đổi hướng trước khi hạ cánh ở đâu đó giữa đồng để tìm thức ăn.

Cỗ xe của họ đi qua một cánh đồng đã thu hoạch trải dài xa tít tận chân trời. Chỉ với một cú chuyển cương, Westgaard đã quay ngựa rời khỏi con đường đầy sỏi chạy dọc trảng cỏ khô cháy. Chiếc xe đột nhiên chao đảo, Linnea tóm lấy chiếc mũ cao nghêu của mình khi nó đối mặt với nguy cơ tuột khỏi vị trí vốn có.

Westgaard lặng lẽ liếc về phía cô, trong khoảnh khắc, khóe môi anh khẽ nhếch lên. Nhưng lúc này, cô đang bận cúi xuống chỉnh chiếc trâm cài. Cỗ xe xóc nẩy và rung lắc loạn xạ trên con đường gồ ghề. Khi đến nơi, Westgaard xướng to, “Họoo”.

Những con ngựa ngoan ngoãn dừng bước, bỏ lại hai người đi xe nhìn chằm chằm về phía những cánh đồng đã được thu hoạch trải dài vô tận của Oscar Knutson, chẳng hề thấy bóng dáng ông ta đâu.

Westgaard giữ dây cương bằng một tay, tay còn lại cởi mũ rồi vò tung mái tóc, lầm bầm điều gì đó trong miệng, sau đó đội lại mũ kèm theo cái tặc lưỡi đầy bất mãn.

Lần này đến phiên Linnea mỉm cười. Đáng đời gã thô lỗ! Gã đã đồng ý cho cô ở lại, giờ thì gã sẽ phải chịu đựng dù có thích hay không.

“Cô sẽ phải tới chỗ tôi cho đến khi tôi xử lý xong công việc”, Westgaard than thở, giật dây cương điều khiển con ngựa đạp lên những gốc rạ chỏng chơ.

“Hẳn là thế rồi.”

Anh lườm cô một cái sắc lẹm và biến mất trong nháy mắt, còn cô chỉ ngồi nghiêm nghị trong xe, mắt nhìn thẳng. Thế nhưng chiếc mũ nực cười của cô lại hơi lệch sang hướng khác.

Theodore cười thầm.

Họ tiếp tục lên đường tiến về phía nam, rồi lại qua phía tây. Linnea và Theodore chỉ mở miệng với nhau đúng ba lần. Khi họ đã đi được khoảng một tiếng đồng hồ, Linnea hỏi, “Nhà anh cách Alamo bao xa?”.

“Mười hai dặm”, anh trả lời.

Sau đó, tất cả lại im lặng, ngoại trừ những chú chim và nhịp điệu ổn định của tiếng vó ngựa nhộn nhịp trên đường.

Cô lại phá vỡ sự im lặng lúc ngôi nhà màu trắng nhỏ xíu có tháp chuông thấp thoáng xuất hiện. Ánh mắt cô háo hức quan sát từng chi tiết nhỏ - những khung cửa sổ hẹp và dài, những bậc thang bằng đá, khoảnh sân bằng phẳng và rừng gỗ gòn bên rìa. Nhưng Westgaard vẫn tiếp tục đánh xe với tốc độ không đổi, khiến cô phải ngoái lại nhìn ngôi nhà đang trôi về phía sau quá nhanh để có thể chiêm ngưỡng tất cả những gì mình muốn. Cô quay ngoắt lại đối mặt với anh và hỏi, “Đó là trường học ư?”.

Không rời mắt khỏi đôi tai của những con ngựa, anh càu nhàu, “Ừ”.

Đồ óc bã đậu, đồ cứng đầu! Cô cuộn những ngón tay thành nắm đấm, giận sôi máu.

“Lẽ ra anh nên cho tôi biết trước!”

Anh đảo mắt về phía cô. Miệng anh cong lên thành điệu cười mỉa mai và kéo dài giọng, “Tôi không phải hướng dẫn viên du lịch”.

Dù cơn giận đang dâng lên như núi lửa sắp phun trào, cô vẫn khép chặt miệng và tự trấn an mình.

Họ phi ngựa xa hơn một chút dọc theo con đường, băng qua một nông trang ở phía bên trái, Theodore quyết định chọc tức cô thêm tý chút. “Đây là nơi ở của anh trai tôi, John.”

“Thật tuyệt làm sao”, cô mỉa mai, sau đó nhất quyết không nhìn nó.

Chưa đầy mười phút sau khi băng qua trường học, họ tiến vào con đường dài và quanh co, cô đoán đây chính là nơi ở của Westgaard, dù không phải do anh ta chịu bớt chút thời gian để xác nhận với cô. Phía bắc được hàng cây chắn gió lâu năm bao bọc, song song là dãy tử đinh hương dày tạo thành bức tường xanh kiên cố. Khi họ vòng qua đám cây chắn gió, sân trang trại hiện ra trước mắt. Nhà chính nằm phía trái đường xe chạy, công trình phụ nằm bên phải, cối xay gió và bể chứa đặt giữa nhà kho bị thời tiết tàn phá cùng một cụm công trình khác mà cô cho là kho chứa thóc và chuồng gà.

Nhà chính bằng gỗ cao hai tầng và không hề được trang hoàng, giống như tất cả những ngôi nhà trong thị trấn họ đã đi qua. Nó chắc hẳn từng được sơn trắng, nhưng giờ đã nhuốm màu khói bụi và tro tàn. Ngôi nhà chẳng có bất kỳ mái hiên nào để che cửa sổ khỏi ánh mặt trời.

“Đến rồi”, Westgaard tuyên bố, nghiêng người về phía trước để chuẩn bị nhảy vọt sang một bên, tính để cô tự làm điều tương tự, nhưng vào thời điểm đó, một giọng nói hống hách hét lên từ phía cửa nhà. “Teddy! Phong thái đàn ông của mày đâu rồi! Mày phải giúp cô gái nhỏ xuống xe đã chứ!”

Teddy ư? Linnea nghĩ, cảm thấy thích thú. Teddy sao?

Một người phụ nữ đang hối hả bước xuống từ cửa bếp, mái tóc xoăn màu xám buộc túm dưới gáy, đôi kính mắt hình ô van có dây nối luồn ra sau gáy. Lắc một ngón tay quở trách.

Theodore Westgaard ra vẻ có trách nhiệm, quay lại xe, chìa bàn tay tỏ ra giúp đỡ, nhưng trông vẻ mặt chẳng khác gì phải bước xuống địa ngục.

Đặt tay mình vào tay anh và nhảy xuống, Linnea không thể cưỡng lại việc buông một câu nhạo báng ngọt ngào, “Cảm ơn anh Westgaard, anh thật tốt bụng”.

Anh lập tức thả tay cô ra lúc người phụ nữ ồn ào tới chỗ họ. Bà khiến cho Linnea, cô gái chỉ cao hơn mét rưỡi chút xíu, cảm thấy bà như người khổng lồ. Bà có cái mũi to, đôi mắt màu nâu nhạt như chẳng bỏ sót thứ gì, đôi môi mỏng như lá liễu. Khoảnh khắc bà mở miệng, Linnea nhận ra bà không phải người có khả năng ăn nói một cách lịch sự. “Vậy đây là giáo viên mới của chúng ta phải không? Chẳng giống cậu chàng cho lắm!” Bà tóm lấy Linnea bằng cả hai cánh tay, giữ cô đứng yên và kiểm tra kỹ lưỡng từ trên xuống dưới, rồi lại gật đầu. “Hẳn là phụ nữ.” Nói rồi bà quay về phía Westgaard và hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra với anh bạn kia vậy?”.

“Cô ta chính là cậu ấy đấy”, Westgaard trả lời cộc lốc.

Người phụ nữ cười khanh khách và kết luận, “Chà, vậy ta phải chuyển cách gọi thôi”. Rồi đột ngột, bà nghiêm túc chìa tay bắt lấy tay Linnea. “Đây chính là điều mà nơi này cần. Đừng quan tâm đến thằng con ta, lẽ ra ta phải dạy nó nhiều phép tắc hơn mới phải. Vì nó chẳng thèm giới thiệu chúng ta với nhau, ta đành tự làm vậy. Ta là mẹ nó, bà Westgaard. Cháu có thể gọi ta là Nissa.” Tay bà dù chỉ toàn da bọc xương nhưng rất khỏe khoắn.

“Cháu là Linnea Brandonberg. Bác có thể gọi cháu là Linnea.”

“Chà, Lin-nay-uh”, bà lặp lại tên cô theo lối phát âm cổ. “Một cái tên Na Uy hoàn hảo.”

Họ mỉm cười với nhau, nhưng không lâu. Rõ ràng Nissa Westgaard không bao giờ làm gì lâu la. Bà chuyển động như một con chim sẻ, mỗi hành động đều đột ngột và nhanh chóng. “Vào nhà đi!” Bà vừa hối hả bước đi vừa càu nhàu với con trai, “Đừng có đứng trơ ở đấy Teddy, mang đồ của cô ấy vào!”.

“Cô ta sẽ khôn’ ở đây.”

Linnea đảo mắt lên trời và nghĩ, lại nữa rồi! Nhưng cô không ngạc nhiên chút nào. Nissa Westgaard xoay người lại, vươn tay lên ghì cổ con trai xuống bằng một lực đáng kinh ngạc. “Mày có ý gì hả con, cô ấy sẽ khôn’ ở lại. Cô ấy đan’ ở đây rồi, vì thế mày chỉ cần quăng mấy cái ý tưởng đó ra khỏi đầu thôi. Mẹ biết mày đan’ nghĩ gì, nhưng cô gái nhỏ bé này là giáo viên mới, và tốt hơn hết là mày nên bắt đầu coi chừn’ cách cư xử của mình! Mẹ có thể sẽ tới sống với John, mày biết đấy!”

Linnea dùng tay che miệng để giấu đi nụ cười. Cảnh tượng này chẳng khác gì đứng xem gà mẹ hiếu chiến đàn áp một con gấu. Đỉnh đầu của Nissa cao không quá nách con trai, nhưng khi bà chỉ trích, anh chẳng dám cãi nửa lời. Mặt anh đỏ bừng. Dù vậy, trước khi Linnea được phép chứng kiến anh bối rối lâu hơn, gà mẹ hiếu chiến đã quay lại và tóm lấy cánh tay cô để kéo cô theo sau. “Đồ đầu bò, đồ khó bảo!”, bà lẩm bẩm. “Lâu khôn’ có phụ nữ bên cạnh khiến nó chẳng giống đàn ông nữa rồi.”

Linnea định buột miệng nói, “Cháu hoàn toàn đồng ý”, nhưng đã khôn ngoan ngậm miệng lại. Linnea nhận thức rõ ràng rằng Nissa cũng là phụ nữ. Nhưng hiển nhiên là định nghĩa “phụ nữ” trong nhà gã không bao hàm việc gã sống cùng mẹ.

Nissa đẩy Linnea bước tới cánh cửa dẫn vào căn bếp phảng phất mùi dấm chua. “Nhà không rộng, nhưng ấm áp và khô ráo, chỉ có ba người nhà Westgaard ở đây, và cháu sẽ có phòng riêng.”

Linnea kinh ngạc quay lại. “Ba người ạ?”

“Thằng bé chưa nói với cháu về Kristian sao?”

Mất phương hướng với tốc độ chuyển đề tài không ngừng của người phụ nữ với chất giọng đầy quyền uy này, Linnea chỉ lắc đầu.

“Có chuyện gì với thằng đó thế nhỉ! Kristian là con trai nó, cháu nội ta. Thằng bé đang gặt lúa ngoài đồng. Nó sẽ trở về vào bữa tối.”

Linnea nhìn quanh nhà để tìm kiếm mắt xích còn thiếu - người vợ, người mẹ - nhưng có vẻ chẳng thấy người nào như thế trong ngôi nhà này. Cũng rõ ràng là cô sẽ không được cung cấp dù chỉ một lý do.

“Đây là bếp. Xin lỗi cháu về mớ lộn xộn này. Ta đang bận dọn dẹp đống dưa hấu lên men kia.” Trên chiếc bàn gỗ sồi với những vòng vân to chất một núi hoa quả, nhưng Linnea không có cơ hội ngắm nghía lâu la vì Nissa liên tục dẫn cô từ phòng nọ sang phòng kia. “Đây là gian trước, ta ngủ ở chỗ này.” Bà chỉ tay vào cửa. “Kia là phòng của Teddy. Phòng của cháu và Kristian ở trên lầu.”

Bà dẫn đường trở lại bếp rồi lướt qua cửa dẫn lên lầu, Linnea thoáng thấy Theodore tiến vào cùng đồ đạc của cô. Cô quay lưng về phía anh rồi nối gót theo sau Nissa để bước lên cầu thang hẹp dẫn tới lầu hai. Nơi này được sắp xếp trật tự với hai cửa chớp lớn dẫn sang hai bên. Phòng của cô nằm ở bên phải.

Nissa dẫn đường vào phòng.

Đó là căn phòng thô nhất mà Linnea từng đặt chân tới. Chẳng có bất cứ đồ đạc nào được đặt sát vào tường, vì nơi này chẳng có nổi một bức tường, chỉ có lớp mái dốc mạnh từ chóp nhà xuống các cạnh bên ngoài căn phòng. Cửa sổ hướng về phía tây được che rèm ren trắng. Lúc này, dưới ánh chiều tà muộn màng, những luồng ánh sáng chiếu xuyên qua chúng, mờ nhạt và thưa dần, nhưng vẫn sưởi ấm cho căn phòng.

Sàn nhà được lát đá hoa cương với họa tiết hoa hồng màu nhạt lớn, nền xanh lá cây đậm. Ở phía cửa bên phải, chen chúc dưới góc mái, là chiếc giường đơn có khung sắt sơn trắng phủ ga trải giường hồng nhạt. Cạnh cửa sổ là chiếc kệ thấp đặt bình và bát, có cánh cửa bên dưới, thứ chẳng nghi ngờ gì là để che giấu “những đồ vật ác mộng”. Bên cạnh cửa sổ tí hon là chiếc ghế võng khổng lồ làm từ gỗ sồi, được trang trí đệm vải hoa màu xanh lá pha hồng ở chỗ ngồi và lưng ghế.

Cô nhìn lên gác mái tối tăm và nguyên sơ rồi tới tấm thảm thủ công chắp vá, trong khi đó bên cạnh cô, Nissa đang chờ dấu hiệu của sự tán đồng.

“Thật... thật rộng!”

“Chà, hẳn rồi, nhưng cháu cũng sẽ cụn’ đầu vào những cái kèo nhà thôi.”

“Còn rộng hơn phòng của cháu ở nhà, cháu ở chung với hai cô em gái.” Nếu như có lúc nào đó trong đời, mày muốn trở thành diễn viên, Linnea, thì đây chính là khoảnh khắc đó. Để che giấu sự thất vọng của mình, cô đi dọc căn phòng, nhìn qua vai. “Bác có bận tâm nếu cháu thử cái này không?” Nissa bắt chéo tay lên bụng, vẻ mặt đầy hài lòng lúc ngồi lên ghế và lắc lư, thả lỏng hai chân. Cô còn bật cười nho nhỏ, xoa xoa những viền cong trên thành ghế, và nói đủ chân thành, “Ở nhà, cháu với ba người chen chúc nhau một phòng, bọn cháu còn chẳng có chút không gian nào để đặt ghế võng.” Cô nghiêng cằm nhìn về phía những cánh cửa sổ tí hon, như thể mình đang vui mừng khôn xiết. “Cháu sẽ không biết phải làm gì với tất cả sự riêng tư này mất!” và dang rộng cánh tay.

Trước khi họ trở lại lầu dưới, Nissa nở nụ cười đầy tự hào.

Gian bếp dù trống không, nhưng Theodore lại để hành lý của cô ngoài cửa. Liếc mắt nhìn nó, Linnea cảm thấy cơn thất vọng lại ùa về. Anh thậm chí chẳng thèm lịch sự đề nghị mang chúng lên lầu cho cô, như cách mà bất cứ một quý ông lịch thiệp nào sẽ làm.

Nissa thì cực kỳ chu đáo đề nghị điều đó với cô, nhưng Linnea bỗng dưng thấy xuống tinh thần trước sự chào đón nhiệt tình của bà dành cho cô ở nơi này.

“Nissa, cháu không muốn trở thành nguyên nhân gây ra xích mích giữa bác và con trai bác. Tốt hơn là...”

“Vớ vẩn, con gái! Cứ để thằng con kia cho ta!”, và bà suýt nữa đích thân khiêng đồ đạc lên lầu nếu Linnea không nhanh chân làm việc đó.

Lần đầu tiên được ở một mình trong căn phòng áp mái, cô đặt hành lý lên tấm thảm chắp vá và xếp từng thứ ra giường. Cổ họng đột nhiên thắt lại, mắt bỗng dưng đau nhức.

Gã là tên duy nhất như thế trên đời này. Một lão già gắt gỏng và cay nghiệt. Cô là giáo viên có trình độ, là người mà toàn bộ hội đồng nhà trường đều công nhận. Chẳng lẽ điều đó không ý nghĩa hơn cái quan điểm mù quáng của gã sao?

Nhưng dù thế thì vẫn rất tổn thương.

Cô đã mơ đến những điều sẽ diễn ra khi tới đây. Những nụ cười cởi mở, những cái bắt tay chào đón, sự tôn trọng, à, đó là những gì cô mong muốn nhất. Ở tuổi mười tám, cô cảm thấy mình thực sự có quyền được yêu cầu sự tôn trọng không phải chỉ trên cương vị giáo viên mà còn là một người trưởng thành. Giờ thì sao chứ, cô đang ngồi đây, khóc sưng mắt như một con ngốc chỉ bởi sự chào đón mà cô nhận được chẳng hề giống như mong đợi. Chà, đó là thứ bạn sẽ nhận được khi thả trôi bản thân theo trí tưởng tượng ngu xuẩn của mình. Nước mắt làm mọi thứ mờ đi.

Anh cứ phải phá vỡ những giấc mơ của tôi, phải không, Theodore Westgaard?

Nhưng tôi sẽ cho anh thấy!

Tôi sẽ cho anh thấy!