Thằng cu Ngốc mới có mười ba tuổi. Người xanh và gầy, chỉ có cái đầu lớn. Bộ mặt già, trên trán in những vết răn dài. Một nụ cười ngây ngô, ngớ ngẩn trên cặp môi nhợt. Trong cái bộ dạng ấy, người ta không biết Nó bao nhiêu tuổi nữa: lên mười, nếu lấy thân thể mà nói, ngoài hai mươi, nếu chỉ nhìn bộ mặt.
ÔNG CHÁNH ÁN - Mày mới tí tuổi dã ăn cắp rồi.
NGỐC (giọng nói run run) - Bẩm... không.
ÔNG CHÁNH ÁN - Không gì. Lần trước, mày bị giao cho nhà Trừng giới sáu tháng, phải không?
Ngốc há mồm, sợ hãi nhìn ông chánh án.
- Vâng, có ạ.
- Vậy mày còn chối gì nữa. Nói thật đi thì tòa thương. Lời khai của những người làm chứng còn sờ sờ ra đấy. Thị Hoan khai nó đương nô đùa với em nó, tay cầm chiếc vòng vàng thì mày đến giựt rồi chạy. Người “phú lít” phải đuổi theo bắt được mày tay còn cầm chiếc vòng. Chứng cớ rõ ràng, còn chối gì.
Ngốc mặt nhợt xám lại, đứng im giây phút, rồi lấp bấp.
- Bẩm... con... trót dại.
- Ừ, có thế chứ. Tại sao mày ăn cắp hử?
- Bẩm... người ta xui con.
- Người ta là ai?
- Bẩm... là anh ấy.
ÔNG CHÁNH ÁN (gắt) - Anh nào?
Ngốc nhớn nhác nhìn xung quanh, rồi sẽ nói như sợ người bị tố giác nghe thấy:
- Bẩm anh Hàng... Anh ấy bắt con đến giựt chiếc vòng của con bé.
ÔNG CHÁNH ÁN - Người ta xui mày, nhưng mày không nghe thì đã sao?
Ngốc nhìn ông chánh án, ý giả bảo ông ấy không phải ở địa vị mình nên không hiểu.
- Bẩm, con không đi, anh ấy đánh... Con sợ lắm.
- Nó làm gì mà mày sợ nó?
- Bẩm, anh ấy cũng ở Tri Cụ ra.
- Nhưng lần trước mày ăn cắp thì ai xui mày?
- Bẩm, cũng anh ấy.
- Rồi anh ấy sẽ bị bắt. Còn mày, tòa thương tuổi còn trẻ đại, tha cho vì chưa đủ trí khôn, nhưng bắt đưa vào một nhà Trừng giới trong sáu tháng để cải ác vi thiện, nghe chưa?
Ngốc nghe tuyên án, đứng lặng đi. Mặt nhợt nhạt cắt không được một giọt máu, mắt nhìn ngơ ngác sợ sệt như thấy trước mặt những sự kinh khủng vô hình, chân tay run lẩy bẩy, hồi lâu mới thở ra:
- Bẩm... tòa thương... xin phạt mấy tháng tù.
Ông chánh án ngạc nhiên nhìn Ngốc.
- Bẩm... xin tòa thương, đừng bắt con lên Tri Cụ, con sợ lắm.
- Việc gì mà sợ. Và tòa đã xử rồi, không xử lại được nữa.
Nhưng chưa hết lời, sen đầm đã nắm tay Ngốc kéo ra. Thành thử không rõ Ngốc sợ vì bị khổ cực hay bị bọn anh chị trên Tri Cụ áp bức theo bọn chúng làm những việc có thể bắt Ngốc trở lại Tri Cụ không biết bao nhiêu lần nữa.